Hai người chưa kịp nán lại lâu thì phía đồn cảnh sát đã gọi điện đến, hỏi xem họ có tiện qua đó không.
Dù hôm qua thư ký Cao đã lo liệu hầu hết mọi việc nhưng Kỷ Chính Sơ vẫn cần bổ sung bản ghi lời khai.
Thế là sau khi ăn xong, họ cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Tống Thanh Uẩn lái xe còn thư ký Cao thì dẫn theo luật sư đi thẳng đến đó trước. Dự định sau khi Kỷ Chính Sơ hoàn thành lời khai, cả nhóm sẽ bàn bạc chuyện kiện cáo nhà họ Tưởng.
Chi phí y tế, tổn thất tinh thần_____ không thể thiếu bất cứ khoản nào.
“Anh đã bàn với cha mẹ em rồi. Vụ kiện này để bên anh xử lý vì luật sư của anh sẽ theo sát toàn bộ quá trình. Còn chuyện làm ăn của nhà họ Tưởng, cha mẹ em đang bận công chuyện ở nước ngoài, đợi qua đợt này rồi tính. Đến lúc đó, gửi tặng họ một món quà lớn cũng chưa muộn.”
Người đàn ông bình tĩnh nói, một tay giữ vô lăng.
Kỷ Chính Sơ ngáp một cái, gật đầu: “Em biết rồi. Tưởng Phong là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tưởng, để cậu ta dính vào vụ kiện này cũng coi như cho cha cậu ta chút việc vặt để làm. Chờ cha mẹ của em về rồi tặng ‘đại lễ’ sau.”
Người đàn ông khẽ cười khẩy: “Chút việc vặt? Nếu con cáo già nhà họ Tưởng không bị tổn thất nghiêm trọng thì đừng mong lôi con trai ông ta ra khỏi vụ này. Anh còn chưa động tay động chân ở trong tù với cậu ta là vì anh biết tuân thủ pháp luật đấy.”
Khoác lên mình bộ vest đắt tiền, làm công việc cao quý nhất nhưng lại nói những lời mang phong thái của một kẻ lưu manh.
Đúng kiểu ‘học thức nhưng nguy hiểm’.
Kỷ Chính Sơ: “….. Anh à, dù sao anh cũng là con cháu ba đời nhà cán bộ, nói chuyện có thể đừng có….. cặn bã thế không?”
Tống Thanh Uẩn lạnh lùng trả lời: “Vợ của anh suýt chút nữa bị làm nhục, nếu là em thì em cũng muốn làm thịt cậu ta thôi.”
Kỷ Chính Sơ: “……”
Mặc dù cũng đúng nhưng mà….. cái người suýt bị làm nhục đó hình như chính là cậu đấy?
Cậu không dám lên tiếng nữa, chỉ biết đỏ mặt giả chết.
——
Tới đồn cảnh sát, Kỷ Chính Sơ dưới sự tháp tùng của Tống Thanh Uẩn đã hoàn thành lời khai một cách trọn vẹn.
Không mất quá nhiều thời gian.
Sau đó, cả hai cùng luật sư bàn bạc về vụ kiện.
Đến khi xong xuôi, trời đã sang chiều muộn, gần bốn giờ.
Tống Thanh Uẩn từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát đến giờ vẫn mang bộ mặt u ám, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Kỷ Chính Sơ kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi: “Anh.”
Cậu biết, từ lúc cậu thuật lại lời khai, tâm trạng của Tống Thanh Uẩn đã không vui rồi.
Có lẽ vì vậy mà lúc bàn bạc với luật sư, sắc mặt của hắn vẫn lạnh băng, giọng điệu sắc bén đến mức áp đảo. Kỷ Chính Sơ thậm chí còn có một giây đồng cảm với luật sư và thư ký Cao – hai người họ càng nói chuyện, áp lực càng lớn, tốc độ gật đầu cũng ngày càng gượng gạo. Nhưng trước khí thế của ông chủ, họ chỉ có thể cố gắng cắn răng mà gật tiếp.
“Anh, anh đang không vui à?”
Kỷ Chính Sơ hỏi hắn.
Người đàn ông dừng xe, phủ nhận: “Không.”
Rồi hắn nghiêng người về phía cậu, giúp cậu tháo dây an toàn, chuẩn bị dẫn cậu xuống xe.
Nhưng Kỷ Chính Sơ lại giữ chặt dây an toàn, ngước mắt lên nhìn hắn chăm chú:
“Thật sự không khó chịu hả? Em không tin. Mặt của anh sắp dài đến tận đất rồi kìa.”
Người đàn ông không động đậy.
Chỉ là, hắn ngược lại nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Một sự dịu dàng đầy ẩn ý.
Nhưng trong không gian xe kín bưng, thông qua pheromone thoang thoảng tỏa ra từ người đàn ông, cậu lại cảm thấy được sự chiếm hữu.
Đó là d.ục v.ọng độc chiếm của Alpha với bạn đời.
“Mỗi người chúng ta đã cho cậu ta một trận no đòn, luật sư cũng nói rồi, ít nhất cậu ta phải ngồi tù năm năm. Hơn nữa, cậu ta cũng chưa làm gì em cả, anh đừng giận nữa.”
Giá như cậu không nhắc thì tốt.
Nhắc đến chuyện này……
Hình như lại vô tình khơi dậy ha.m m.uốn chiếm hữu của Alpha bên cạnh.
Tống Thanh Uẩn là một Alpha cấp cao, một khi pheromone tỏa ra, khí thế của sói đầu đàn lập tức trở nên rõ ràng.
Kỷ Chính Sơ đột nhiên cảm thấy mình không còn ở trong xe nữa mà như thể lạc vào hang ổ của một loài dã thú cỡ lớn nào đó.
Mà con thú hung dữ nguy hiểm ấy đang bất động dõi mắt theo cậu.
Rõ ràng là Alpha đang muốn cậu.
Kỷ Chính Sơ bất an nuốt nước bọt, hơi hối hận vì đã khơi dậy cảm xúc của người đàn ông này.
Không khí trong xe ngày càng tràn ngập pheromone khiến cậu có một cảm giác….. phần mông của mình hơi nguy hiểm.
“Anh làm gì thế….. Anh có giận cũng được nhưng đừng có trút lên người em chứ. Em cũng là Alpha đấy, đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ cái gì.”
Nói xong, cậu khẽ dịch người, giấu phần mông của mình sâu hơn một chút.
Lúc trước một lòng một dạ theo đuổi Tống Thanh Uẩn nhưng sau khi bị từ chối, cậu luôn cố tình né tránh chuyện này. Cho đến giờ, cậu vẫn không biết giữa hai Alpha, nếu là bên bị động thì rốt cuộc phải làm thế nào.
Không được, ít nhất trước khi tìm hiểu rõ ràng, cậu không thể cứ thế mà thuận theo được.
“Em nói cho anh biết, chuyện này em chẳng có gì sai cả….. Nếu không phải tại anh cứ lằng nhằng, còn để Mộc Mộc thử dò xét em bao nhiêu lần mà không chịu nói rõ thì em cũng chẳng đến nhà Tưởng Phong ở làm gì. Chút trách nhiệm của Alpha cũng không có, hôm đó vẫn là em quyết tâm tỏ tình với anh trước. Nếu như em thực sự có chuyện gì với người khác thì đó cũng là lỗi của anh…..”
Ban đầu cậu định đứng trên lập trường đạo đức mà chỉ trích người đàn ông kia.
Không ngờ cậu càng nói, pheromone trong xe càng nồng đậm.
Kỷ Chính Sơ bỗng nhận ra, hình như cậu đã đâm trúng chỗ đau của ai đó, thế là cậu vội vàng nhỏ giọng chữa cháy: “Dù có chuyện gì đi nữa thì cũng là em ở trên cậu ta chứ không thể nào là cậu ta ở trên em được….. Chuyện này em có thể đảm bảo, à, anh phải tin vào thực lực của một Alpha như em…..”
Người đàn ông đột nhiên cười khẩy.
Tay của hắn đặt trên người cậu, từng chút từng chút áp sát hơn.
“Thực lực của một Alpha?”
Kỷ Chính Sơ: …..
Trước mặt Tống Thanh Uẩn, cậu nào có chút thực lực nào.
Nếu có thì cũng không đến mức không thèm giãy giụa, trực tiếp chấp nhận số phận thế này.
“Ha ha, em đùa thôi mà. Anh, anh bình tĩnh lại. Vẫn đang ở trong xe đấy, thế này không hay đâu. Mà cũng chưa chuẩn bị gì cả….. Chuyện này không thể thích là làm, dễ bị thương lắm. Với lại, hôm qua em vừa bị chuốc thuốc phải nhập viện, chẳng lẽ tối nay lại vào tiếp sao, mất mặt lắm…..”
Nói đến đây, ghế xe đột nhiên bị ngả ra sau, cả người cậu lập tức nằm ngửa xuống.
Kỷ Chính Sơ sợ đến mức hét lên một tiếng.
Trên người cậu vẫn còn thắt dây an toàn, nằm trên ghế thế này chẳng khác gì bị trói lại, mặc người làm gì thì làm.
Quá mất mặt!
Bây giờ cậu chỉ muốn xuyên không trở về quá khứ, nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo. Người ta bảo cởi dây an toàn thì cởi, bảo xuống xe thì xuống! Một câu cũng không lắm lời!
Nhưng người đàn ông chỉ bước một bước là áp sát lại, giữ chặt hai tay cậu giơ lên cao.
“Yên tâm, hầm xe nhà mình, không ai nhìn thấy đâu. Giống như ở nhà vậy. Em tin vào thực lực của mình thế, vậy thử xem sao? Ai thắng thì người đó ở trên, thế nào? Công bằng chứ?”
Kỷ Chính Sơ muốn khóc rồi.
Công bằng cái quái gì chứ!
Đừng nói là đánh nhau, bây giờ tay cậu còn bị giữ chặt, hai chân thì bị kẹp chặt trên ghế, đến cả cử động cũng không nổi, nói gì đến thắng.
“Đừng, đừng….. Em nói nhảm thôi. Em không có thực lực, bất cứ Alpha nào cũng có thể ở trên em, em chính là một số 0 bẩm sinh! Anh tha cho em đi, anh đang bắt nạt người khác đấy, em nói cho anh biết, á! Tống Thanh, Uẩn!”
Cậu chửi người rồi.
Vì gã đàn ông già đời kia bất ngờ nhấc một chân của cậu lên, tiếp đó là một tiếng ‘xoẹt’, quần của cậu rách toạc.
Tên khốn này làm hỏng quần của cậu, chẳng những không có chút hối lỗi mà còn thản nhiên xoa một cái lên vết rách.
Cầm thú!
Tên lưu manh đội lốt trí thức!
Đôi mắt của người đàn ông càng trở nên nguy hiểm: “Bất cứ Alpha nào cũng có thể ở trên em?”
Kỷ Chính Sơ: ……
Em vẫn còn là một Alpha đấy.
“Em nói gì cũng sai, hôm nay anh chỉ đang kiếm cớ để đè em thôi!”
Áp lực trên người bỗng dưng biến mất.
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng ‘cạch’ – dây an toàn được cởi ra, người đàn ông đỡ cậu ngồi dậy từ ghế xe.
“Không phải, chẳng phải em giữ anh lại nói chuyện à. Rõ ràng biết tâm trạng của anh không tốt, rất dễ bị kích động.”
Chàng trai vẫn còn sợ hãi, lúng túng kéo kéo chiếc quần bị rách, bĩu môi đầy tủi thân: “Em chỉ thấy anh không vui nên muốn trò chuyện với anh thôi, ai ngờ anh như thế…. Vừa lên là muốn giày vò em, quần cũng rách rồi, y như vào kỳ mẫn cảm ấy.”
Tống Thanh Uẩn xoa đầu cậu, sau đó quay người cởi áo khoác, phủ lên người cậu rồi bế cậu lên theo kiểu công chúa.
“Được rồi, anh xin lỗi, anh dọa em sợ rồi. Anh thật sự xin lỗi. Ngày mai anh mua đền em một cái nhé?”
Kỷ Chính Sơ cũng không khách sáo, giơ tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý để hắn bế: “Ai thèm để anh đền.”
Tống Thanh Uẩn bế cậu lên tầng, đặt xuống sofa.
Rồi hỏi cậu: “Em uống nước không?”
Kỷ Chính Sơ lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống cạnh mình.
Hai người vừa mới bên nhau nhưng đã một ngày trôi qua rồi. Ngoại trừ lúc nãy trên xe, họ vẫn chưa hề thân mật.
Hơn nữa, rõ ràng đã làm rất nhiều, thậm chí còn lên giường ba lần*, cũng đã gọi một tiếng ‘ông xã’ nhưng vẫn chẳng có cảm giác chân thực gì cả.
(*nói 3 lần nhưng tui nghĩ chỉ làm vài thứ giúp đỡ cơ bản, nếu không ẻm cũng không hoảng như vậy)
Nghĩ đến điều này, Kỷ Chính Sơ vùi mặt vào lòng người đàn ông, hai cánh tay vòng hờ lên cổ hắn.
Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, hắn hỏi: “Làm gì đấy? Định thưởng cho anh à, Sơ Sơ?”
Kỷ Chính Sơ không trả lời, chỉ chậm rãi tiến lại gần, hàng mi hơi cụp xuống, đôi mắt lướt nhẹ trên bờ môi của hắn.
Tống Thanh Uẩn khẽ thở ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu…..
Hơi thở của chàng trai phả nhẹ lên mặt hắn. Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại in lên môi hắn.
Chiếc lưỡi nhỏ như con thú con li.ếm nhẹ lên môi hắn, mềm mại và ngọt ngào.
Chỉ là, vừa chạm vào một chút, cậu đã lập tức rụt lại.
Cậu cụp mắt, đỏ mặt giải thích: “Khụ, chúng ta là người yêu mà….. Đâu có cặp đôi nào không hôn nhau. Anh không hôn thì em hôn.”
Đôi môi hồng hồng kia khẽ mở khẽ khép khi nói chuyện, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn lấy.
Tống Thanh Uẩn trở tay đè cậu xuống, hôn mạnh lên môi cậu.
Đây là nụ hôn chính thức đầu tiên của Kỷ Chính Sơ.
Mùi hương trúc xanh tỏa ra từ pheromone của hắn tràn vào khoang miệng của cậu, mạnh mẽ và áp đảo. Dòng pheromone Alpha cường đại như sóng lớn cuộn trào, cuốn phăng mọi cảm giác lý trí, làm tê dại cả da đầu.
Chỉ trong tích tắc, Kỷ Chính Sơ đã bị hôn đến mềm nhũn cả người.
Cậu bị khí thế mạnh mẽ của đối phương trấn áp hoàn toàn.
“Ưm….. đừng, đừng hôn nữa…. anh.”
Chẳng mấy chốc cậu đã bắt đầu cầu xin.
Nhưng người đàn ông chẳng có dấu hiệu muốn buông tha, trái lại còn ép cậu xuống, càng hôn sâu hơn.
“Ưm….. ưm ưm….”
Kỷ Chính Sơ bị hôn đến mức nước mắt cũng chảy ra, vùng vẫy đẩy hắn ra.
Cậu cứ nghĩ mình đã miễn dịch với pheromone của Tống Thanh Uẩn rồi nhưng khi mùi hương trúc xanh kia được phóng thích không chút kiêng dè, thẳng thắn bày ra sự chiếm hữu mạnh mẽ của đối phương, cậu mới nhận ra người đàn ông trước mặt này rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Người đàn ông cuối cùng cũng buông cậu ra, bàn tay thô ráp theo đường cong cơ thể cậu mà v.uốt ve.
“Sao rồi, chịu nổi không?”
Kỷ Chính Sơ hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe.
Cậu do dự một lúc rồi lại vòng tay ôm lấy eo hắn, ngước lên thì thầm: “Nhẹ nhàng với em một chút…..”
Đôi mắt của Alpha khẽ tối lại.
Hắn lại đè cậu xuống, tiếp tục hôn sâu.
“Muốn không….. Sơ Sơ?”
Ban đầu chàng trai lắc đầu nhưng chần chừ một lát, cậu lại khẽ gật đầu.
“Không…. không đến cùng…..”
“Được.”