Dụ Quân Chước chọn quả táo quá lớn, mà y phục lại buộc quá chặt, nên nhét mãi vẫn không vào. Y đang định đổi sang một quả nhỏ hơn thì vừa xoay đầu, liền chạm phải ánh mắt của Chu Viễn Hồi.
“Haha…” Dụ Quân Chước cười gượng, nhẹ nhàng đặt quả táo xuống.
Ánh mắt Chu Viễn Hồi lướt qua người thiếu niên, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng sắc mặt vẫn không lộ cảm xúc gì.
“Ngươi cứ tiếp tục đi.”
Hắn dời mắt đi chỗ khác, nhưng chỉ thoáng chốc sau, ánh nhìn lại quay trở về.
Đúng lúc này, Tiểu Chu Dung lạch bạch chạy từ bên ngoài vào.
Nhóc con nhìn thấy Dụ Quân Chước thì sững người, sau đó rón rén tiến lại gần, trên gương mặt lộ rõ vẻ không dám tin.
“Ca ca…” Tiểu Chu Dung đứng bên cạnh Dụ Quân Chước, đưa tay chạm vào váy y, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi, “Ca ca biến thành tỷ tỷ rồi, vậy sau này, đệ có thể gọi huynh là mẫu thân không?”
Trước đây, khái niệm mẫu thân đối với Chu Dung vốn rất mơ hồ. Khi Dụ Quân Chước gả vào Vương phủ, cậu bé nghe Lưu quản gia nói mình sẽ có mẫu phi, sau đó, cậu bé thấy người gả đến là một ca ca, còn nghi hoặc suốt một thời gian.
Giờ thì tốt rồi, ca ca cuối cùng cũng biến thành tỷ tỷ.
Như vậy, cậu bé không cần gọi là ca ca nữa, có thể gọi là mẫu phi hoặc mẫu thân!
“Nhưng ta không phải…”
“Hu hu…”
Tiểu Chu Dung nước mắt lưng tròng nhìn Dụ Quân Chước, bộ dáng kia miễn bàn nhiều đáng thương. Dụ Quân Chước có chút mềm lòng, nhưng y lại sợ nếu đồng ý, cậu bé sẽ bị hiểu lầm, sau này phân không rõ nam nữ thì rắc rối.
“Đệ có thể gọi một tiếng, nhưng lát nữa đợi ta thay y phục xong, vẫn phải gọi là ca ca.” Dụ Quân Chước nghiêm túc dặn dò.
“Hay quá! Hu hu, hôm nay Dung nhi có mẫu thân rồi!”
Chu Dung phấn khích nắm tay Dụ Quân Chước nhảy cẫng lên, rồi lại chạy qua kéo vạt áo Chu Viễn Hồi, suýt chút nữa vì kích động mà gọi hắn là phụ vương.
“Dung nhi có mẫu thân rồi!”
Nhóc con lon ton chạy ra sân, chỉ hận không thể loan báo khắp thiên hạ.
Trong lòng Dụ Quân Chước dâng lên chút hụt hẫng. Y từ nhỏ chưa từng gặp mẫu thân, nhưng mỗi khi buồn tủi, không khỏi tưởng tượng về người. Có lẽ, đó là sự gắn kết thiên bẩm giữa một đứa trẻ và mẫu thân của mình—dù chưa từng gặp mặt, vẫn không thể dứt bỏ.
Y không thể tìm cho Tiểu Chu Dung một mẫu thân, nhưng có thể sắp xếp một nha hoàn đến chăm sóc cậu bé.
Sau đó, Dụ Quân Chước liền đề cập chuyện này với Lưu quản gia.
“Vương phi chưa biết đấy thôi, trước đây tiểu công tử có một nhũ mẫu, bà ấy chăm sóc công tử đến năm 3 tuổi, sau đấy vì chuyện gia đình mà rời khỏi Vương phủ.” Lưu quản gia nói, “Nhũ mẫu đi rồi, bên cạnh tiểu công tử vẫn có nha hoàn hầu hạ, nhưng vì Vương gia không thích nữ nhân lại gần, nên sau đó đã điều bọn họ sang nơi khác.”
“Bây giờ Vương gia đi rồi, ngươi cứ gọi người về đi.” Dụ Quân Chước nói.
“Ơ… Vâng.” Lưu quản gia đáp, rồi quay đầu tìm đến Chu Viễn Hồi để xin chỉ thị.
Chu Viễn Hồi nghe yêu cầu này thì hơi bất ngờ, nhưng rồi nhớ đến cảnh Chu Dung quấn lấy Dụ Quân Chước đòi gọi mẫu thân lúc sáng.
“Cứ làm theo lời y.”
“Vâng.” Lưu quản gia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ ngỡ chuyện này xem như suôn sẻ, nào ngờ người không vui lại chính là Chu Dung.
Cậu bé còn quá nhỏ, không hiểu được dụng ý của Dụ Quân Chước, chỉ nghĩ đối phương không muốn ở bên mình, nên mới tìm một nha hoàn đến thay thế.
Tiểu Chu Dung giận dỗi cả một buổi tối, nhất quyết không cho ai lại gần. Hết cách, Dụ Quân Chước đành bảo Lưu quản gia cho người lui xuống.
Chớp mắt còn 5 ngày nữa là đến sinh thần của Dụ Quân Tề.
Mấy tiểu tư tập múa đã ra dáng lắm rồi, sau khi hóa trang che mặt, trông quả thực cũng khá giống.
Dụ Quân Chước rời Vương phủ một chuyến.
Hai ngày trước, y bảo Lưu quản gia sai người tìm một toà nhà, dưới sự đề xuất và giám sát của Tơ Liễu, nơi đó đã được bài trí gần như hoàn chỉnh. Hôm nay, Dụ Quân Chước đến kiểm tra thành quả trước.
“Vẫn chưa mua rượu nhỉ, ngày mai phải bảo Lưu quản gia chuẩn bị ít rượu đưa qua.” Dụ Quân Chước nói.
“Mua Lê Hoa Bạch đi, đám công tử ăn chơi trong Kinh thành thích loại đó nhất.” Tơ Liễu đề xuất.
“Được, nghe theo cô nương, cứ mua Lê Hoa Bạch.”
Dụ Quân Chước không rành rượu, nhưng y tin Tơ Liễu chắc chắn không sai.
“Ngươi định dụ Dụ lão nhị đến bằng cách nào?” Chu Viễn Hồi hỏi.
“Ai nói ta định gọi gã đến?”
Dụ Quân Chước ngồi xếp bằng bên chiếc bàn thấp sau lớp sa mỏng, vô thức khảy mấy nốt trên cây đàn đặt phía trước: “Hạ lễ này đúng là chuẩn bị cho gã, nhưng rượu thì ta không có ý định mời gã uống.”
Cửa sổ trong phòng mở hé, gió thổi qua khiến lớp sa mỏng treo giữa sảnh khẽ lay động, để lộ bóng dáng thiếu niên ngồi sau đó.
Hôm nay, Dụ Quân Chước vận một bộ y phục trắng, tóc buộc lơi phía sau, nửa buông nửa cột. Y trời sinh đã có dung mạo xuất chúng, lúc khoác lên người cẩm y hoa phục thì quý khí bức người, khi lười nhác lại thoát tục tựa như một vị thần tiên giáng trần.
Chu Viễn Hồi đứng bên ngoài, xuyên qua lớp sa mỏng lặng lẽ quan sát. Nghĩ đến chuyện vài ngày nữa, sẽ có người khác cũng nhìn Dụ Quân Chước bằng ánh mắt như vậy, hắn bất giác cảm thấy bực bội trong lòng.
Ở trong nhà lưu lại một lát, Dụ Quân Chước lại nhích người đi Tuần Phòng Doanh.
Xe ngựa của phủ Hoài Vương dừng ở góc phố, y ngồi trong xe, thong thả cầm mứt quả mà Viễn Châu mới mua, chậm rãi thưởng thức.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Là Quân Chước sao?”
“Ừ.” Dụ Quân Chước nuốt mứt trong miệng xuống, vén rèm xe lên, gọi một tiếng, “Đại ca.”
Lúc này, Dụ Quân Hoằng vừa đổi ca trực, đang định về nhà thì trông thấy xe ngựa của phủ Hoài Vương. Giờ Hoài vương đã mất, người có thể ngồi trong đó chắc chắn là chủ nhân còn lại của Vương phủ, vậy nên hắn ta mới tiến lại hỏi thăm.
“Không ngờ thật sự là đệ.” Dụ Quân Hoằng có vẻ rất vui.
“Đại ca hôm nay có bận không? Nếu không bận, cùng ta ăn bữa cơm đi.”
Dụ Quân Hoằng tất nhiên không từ chối, liền đưa đệ đệ đến Hối Tiên Lâu.
Lúc này không phải giờ cơm chính, thực khách không quá đông, nên hai huynh đệ đặt được một gian phòng riêng.
“Chuyện ở Lan Viên ta đã nghe nói rồi. Nhị đệ bị ta dạy dỗ một trận, sau này chắc chắn không dám hồ đồ nữa.” Dụ Quân Hoằng nói.
“Đại ca dạy dỗ huynh ấy thế nào?” Dụ Quân Chước cười hỏi.
“Ta…” Dụ Quân Hoằng không ngờ đối phương truy hỏi kỹ vậy, chỉ có thể đáp, “Ta mắng nó một trận.”
“Ừ.” Dụ Quân Chước chẳng hề bất ngờ, với tính cách của đại ca mình, mắng mỏ nhị đệ một trận đã là một sự trừng phạt nghiêm khắc lắm rồi.
“Quân Chước, đệ và Quân Tề tuy không cùng mẫu thân sinh ra, nhưng dù sao vẫn là huynh đệ một nhà, không nên quá xa cách. Từ nhỏ nhị đệ được phụ thân nuông chiều nên tính tình có phần ngang bướng, nhưng sau này ta sẽ kiềm chế nó, đệ yên tâm.”
Dụ Quân Chước không đáp, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Hôm nay đệ tìm ta, chắc không chỉ để ăn bữa cơm thôi chứ?” Dụ Quân Hoằng hỏi.
“Ừ.” Dụ Quân Chước đặt chén trà xuống, trên mặt hiện vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng nói, “Trước đây ta cãi lời phụ thân, gả vào Hoài Vương phủ, chắc hẳn ông ấy vẫn còn giận ta lắm nhỉ?”
“Người vẫn còn thương đệ đấy.” Dụ Quân Hoằng nhẹ giọng nói.
Dụ Quân Chước khẽ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.
“Đệ có nỗi khổ riêng, đại ca đều hiểu cả. Vĩnh Hưng Hầu phủ mãi mãi là nhà của đệ, chỉ cần đệ muốn, lúc nào cũng có thể trở về.”
“Đại ca, huynh nói rất đúng.” Dụ Quân Chước bày ra vẻ ngại ngùng, rồi nói tiếp, “Ta biết sinh thần của nhị ca sắp đến rồi, đệ muốn nhân dịp này hóa giải khúc mắc giữa hai huynh đệ. Còn phụ thân… đệ cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với ông một lần.”
“Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá!”
“Đệ muốn chuẩn bị một bất ngờ cho nhị ca, nhưng không muốn để huynh ấy biết trước. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, mong đại ca có thể giúp đệ mời phụ thân đến. Khi đó… chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện một cách đàng hoàng, được không?”
Nghe vậy, Dụ Quân Hoằng vui mừng khôn xiết.
Trước đây, hắn ta luôn cảm thấy đệ đệ sau khi trở về Kinh thành trở nên lạnh lùng, xa cách với gia đình. Hắn ta thậm chí không dám mong rằng, Dụ Quân Chước sẽ chủ động nhún nhường với phụ thân, nào ngờ hôm nay lại là chính đệ ấy nhắc đến chuyện này trước.
Dù biết rằng đối phương chưa hề nhắc đến chuyện quay về Hầu phủ, nhưng chỉ cần phụ tử có thể gặp mặt cũng là điều đáng mừng.
“Quân Chước, đệ cứ an tâm chuẩn bị. Đến lúc đó, dù có phải trói, đại ca cũng sẽ đưa phụ thân đến cho đệ!”
“Đa tạ đại ca.” Dụ Quân Chước nở nụ cười, ánh mắt thấp thoáng một tia sắc lạnh, “Nhưng trước đó, mong đại ca hãy giữ bí mật giúp đệ.”
“Yên tâm, tuyệt đối không để kẻ thứ ba nào biết được!”
Dụ Quân Hoằng vỗ ngực đảm bảo, hoàn toàn không nhận ra có điều bất thường.
Rời khỏi Hội Tiên Lâu, trên mặt Dụ Quân Chước vẫn còn vương nụ cười.
Mãi đến khi lên xe ngựa, y mới thu lại vẻ mặt giả dối ấy.
“Lại thấy khó chịu?” Chu Viễn Hồi hỏi.
“Có chút buồn nôn.” Dụ Quân Chước đáp.
Không biết từ bao giờ, mỗi khi đối diện với người Dụ gia, y đều cảm thấy ghê tởm.
“Về Vương phủ đi, để Nhan đại phu kê cho ngươi một đơn thuốc.”
“Không cần, một lát nữa sẽ đỡ thôi.”
Dụ Quân Chước tựa vào vách xe, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, sắc mặt cũng dần khá hơn một chút.
Chu Viễn Hồi thoáng trầm ngâm, rồi hỏi: “Ngươi định tạo bất ngờ không chỉ cho Dụ lão nhị, mà còn cho cả Vĩnh Hưng Hầu?”
Dụ Quân Chước khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo: “‘Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Một ‘món quà’ lớn như vậy, chỉ để nhị ca ta xem thì quá uổng phí. Ta hận không thể mời cả Bệ hạ đến chứng kiến.”
Nói rồi, y suy nghĩ một lát, rồi quay sang hỏi: “Vương gia lúc sinh thời có từng giao tình với người của Quốc Tử Giám không?”
“Ngươi nói là giao tình kiểu gì?”
“Chính là loại quan hệ mà người ta nể mặt Vương gia, chịu bán cho ta một cái ân tình.”
“Không có.” Chu Viễn Hồi là một võ tướng, từ trước đến nay chẳng mấy khi qua lại với đám văn nhân thư sinh kia, “Nhưng nếu ngươi cần một ân tình không quá lớn, có một người hẳn là có thể giúp được.”
Một khắc sau, xe ngựa của Hoài Vương phủ dừng lại trước cổng Thành Quận Vương phủ.
“Ai cơ?” Thành Quận Vương vừa nghe bẩm báo, suýt nữa thì trừng to mắt đến rớt ra ngoài, “Tẩu tẩu ta?”
Không đợi người hầu thông báo xong, hắn ta vội vàng túm lấy vạt áo, nhanh chóng chạy ra ngoài, quả nhiên thấy được tẩu tẩu nhà mình.
“Ngươi… khụ khụ… tẩu tẩu, sao ngươi lại tới đây?” Thành Quận Vương vừa nhìn thấy Dụ Quân Chước thì có chút không được tự nhiên.
“Có một việc, muốn nhờ điện hạ giúp đỡ.” Dụ Quân Chước bình thản nói.
“Tìm ta?” Thành Quận Vương đảo mắt một vòng, dường như đang suy nghĩ xem có nên giúp hay không.
Hắn ta vốn chẳng ngại phiền phức, nhưng nhớ tới lần trước mình lỡ miệng nói câu “Về sau ta sẽ thay Vương huynh chăm sóc ngươi”, tự nhiên lại cảm thấy có chút không tiện tiếp xúc với vị “Tẩu tẩu” này.
“Hay là… để ta tìm Hoàng huynh giúp ngươi?”
“Nếu điện hạ không muốn, vậy thôi vậy.” Dụ Quân Chước vừa nói vừa xoay người định rời đi.
“Khoan đã! Tẩu tẩu, không phải là ta không muốn giúp, chỉ là… chỉ là…” Thành Quận Vương ấp úng nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói, “Được rồi! Ta giúp! Tẩu tẩu muốn ta làm gì, cứ nói thẳng đi.”
Dụ Quân Chước nghe vậy, liền biết chuyện này chắc chắn có thể thành công.
Y chỉ dùng vài câu ngắn gọn để trình bày yêu cầu, sau đó còn nhờ Thành Quận Vương tạm thời giữ bí mật.
Thành Quận Vương nghe xong mới biết chuyện đơn giản đến mức này, lập tức vỗ ngực cam đoan.
“Vậy ta cáo từ trước.” Dụ Quân Chước không nán lại lâu, thậm chí còn chưa bước vào cổng phủ Thành Quận Vương.
Thành Quận Vương vốn cũng đang muốn giữ khoảng cách, nên chẳng hề giữ khách, còn tự mình tiễn người ra xe ngựa.
Nhưng vừa lúc đó, hắn ta đột nhiên nhận ra một vấn đề!
Tên hộ vệ của Hoài Vương phủ khi dìu tẩu tẩu của hắn ta lên xe, một tay nắm cổ tay y, tay kia lại đặt hờ sau lưng y. Động tác này… có phải là hơi quá thân mật rồi không?!
“Hỗn trướng! Ngươi có biết hầu hạ người khác không?” Thành Quận Vương nổi giận nói, “Có tin bổn vương chặt tay ngươi không hả?!”
Mãi đến khi người bị mắng—Chu Viễn Hồi—hoàn toàn đưa Dụ Quân Chước lên xe, hắn mới phản ứng lại… Hình như Thành Quận Vương đang chửi mình?
“Chuyện gì vậy?” Dụ Quân Chước vừa bước lên xe đã hoảng sợ hỏi.
“Không có gì, tẩu tẩu không cần để tâm, ta chỉ đang dạy dỗ hạ nhân thôi.”
Chu Viễn Hồi: …
Hắn không tức giận, hắn nhịn được.
“Tên nô tài này có nghe hiểu lời bổn vương nói không hả?” Thành Quận Vương khiếp sợ nhìn chằm chằm.
Không ngờ hộ vệ này chẳng những không nhận sai, không cầu xin tha thứ, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn ta một cái!
Bản thân hắn ta thì không sao, nhưng điều hắn ta lo lắng chính là, người này có vẻ cũng không để tẩu tẩu của hắn ta vào mắt. Giờ Hoài Vương không còn nữa, trong phủ chỉ còn lại quả phụ cùng nhi tử, nếu hạ nhân cũng ngang ngược thế này, thì còn ra thể thống gì?
Nghĩ đến đây, Thành Quận Vương hạ quyết tâm thay tẩu tẩu chấn chỉnh kẻ này.
Không ngờ, ngay khi hắn ta rút thanh đao từ tay hộ vệ bên cạnh, đưa lên cổ đối phương, thì lại sững sờ.
Người trước mặt rõ ràng có gương mặt bình thường, xa lạ… Nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn hắn ta lại sắc bén đến khó hiểu, tựa như….
Một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng Thành Quận Vương.
Ánh mắt này….. Sao lại quen thuộc đến vậy!
Tim Thành Quận Vương đột nhiên đập mạnh, tay run lên khiến thanh đao rơi “keng” xuống đất.
Cho đến khi xe ngựa của Hoài Vương phủ khuất dần khỏi tầm mắt, hắn ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Vương gia, ngài sao vậy?” Tùy tùng bên cạnh hoảng hốt hỏi.
“Bổn vương… bổn vương không sao…”
Thành Quận Vương thất thần trở về phủ, vừa bước qua cửa đã òa lên khóc nức nở.
Thị vệ canh cửa thở dài, vẻ mặt như đã quá quen thuộc với cảnh này.
Bởi vì từ sau khi Hoài Vương điện hạ qua đời, Vương gia của bọn họ cứ cách dăm ba hôm lại bỗng dưng nhớ đến Vương huynh, rồi lại khóc một trận.
Chẳng lẽ, hôm nay là vì nhìn thấy Hoài Vương phi nên chạm vào nỗi đau lòng?