Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 17: Chương 17



Chương 17: Mùi hương quen thuộc

Đợi đến khi lấy được Tu Nguyệt Thảo, củng cố ma khí rồi thả ra một ít năng lượng là có thể thử tiến vào nội môn, đến gần Bạch Trạch đồ hơn.

Năm năm qua cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, trong túi lại có nhiều tiền, hơn nữa không cần lấy trứng chọi đá, nàng tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Nhân lúc cảm giác trên người khá hơn, nàng tháo chuông bạc bên hông xuống, bày kết giới trong phòng, hai tay kết ấn, nhắm mắt niệm chú ngữ dài dòng.

Chuông bạc rung lên leng keng, không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng gọi gấp gáp.

“A tỷ!”

Trình Tuyết Ý đột nhiên mở mắt: “Phù Quang! Ngươi vẫn ổn chứ?”

“A tỷ, cuối cùng cũng có tin tức của tỷ, tỷ—”

Vũ Phù Quang nói đến đây bỗng nhiên trở nên mơ hồ, hình như có thứ gì đó đang quấy nhiễu cuộc trò chuyện của họ.

Trình Tuyết Ý không thể không truyền thêm linh lực vào chuông bạc, nhưng linh lực của nàng vốn đã không nhiều, truyền thêm cũng chẳng khác nào muối bỏ bể.

Nàng chỉ có thể nói: “Cơ hội ta rời khỏi Càn Thiên Tông một mình không nhiều lắm, nếu không tìm được cơ hội chắc chắn, ta không dám liên lạc với ngươi. Chuyện ta bị phát hiện không quan trọng, nếu liên lụy đến các ngươi mới là chuyện lớn.”

Bên kia chuông bạc không có bất kỳ hồi âm nào, Trình Tuyết Ý cũng không vội, dù sao Vũ Phù Quang có thể nói chuyện được, vậy thì vấn đề không lớn.

Chỉ cần còn sống là được, còn sống là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Thấy chuông bạc sắp không chịu nổi nữa, Trình Tuyết Ý đau đầu như muốn nứt ra, vốn định kết thúc trận pháp, cuối cùng lại nghe thấy một câu của Vũ Phù Quang.

“Thẩm Nam Âm đã đi vào, phá hủy trận pháp mà tỷ dùng để đi ra ngoài, hắn…”

Những lời sau đó lại không nghe rõ.

Chuông bạc rơi xuống bàn, mất đi ánh sáng, giống như một chiếc lục lạc bình thường.

Trình Tuyết Ý lau mồ hôi, đeo lục lạc lại bên hông, coi như đã hiểu rõ Thẩm Nam Âm đã làm gì ở Phệ Tâm Cốc.

Phá hủy thông đạo mà nàng dùng để ra ngoài?

Không sao, đã dùng rồi, nàng cũng không muốn quay lại làm tù nhân không có tự do, quanh năm chịu đựng thống khổ của Phệ Tâm.

Thông đạo đó được hình thành dựa trên sự tồn tại của nàng, sau khi sử dụng sẽ tự động đoạn tuyệt sinh cơ, Thẩm Nam Âm chắc không thể xác định được liệu có Ma tộc nào chạy thoát ra ngoài hay không.

Những câu hắn hỏi nàng chắc là đang nghi ngờ thông đạo đã được sử dụng.

Muốn thoát khỏi sự nghi ngờ của hắn thật sự không dễ dàng, nhưng lần này trời giúp nàng, Thủy Tiêu nhập ma chắc đã khiến Thẩm Nam Âm hoàn toàn yên tâm về nàng rồi chứ?

Lúc đó nàng ở ngay bên cạnh hắn, không những không để lộ bất kỳ dấu vết nào mà còn bị Thủy Tiêu nhập ma cắn nuốt, vậy thì làm sao có thể liên quan đến Ma tộc được?

Đương nhiên cực kỳ vô tội.

Dù ai tạo ra ma khí, chỉ cần Phù Quang không sao, nàng cũng gặp dữ hóa lành, như vậy là tốt rồi.

Chuyện còn lại tính sau.

Màn đêm buông xuống, Quỷ Thị bước vào thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày, Trình Tuyết Ý nghỉ ngơi một lát, lại thay quần áo và mặt nạ rồi ra ngoài.

Mặt nạ của Quỷ Thị được chế tạo đặc biệt, sau khi đeo lên, dù là người của Tĩnh Từ Pháp Tông ở đây cũng phải mất một chút công phu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt thật.

Hình dáng của mặt nạ còn có thể thay đổi tùy ý, theo sự thay đổi của hoa văn, khí tức của cả người cũng sẽ thay đổi theo, để đảm bảo an toàn cho người giao dịch trong Quỷ Thị.

Nói chung là rất chu đáo, phục vụ rất tốt, Trình Tuyết Ý rất hài lòng.

Ra khỏi khách sạn, trong bóng đêm đèn đuốc sáng trưng, vô số người đeo mặt nạ đi lại trên phố, bóng ma trùng trùng điệp điệp.

Trình Tuyết Ý đi thẳng đến nơi đấu giá, vô tình lướt qua một người, người nọ đeo mặt nạ tuyết lang, dáng người cao lớn mặc bạch y bên trong áo choàng đen, mái tóc đen nhánh hơi bay trong gió, cả người thoải mái ung dung.

Mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng phả vào mặt giống như tuyết tan, lại xen lẫn một chút mùi đàn hương, rất quen thuộc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Ảo giác?

Thẩm Nam Âm?

Một người cao lớn như vậy chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong đám đông, dù Trình Tuyết Ý có cẩn thận tìm kiếm thế nào cũng không thấy bóng dáng, cứ như nàng vừa mới gặp ảo giác.

Tốt lắm, có thể xác định vừa rồi chắc chắn là Thẩm Nam Âm.

Quỷ Thị rất lớn, nhưng đường đến đấu giá chỉ có một, gặp được hắn cũng không có gì lạ.

Trình Tuyết Ý rất nhạy cảm với khí tức và cảm xúc, nếu không cũng không thể nhận ra hắn.

Chủ yếu là do nàng quá quen thuộc với mùi hương trên người đối phương.

Hắn có lẽ không dùng hương liệu, mùi đàn hương là do lây dính hương khói ở đạo tràng của Càn Thiên Tông, còn mùi hương thoang thoảng kia là từ cơ thể hắn.

Đó là một loại mùi hương cơ thể tự nhiên, nàng nhớ rõ đêm đó hắn càng động tình, mùi hương trên người càng nồng đậm, vô cùng gợi cảm.

Nếu hắn không làm tu sĩ mà đi làm kỹ nam chắc cũng có thể đoạt danh hiệu hoa khôi.

Không hổ danh là Thánh thể bẩm sinh.

Chỉ hắn mới có tốc độ đó, khiến Trình Tuyết Ý lập tức quay đầu lại tìm cũng không thấy bóng dáng.

Nhanh thật.

Đáng giận.

Tuyệt đối không thể để hắn cướp mất Tu Nguyệt Thảo.

Nàng khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, có cơ hội tiếp xúc với bảo vật như vậy.

Năm năm qua, nàng sống trong Càn Thiên Tông như đi trên băng mỏng, chịu đựng phản phệ để tu luyện tâm pháp của Càn Thiên Tông, vất vả lắm mới đạt đến Luyện Khí tầng năm, lại tốn bao tâm sức mới mang A Thanh vào Thái Huyền Cung, sau khi quen thuộc mới có tiến triển như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể thất bại.

Trình Tuyết Ý chạy đến nơi đấu giá trên bản đồ với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng nàng có thể nhận ra hắn, liệu hắn có phát hiện ra nàng không?

Giờ Sửu, Trình Tuyết Ý cuối cùng cũng đến được nơi đấu giá, nằm ở trung tâm Thủy Vân Gian.

“Hôm nay dưới Thủy Vân Gian này thật yên tĩnh, không thấy yêu thú nào làm ồn ào cả.”

Có người đang xem đấu giá nhỏ giọng bàn tán.

“Chắc là người của Quỷ Thị đã dọn dẹp hoặc trấn an rồi, nếu đã đặt đấu giá ở nơi nguy hiểm như vậy, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho khách nhân.”

“Có khả năng.”

Khả năng cái gì.

Trình Tuyết Ý suýt nữa bật cười.

Đây chẳng phải là công lao của Phó Tiêu Nhiên sao?

Không hổ là Thánh tử Vô Dục Thiên Cung, vừa ra tay đã khiến yêu thú ở Thủy Vân Gian ngoan ngoãn, cũng có chút bản lĩnh.

Cuối cây cầu lưu ly ngũ sắc rực rỡ bắc ngang qua Thủy Vân Gian là rừng cây bụi rậm, ngoài sương khói lượn lờ quanh cây cối thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.

Trình Tuyết Ý mặc áo tím đeo mặt nạ hồ ly chen qua đám đông, những người vừa nói chuyện đều nhìn nàng với vẻ kinh ngạc hâm mộ.

“Trông có vẻ là một cô nương trẻ tuổi, tổng cộng mười tấm phiếu thế mà nàng ta lại có được một tấm.”

“Điều đó chỉ có thể chứng minh một vấn đề.”

“Hả?”

“Tuổi tác chúng ta tuy cao nhưng bản lĩnh thì kém.”

“…”

Trình Tuyết Ý bước lên cầu lưu ly, nhìn từ xa giống như cầu tiên, nhưng khi bước lên lại dày đặc quỷ khí khiến Thủy Vân Gian phía dưới như dòng sông Minh Hà.

Mỗi bước chân, nàng đều cảm thấy sinh khí của mình bị bào mòn.

Nếu có đầy đủ linh lực, nàng sẽ không để ý đến chút thử thách này, nhưng tình trạng hiện tại của nàng không tốt lắm nên có chút không chịu nổi.

Quỷ Thị đáng ghét, phiếu vào thì phát ra ngoài, nhưng lại điều tra khách nhân vào trong. Bên ngoài thì nói không điều tra thân phận người vào đấu giá, chỉ hỏi ngươi mua gì, nói cho cùng vẫn muốn kiểm soát.

Trình Tuyết Ý cố gắng kìm nén nhiệt độ trong máu, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ gần như đỏ bừng.

Mặt đỏ không sao, nhưng mắt không thể đỏ, sẽ lộ thân phận.

Trình Tuyết Ý đếm từng bước chân, nhìn chằm chằm bờ bên kia như gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời, lòng bàn chân đau đến sắp không chịu nổi.

Đau quá.

Thật tức giận.

Thẩm Nam Âm khiến nàng đau đớn còn chưa đủ, đến Quỷ Thị cũng không được yên ổn, Trình Tuyết Ý thật sự tức giận.

Nàng vươn tay ra tóm lấy mấy con quái điểu đang bay lượn trên trời.

Khuôn mặt xấu xí của chúng bị che phủ bởi quỷ khí, chắc là con rối mà Quỷ Thị dùng để giám sát.

Trình Tuyết Ý bắt được mấy con ném xuống cầu, nghe tiếng kêu thảm thiết của chúng lại nhìn thấy khói bốc lên từ cơ thể kia, nàng hài lòng dẫm lên xác quái điểu, từng bước đi đến bờ đối diện.

Đã không cho nàng đến, vậy thì giết hết đám quái điểu này.

Người của Quỷ Thị thi triển thuật điều khiển quái điểu mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ ác quỷ đứng trên bờ nhìn Trình Tuyết Ý đi xuống.

Giày của Trình Tuyết Ý còn dính máu con rối chim, nàng tiếc nuối thở dài, lộ ra lúm đồng tiền ngây thơ với người của Quỷ Thị đến hỏi tội, cho dù có mặt nạ che chắn, đối phương dường như vẫn cảm nhận được nụ cười vô tội mà đẫm máu này.

“Thật đáng tiếc, làm bẩn đôi giày mới mua của ta, ta rất thích nó.”

Không phải xin lỗi vì đã giết con rối chim, mà là tiếc nuối cho đôi giày mới của mình.

“Cầm lấy.”

Trình Tuyết Ý ném phiếu vào cửa cho đối phương.

Phiếu là do Quỷ Thị phát ra, thông thường, cách thức phát phiếu không xác định người nhận, nhưng lại đặc biệt đánh dấu cho Càn Thiên Tông bọn họ.

Người của Quỷ Thị vốn định hỏi tội gây sự lập tức im lặng rút lui.

Dù sao cũng là người có thể lấy được phiếu vào cửa, làm chuyện gì quá đáng cũng không thể thật sự đuổi người ta đi.

Huống chi đây còn là một trong hai tấm phiếu của Càn Thiên Tông.

Chỉ là ——

Người áo đen nhìn con rối chim chết thảm và vết máu trên cầu lưu ly.

Thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn, đây thật sự là chuyện mà người của Càn Thiên Tông tự xưng danh môn chính phái có thể làm ra sao? 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.