Vì buổi chiều Bạch Việt còn có tiết học, nên anh rời đi trước, hẹn tan học sẽ gặp lại.
Vừa về đến lớp, cậu đã thấy Lý Nhậm nước mắt nước mũi tèm lem lao đến: “Cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Sau đó, qua lời kể lể của bạn thân, cậu mới biết đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi cậu bị đám người kia dẫn đi không lâu, Lý Nhậm lập tức chạy như bay đến trường, định báo với thầy giáo. Ai ngờ lại gặp Thượng Vũ Phi.
Tuy không hiểu sao đối phương lại xuất hiện ở đó, nhưng cậu ta không còn tâm trí để nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy đến cầu cứu.
Vì biết mình không giúp được gì, có đi theo cũng chỉ thêm vướng víu, nên cậu ta ở lại trường, thấp thỏm lo âu chờ tin tức.
Cậu ta không lo Thượng Vũ Phi sẽ thất thế, chỉ sợ mình báo tin chậm, lúc Thượng Vũ Phi đến nơi thì Bạch Việt đã gặp chuyện không hay.
Giờ thấy bạn thân trở về lành lặn, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá cậu không sao.” Lý Nhậm vẫn còn sợ hãi, xoa xoa ngực, rồi lại lo lắng nói, “Nhưng sao bạn trai cậu không vào cùng? Lỡ đám người kia lại đến gây sự thì sao?”
Bạch Việt lắc đầu: “Không cần lo đâu.”
Lý Nhậm: “Hả?”
Bạch Việt: “Bọn họ giờ chắc đang ở bệnh viện rồi.”
Lý Nhậm: “???”
Quy trình kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện rất rườm rà. Đến tận tiết cuối cùng, vẫn còn học sinh chưa về.
Vì vậy, việc Phương Chân Nhân và An Vũ vắng mặt không gây quá nhiều chú ý.
Các thầy cô dạy môn khác biết hôm nay có kiểm tra sức khỏe, nên cũng làm ngơ.
Còn các bạn học khác thì dồn sự chú ý vào một chuyện khác.
—Thượng Vũ Phi đã trở lại.
Tin tức này lan truyền khắp học viện Lạc Hoa chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi.
Các học sinh mới, dù chưa từng gặp mặt, cũng biết đến cái tên “Thượng Vũ Phi”.
Khi còn đi học, anh là nỗi ám ảnh của các thầy cô. Học lực kém, suốt ngày tụ tập bạn bè, gây chuyện thị phi.
Tuy các thầy cô không ưa, nhưng trong trường lại có không ít người hâm mộ Thượng Vũ Phi.
Họ không suy nghĩ nhiều như thầy cô, chỉ đơn giản thấy anh chàng này đẹp trai, đánh nhau giỏi, lại chỉ gây sự với đám học sinh hư hỏng, rất ra dáng đàn anh.
Nhưng điều thực sự khiến Thượng Vũ Phi nổi danh khắp học viện Lạc Hoa là cấp bậc gen A của anh. Dù học lực kém, anh vẫn được Đại học Đế Nhất đặc cách tuyển thẳng, khiến các thầy cô phải tròn mắt kinh ngạc.
Ngay cả thầy chủ nhiệm của Thượng Vũ Phi, từ chỗ chán nản vì có một học sinh hư hỏng, sau này cũng trở nên vênh váo tự đắc, đi đâu cũng khoe Thượng Vũ Phi là do mình dạy dỗ, có thể nói là “thời thế thay đổi”.
Ở đế quốc, so với các trường đại học thông thường, trường quân đội là nơi vô số người muốn vào mà không được.
Trong thành phố có bao nhiêu trường học, chỉ duy nhất học viện Lạc Hoa nhận được thư mời từ Thượng Vũ Phi, điều này khiến cả thầy và trò đều tự hào.
Giờ sắp tan học, diễn đàn trường đã náo loạn.
Một bài đăng tên “Thượng Vũ Phi về trường!???” đã có hơn một nghìn lượt bình luận.
【#1231: Trời ơi, có phải tôi nhìn nhầm không? Thượng Vũ Phi đang đứng ở cổng trường??】
【#1232:!!!】
【#1250: Các chị em không nhìn nhầm đâu, đúng là Thượng Vũ Phi!!】
【#1251: Anh ấy đứng ở cổng trường đợi ai vậy?】
【#1252: Còn ai vào đây, đương nhiên là hoa khôi Bạch Việt rồi. Họ đang hẹn hò mà.】
【#1253: Khoan đã, hẹn hò? Mấy người nói rõ xem nào! Tôi còn chưa kịp yêu đã thất tình rồi sao QAQ】
Không ai biết người này “thất tình” vì Bạch Việt hay Thượng Vũ Phi, cũng không ai để ý, họ tiếp tục bình luận.
【#1256: Nghe nói họ từng hẹn hò một thời gian, nhưng sau đó chia tay rồi mà. Tôi học cùng lớp với Bạch Việt, chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến Thượng Vũ Phi.】
【#1257: Lầu trên nói đúng, tôi cũng nghe nói họ chia tay rồi.】
Phía sau là một loạt bình luận đồng tình.
Bạch Việt học hành chăm chỉ, hoàn toàn không biết diễn đàn trường đang náo loạn. Lý Nhậm ngồi cùng bàn thì giấu đầu sau quyển sách giáo khoa dựng đứng, như đang ngủ.
Bạch Việt thấy thầy giáo nhìn về phía này, định nhắc nhở bạn cùng bàn. Quay đầu lại, cậu mới phát hiện Lý Nhậm không ngủ, mà đang cúi đầu, ngón tay thoăn thoắt gõ màn hình điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.
Thầy giáo có vẻ không chú ý, liếc qua rồi nhìn chỗ khác.
Lý Nhậm gõ chữ rất mạnh, mỗi chữ cái đều bị ấn xuống thật mạnh, mặt đỏ bừng, như đang cãi nhau. Bạch Việt tò mò hỏi: “Cậu đang nhắn tin à?”
Lý Nhậm lúc này mới ngẩng đầu lên: “Không, tớ đang chiến đấu.”
Bạch Việt: “?”
Lý Nhậm thò đầu ra khỏi quyển sách, xác nhận thầy giáo không thấy mình, mới lặng lẽ đưa điện thoại cho Bạch Việt: “Cậu xem đi.”
Trên màn hình điện thoại là bài đăng trên diễn đàn trường. Tuy tiêu đề nói về chuyện Thượng Vũ Phi về trường, nhưng phía sau lại hoàn toàn lạc đề, bắt đầu tranh luận xem Thượng Vũ Phi có bạn gái hay không, và Bạch Việt có chia tay hay không.
Lý Nhậm gõ một tràng dài chưa gửi đi, cố gắng bảo vệ danh tiếng của hai người.
Bạch Việt trả lại điện thoại.
Lý Nhậm: “Cậu không tức à? Họ nói linh tinh kìa.”
Bạch Việt nói: “Họ nói có sách mách có chứng, tớ cũng sắp tin rồi.”
Lý Nhậm biết tính Bạch Việt, nổi tiếng là hiền lành. Hai người làm bạn ba năm, cậu ta chưa từng thấy đối phương nổi giận, nhưng cũng không hẳn là hiền lành đơn thuần.
Dù đã quen biết lâu, cậu ta vẫn cảm thấy mình không hiểu rõ Bạch Việt.
Tuy nhiên, dù bài đăng trên diễn đàn có ồn ào đến đâu, mọi lời đồn đoán đều tan biến khi Bạch Việt đi tìm Thượng Vũ Phi.
Hai người hoàn toàn phớt lờ đám người vây xem, nắm tay nhau lên xe buýt.
Các bạn học trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó, rồi nhảy vào bài đăng, bình luận:
【Ai bảo họ chia tay ở nơi xa chứ!! Uổng công tôi còn tưởng mình có cơ hội!】
【Lầu trên nói đúng】
【Đúng luôn】
Và một loạt bình luận đồng tình khác.
Cuối cùng, bài đăng bị xóa vì spam quá nhiều.
Nhà Bạch Việt và Thượng Vũ Phi rất gần nhau, chỉ cách vài trăm mét. Hai người xuống xe buýt, không về nhà ngay, mà ghé chợ gần đó mua đồ ăn.
Bố mẹ Bạch Việt rất bận, đi sớm về muộn, hầu như không gặp mặt, dưới cậu còn có một em trai. Nên Bạch Việt đảm nhận phần lớn việc nhà, cứ hai ba ngày lại đi chợ một lần.
Các chủ sạp đã quen mặt cậu, thấy cậu như thấy con mình, tặng rau củ quả là chuyện thường ngày.
Lúc về nhà, hai người tay xách nách mang.
Đế quốc rộng lớn, đất đai không đắt đỏ, nên dù là dân thường cũng có nhà riêng.
Gia cảnh Bạch Việt không giàu có, nuôi hai đứa con, chi tiêu hàng ngày đều phải tính toán kỹ lưỡng. Nên nhà cậu không lớn, nhưng sạch sẽ và sáng sủa.
Có hai phòng ngủ. Bố mẹ một phòng, cậu và em trai một phòng.
Bạch Việt đem đồ ăn mua được vào bếp. Nhìn đồng hồ, gần 6 giờ, cậu định bắt đầu nấu cơm luôn.
Cậu cởi áo khoác đồng phục, ra khỏi bếp. Thấy Thượng Vũ Phi vẫn đứng ở phòng khách, không biết đang nhìn gì.
Bạch Việt: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Thượng Vũ Phi quay đầu lại, “Chỉ thấy lâu rồi không đến.”
Nghe vậy, Bạch Việt cười: “Gần một năm rồi.”
Từ khi hai người họ quen biết nhau ở trường tiểu học, Thượng Vũ Phi đã thường xuyên đến nhà cậu chơi, thời gian ở đây còn nhiều hơn ở nhà mình.
Tuy họ mới bắt đầu hẹn hò từ năm ngoái, nhưng trong mắt người ngoài, cách họ thường ngày ở chung không khác gì người yêu.
Bạch Việt vẫn nhớ phản ứng của bố mẹ khi cậu lần đầu tiên nói với họ rằng mình và Thượng Vũ Phi đang hẹn hò.
Cả hai đều kinh ngạc tột độ, hỏi họ đã chia tay nhau khi nào.
Nhớ lại chuyện hiểu lầm đó, Bạch Việt không khỏi dở khóc dở cười. Cậu treo áo khoác lên lưng ghế sofa, nói: “Tiểu Ngôn chắc cũng sắp về rồi, em vào nấu cơm đây.”
Thượng Vũ Phi muốn đi theo vào bếp: “Anj giúp em.”
Cậu còn chưa bước vào bếp, vai đã bị chặn lại.
Bạch Việt mỉm cười nhìn anh: “Anh đi máy bay mệt rồi, vào nghỉ ngơi đi.”
Thượng Vũ Phi nhíu mày, định nói gì đó. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, cửa bếp đã “phanh” một tiếng đóng lại trước mắt.
Thượng Vũ Phi: “…”
Anh im lặng sờ mũi.
Chắc Bạch Việt vẫn còn nhớ chuyện anh lỡ làm nổ tung bếp lần trước.
Xào rau thì nhanh, nhưng hầm canh cần nhiều thời gian hơn. Vì vậy, Bạch Việt không vội vàng nấu nướng, mà chuẩn bị sẵn đồ ăn, rồi lau khô tay bước ra khỏi bếp.
Nồi canh trên bếp đang sôi lục bục.
Cách một cánh cửa, phòng khách rất yên tĩnh. Bạch Việt tưởng Thượng Vũ Phi đang xem TV, nhưng khi ra ngoài, cậu không thấy người đâu.
Cậu đi vào phòng khách, mới phát hiện có người đang nằm trên ghế sofa. Thân hình bị lưng ghế sofa che khuất, nên cậu không thấy được.
Thanh niên nhắm mắt, dường như đã ngủ.
Tóc mái đen che đi vầng trán nhăn nhó, khiến cả người anh trở nên dịu dàng hơn nhiều. Không giống lúc tỉnh táo, luôn mang theo vẻ sắc bén không thể che giấu.
Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt anh có chút mệt mỏi.
Bạch Việt không đánh thức anh, mà đi lấy chăn lông.
Đến bên ghế sofa, cậu định đắp chăn cho anh, thì thấy có thứ gì đó rơi xuống ghế.
Nó rơi gần túi quần anh, như thể vô tình rơi ra.
Cậu đưa tay nhặt lên.
—Một chiếc hộp nhỏ màu trơn, cứng cáp, cỡ lòng bàn tay. Mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Không có nhiều họa tiết trang trí, đơn giản mộc mạc, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên trong khắc một dãy chữ cái.
BAIYUE.
Bạch Việt: “…”
Đó là tên cậu.
Nói đến, sinh nhật 18 tuổi của cậu sắp đến rồi.
Đối với con người, lễ trưởng thành rất đặc biệt. Nó không chỉ là sự trưởng thành theo nghĩa pháp lý, mà còn có nghĩa là từ thời khắc đó trở đi, họ sẽ có khả năng sinh sản.
Nói cách khác, tin tức tố sẽ được kích hoạt.
Thời gian kích hoạt cụ thể tùy thuộc vào từng người, không nhất thiết phải vào đúng ngày sinh nhật, có thể sớm hơn hoặc muộn hơn. Nhưng dù thế nào, con người chỉ thực sự trưởng thành khi tin tức tố được kích hoạt.
Cấp bậc gen khác nhau sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tin tức tố.
Tin tức tố của Alpha có tính công kích mạnh mẽ đối với người cùng giới. Nếu chênh lệch cấp bậc quá lớn, chỉ cần tin tức tố cũng có thể dễ dàng áp chế đối phương.
Ngược lại, tin tức tố của Omega dịu dàng hơn nhiều, không có tính công kích, nhưng vẫn không thể xem thường. Vì đối với Alpha, đó là “độc dược” có thể dụ dỗ họ động d*c.
Tính đến hiện tại, tin tức tố của Bạch Việt vẫn chưa được kích hoạt.
Cậu nhìn Thượng Vũ Phi, anh đang ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Bạch Việt đặt chiếc hộp nhỏ trở lại, rồi đắp chăn cho anh. Sau đó, cậu ngồi xổm bên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thượng Vũ Phi.
Một năm không gặp, anh gầy hơn trước, đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Anh đã thực sự trưởng thành.
Cậu nhớ năm ngoái, khi hai người mới bắt đầu hẹn hò. Vào sinh nhật Thượng Vũ Phi, cậu đã hứa với anh một chuyện.
Khi trưởng thành, cậu sẽ để anh đánh dấu mình.
Chiếc nhẫn đó, có phải mang ý nghĩa đó không?
Bạch Việt đưa tay vuốt tóc mái Thượng Vũ Phi, nhẹ nhàng vén chúng lên. Ánh mắt cậu càng thêm sâu thẳm.
Thượng Vũ Phi ngủ rất say, còn say hơn cả những đêm anh ngủ ở ký túc xá quân đội. Trong giấc ngủ, anh mơ hồ cảm thấy có người đến gần.
Hơi thở đó quen thuộc và mang lại cảm giác an toàn, nên anh không phản ứng gì.
Nhưng ánh mắt đối phương cứ nhìn anh mãi, ngày càng nóng rực. Thượng Vũ Phi buộc mình tỉnh táo, mở mắt ra.
Rồi anh thấy Bạch Việt ở ngay sát bên, đang ngồi nhìn mình. Cằm cậu gối lên hai tay, thấy anh mở mắt, đôi mắt xám nhạt cong cong, vô cùng dịu dàng.
Bạch Việt: “Anh tỉnh rồi à?”
Thượng Vũ Phi giơ tay lên, vuốt v3 gáy cậu, nắm lấy mái tóc ngắn màu xám nhạt.
“Nhìn anh bao lâu rồi?” Vì mới tỉnh dậy, giọng anh hơi khàn.
Bạch Việt: “Một lát thôi.”
Nói rồi, cậu ghé sát lại: “Anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
Thượng Vũ Phi: “Chuyện gì?”
Bạch Việt nắm lấy bàn tay đang vuốt gáy mình. Bàn tay thô ráp, có vết chai. Nhưng cậu không để ý, nắm lấy bàn tay đó, đưa lên mũi.
Cậu cong mắt cười: “Em muốn nghe tin tức tố của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Việt: Nghe một chút thôi mà.