Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 3: Chương 3



Chương 3: Đau lòng

Hắn cưỡng ép đưa nàng về, đối với những câu hỏi của nàng tuy không hề phản bác, nhưng cũng không trả lời.

Hiện tại lại còn bảo A Thanh bỏ công việc đưa nàng về, nói nàng có lẽ quá mệt mỏi, đây là có ý gì?

Hắn cho rằng Trình Tuyết Ý có vấn đề về đầu óc.

Nói cách khác, hắn nghĩ nàng bị điên mới có thể xuất hiện ở Võ Đạo Trường, hỏi hắn những câu hỏi đó.

Trình Tuyết Ý tức giận đến mức bật cười, A Thanh chạy đến nắm lấy tay nàng, ánh mắt đầy tò mò nhưng vì ở trước mặt nhiều người nên không dám hỏi gì, nàng chỉ nhỏ giọng khuyên Trình Tuyết Ý về nghỉ ngơi.

Nàng không phản kháng, để mặc A Thanh kéo đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Nam Âm.

Nàng biết ánh mắt của mình e là không mấy thân thiện, đối với thân phận của hai người mà nói có phần thất lễ.

Nhưng Thẩm Nam Âm không hề tức giận, cũng không trách cứ. Hắn nhìn nàng một lúc cho đến khi nàng không thể không thu hồi ánh mắt vì thân phận của mình mới chậm rãi gật đầu chào tạm biệt. Sau đó thân ảnh biến mất, rời đi trước.

Trình Tuyết Ý bật cười thành tiếng.

Đã hiểu.

Giả vờ không quen biết đúng không.

Hắn cảm thấy thừa nhận quan hệ với một đệ tử ngoại môn tầm thường như nàng ở trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Phó Tinh Hoa rất mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến hôn sự sao?

Hắn định cứ thế mà không gặp nàng nữa?

Nhất định là do nàng diễn vai đệ tử ngoại môn quá đạt mới khiến Thẩm Nam Âm dám đối xử bạc tình với nàng như vậy.

“Tuyết Ý, sao ngươi lại quen biết đại sư huynh, còn cùng hắn trở về?”

Vừa ra khỏi đám đông, A Thanh liền nhịn không được hỏi.

Câu hỏi này không chỉ nàng tò mò, mà e rằng tất cả các đệ tử ở Thái Huyền Cung vừa rồi đều muốn biết nguyên nhân.

Nhưng trước khi nhận được câu trả lời, A Thanh lại nghe thấy tiếng cười của Trình Tuyết Ý.

“Tuyết Ý, ngươi cười gì vậy?” Nàng thấy hơi lo lắng.

Trình Tuyết Ý bình tĩnh nói: “Không có gì, hôm nay ta quá mệt mỏi, lúc về phòng suýt nữa ngã xuống vực, may mà đại sư huynh kịp thời ra tay cứu giúp nên mới đưa ta trở về.”

Vừa nghe thấy vậy, A Thanh lập tức quên hết mọi chuyện khác, lo lắng ôm lấy nàng nói: “Rơi xuống vực! Ngươi không sao chứ! Có bị thương ở đâu không!”

Tuyết Ý bị nàng ôm xoay vòng vòng, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt.

Nàng thở dài, dịu dàng nói: “Không sao, đã nói là được cứu rồi mà.”

A Thanh tức giận nói: “Lần sau không được thức đêm nữa! Ta biết ngay hôm nay ngươi khác lạ như vậy là do ngủ không đủ giấc mà! Đâu phải ta không có tay không có chân, không làm được mấy việc quét dọn đó, cần gì ngươi phải thức đêm làm giúp ta?”

“…” Thật là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Nếu nàng thức trắng đêm vì muốn giúp A Thanh chia sẻ công việc thì cũng sẽ không cảm thấy ấm ức như vậy.

Trình Tuyết Ý cảm nhận được A Thanh đang xoa tóc mình, nghe nàng dặn dò: “Nghe ta nói, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, coi như là tỷ tỷ của ngươi, sau này đừng làm vậy nữa, biết chưa?”

Tuyết Ý ngẩn người một lúc lâu, ngơ ngác nhìn A Thanh hồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Biết rồi.”

“Chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”

Chuyện dám trêu đùa nàng như vậy, nàng sẽ không để nó xảy ra lần nữa.

Bị A Thanh đẩy lên giường, đắp chăn bắt nghỉ ngơi cho khỏe, Trình Tuyết Ý vẫn rất ngoan ngoãn vâng dạ.

Chờ A Thanh trở lại làm việc, nàng cũng không “ngoan ngoãn nghe lời” mà lập tức dậy.

Nàng nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào dấu ấn Càn Thiên Tông ngay ngắn trên màn che, tính toán xem mình đã đến đây bao lâu rồi.

Không ngờ đã 5 năm rồi.

Để vào được Càn Thiên Tông, nàng đã phong ấn phần lớn sức mạnh của mình, như vậy mới có thể đảm bảo không bị các cao nhân trong tông môn phát hiện ra điều gì khả nghi.

Làm như vậy cũng có nhược điểm rất rõ ràng, nàng chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện công pháp của Càn Thiên Tông, dựa vào chút linh lực chính đạo ít ỏi này sống cuộc sống của một đệ tử ngoại môn bình thường.

Tuy mệt mỏi nhưng nàng không sợ khổ cực, chỉ là cảm thấy ngày tháng dài đằng đẵng, tương lai không có hy vọng. Không biết cứ tiếp tục như vậy đến năm nào tháng nào nàng mới có thể tiếp cận nhân vật trung tâm của Càn Thiên Tông, nhìn thấy chí bảo Bạch Trạch Đồ.

Chưa thấy được thì càng đừng nói đến chuyện lấy được.

Không lấy được Bạch Trạch Đồ, nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, không thể trở về nơi mình muốn đến, không thể có được thứ mình muốn.

Trước hôm nay, nàng cứ ngỡ mình đã nhìn thấy hy vọng, vì vậy đã dốc hết tâm huyết, kìm nén bản năng, vứt bỏ tự tôn, lần đầu tiên cố gắng lấy lòng một người, không ngờ…

Trình Tuyết Ý vén chăn xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn sắc trời bên ngoài.

Hoàng hôn buông xuống, trời sắp tối rồi.

Đối với nàng bóng tối thân thiết hơn. Nửa đời trước của nàng luôn sống trong bóng tối, bóng tối và gió rét gào thét là những thứ nàng quen thuộc, còn ánh trăng tuyệt đẹp và đêm ấm áp của Càn Thiên Tông là thứ mà nàng vẫn chưa thể quen được sau năm năm.

Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, nàng đã nghĩ, muốn mẫu thân và Phù Quang cũng có thể cảm nhận được ánh sáng, sự ấm áp và tự do giống như mình.

Cho dù khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng thử xem.

Nàng là tất cả hy vọng của bọn họ.

Thẩm Nam Âm đã phá hủy thành công sắp đạt được của nàng.

Không thể tha thứ.

Năm năm cẩn thận của nàng chỉ đổi lại sự phụ bạc, xem ra nhẫn nhục chịu đựng cũng vô dụng.

Quá sợ hãi để lộ sơ hở, gánh nặng trên vai quá lớn, thậm chí năm năm qua nàng không có chút tiến triển nào, có thể thấy đôi khi không thể quá cầu toàn.

Tìm kiếm sự đột phá một cách thích hợp, liều lĩnh một phen, có lẽ ngược lại sẽ có bước ngoặt.

Nói đi nói lại cũng chỉ là do không cam lòng, thật sự nuốt không trôi cục tức này mới tìm lý do để thuyết phục bản thân có thể làm điều gì đó.

Hai mắt Trình Tuyết Ý đỏ ngầu, tròng mắt tràn ngập ma khí.

Nếu đã bị Thẩm Nam Âm coi là kẻ điên, vậy thì nên làm những chuyện mà kẻ điên nên làm, trả lại cho hắn một chút mới đúng.

Hắn muốn gặp người khác vào ban đêm?

Muốn cứ thế mà chấm dứt với nàng?

Nàng càng không để hắn toại nguyện.



Chiều tà buông xuống, Thẩm Nam Âm ngồi xếp bằng ở Võ Đạo Trường, vung tay áo rót một chén trà cho Phó Tinh Hoa.

Phó Tinh Hoa cảm tạ hắn rồi nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh đã sắp xếp xong hết rồi chứ?”

Thẩm Nam Âm mỉm cười nhạt không nói gì, nhưng lại khiến Phó Tinh Hoa hoàn toàn yên tâm.

Một người khác đi vào, vừa mở miệng đã nói: “Đại sư huynh, ta ghét nhất là cái vẻ mặt luôn tự tin của ngươi.”

Người đến mặc đạo bào màu xanh xám, vẻ mặt uể oải, không ngồi xuống mà khoanh tay dựa vào một bên: “Ồn ào mấy ngày nay, nếu vẫn không thể bắt hết yêu quái chạy ra khỏi Trấn Yêu Tháp, sửa chữa trận pháp trong tháp, thì sư tôn cũng nên biết ngươi không phải vạn năng, đã đến lúc nên thử tin tưởng người khác một chút.”

Còn người khác đó là ai, hắn đứng ở đây nói những lời này, ý tứ rất rõ ràng.

Phó Tinh Hoa mỉm cười, lễ phép gật đầu với người vừa đến: “Quảng Văn đạo quân.”

“Thánh nữ không cần khách sáo, cứ gọi ta là Bất Nhiễm.” Ngọc Bất Nhiễm rất khách khí với Phó Tinh Hoa, nhưng lại lạnh lùng với sư huynh của mình, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Còn phải đợi bao lâu nữa?”

Thẩm Nam Âm không đối đầu trực tiếp với hắn, hắn nói gì cũng không để tâm khiến Ngọc Bất Nhiễm mỗi lần đều như đánh vào bông.

Hắn đến như gió mưa, lại đi như bụi trần khiến Ngọc Bất Nhiễm trở nên xấu xí ti tiện.

“Sắp rồi.”

Thẩm Nam Âm nhìn ánh trăng một lúc, đột nhiên thân ảnh lóe lên, chỉ trong chốc lát, người vừa rồi còn đang ngồi uống trà đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngọc Bất Nhiễm lập tức đứng thẳng dậy: “Xem ra thật sự sắp rồi.”

Hắn định đuổi theo nhưng bị Phó Tinh Hoa gọi lại: “Quảng Văn đạo quân, theo lời sư huynh, cứ bảo vệ mắt trận của ngươi là được.”

Trấn Yêu Tháp là do tổ tiên Càn Thiên Tông xây dựng ba nghìn năm trước, giam giữ vô số đại yêu, trận pháp phức tạp cao thâm, sau khi bị phá hủy muốn sửa chữa cần phải tập hợp toàn bộ lực lượng của Càn Thiên Tông.

Càn Thiên Tông là tông môn đứng đầu Tu Tiên giới, mạnh mẽ đến mức khiến Yêu giới phải cúi đầu thần phục, nhốt yêu ma vào Phệ Tâm Cốc, thiên hạ thái bình đều nhờ vào bọn họ.

Cần phải sử dụng lực lượng như vậy mới có thể sửa chữa trận pháp, thậm chí còn cần Thánh tử Thánh nữ của Vô Dục Thiên Cung hỗ trợ, có thể thấy được nguy cơ của Trấn Yêu Tháp không hề tầm thường.

Mà trung tâm mắt trận đêm nay chính là Tông chủ Càn Thiên Tông Tĩnh Từ Pháp Tông, hắn chính là sư tôn của Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm, là Độ Kiếp đại năng duy nhất hiện nay, chỉ có hắn mới có thể khống chế vị trí này.

Vị trí của Ngọc Bất Nhiễm và Phó Tinh Hoa là một mắt trận quan trọng khác.

Phó Tiêu Nhiên, ca ca của Phó Tinh Hoa cùng với các trưởng lão khác phụ trách mắt trận thứ ba. 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.