Chương 151:
“Ta muốn ngươi hồn phi phách tán! Ai cũng không ngăn được!”
Khi phi mã ngã xuống, mũ choàng của Thiên Ma cũng rơi theo, Trình Tuyết Ý nghĩ sẽ nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn không biết dùng thủ thuật gì để che mắt, khuôn mặt như bị một màn sương mù bao phủ, dù mũ rơi xuống cũng không nhìn rõ lắm.
Chả sao cả.
Dù có nhìn thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay kẻ này chắc chắn phải chết.
“Chỉ là một tu sĩ không đáng nhắc đến thôi.” Thiên Ma ổn định thân hình giữa không trung, chặn lại kiếm trí mạng của Trình Tuyết Ý, giọng điệu khinh thường nói: “Chỉ vì một tu sĩ nhỏ bé, không biết tự lượng sức mình mà ngươi muốn trở mặt với ta sao?”
Trình Tuyết Ý cười lạnh: “Bản quân không biết, từ khi nào mà ngươi dám ra oai trước mặt bản quân? Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến trước mặt bản quân gào thét.”
“Đại sư huynh, chăm sóc A Thanh cho tốt!”
Nàng giao A Thanh đang ngã xuống cho Thẩm Nam Âm rồi vung kiếm lao ra, một kiếm không được thì lập tức bổ thêm một kiếm, Thiên Ma vốn đã bị trọng thương, rất nhanh đã không chống đỡ nổi.
Chúng ma từ bỏ việc vây công Thẩm Nam Âm, đuổi theo bảo vệ Thiên Ma, Trình Tuyết Ý cười nhạo: “Các ngươi mới là những kẻ nhỏ bé, không biết tự lượng sức mình.”
Ma khí màu máu quanh quẩn trên mũi kiếm, Trình Tuyết Ý không chút do dự sử dụng tuyệt chiêu lên người Thiên Ma, thủ thuật che mắt trên mặt Thiên Ma suýt nữa không duy trì được, hắn trông có vẻ không được vui cho lắm, vừa ra sức tự vệ vừa dựa vào việc các Ma tộc khác lấy mạng ra đỡ đòn, hắn nhanh chóng lùi về phía sau, dường như muốn chạy trốn.
Sao Trình Tuyết Ý có thể tha cho hắn?
Nàng người kiếm hợp nhất, trong phút chốc vạn kiếm hiện ra, bóng kiếm chói mắt, chúng ma còn chưa kịp phân biệt rõ ràng đã trở thành vong hồn dưới kiếm.
Quá mạnh.
Nàng thật sự quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ.
Trình Tuyết Ý là bán ma, ra tay tàn nhẫn hơn Thẩm Nam Âm rất nhiều, vì giết Thẩm Nam Âm, bọn họ đã tổn thất một nửa nhân mã, một nửa còn lại cũng nhanh chóng bị tàn sát bừa bãi.
Thiên Ma dường như không đau lòng cho những thuộc hạ này, hắn nhìn nàng qua màn sương mù, Trình Tuyết Ý có thể cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng nàng vẫn lạnh lùng liên tục tung chiêu, kiên quyết muốn hắn phải chết ở đây.
Nhận ra điều này, dường như còn khiến Thiên Ma khó chấp nhận hơn việc Ma tộc bị giết sạch.
“Trình Tuyết Ý, đừng quên ngươi là cái gì!”
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là ma! Ngươi vĩnh viễn không thể biến thành người! Ngươi vĩnh viễn khác với bọn họ! Vĩnh viễn không thể thật sự thành đồng minh!”
“Ngươi đã quên mẫu thân ngươi chết như thế nào sao? Ngươi đã quên bà ấy vào Phệ Tâm Cốc như thế nào sao? Bà là nhân tu còn không thể bảo vệ bản thân, huống chi ngươi chỉ là một bán ma?”
“Ngươi và Càn Thiên Tông có thù giết phụ mẫu, ngươi đã quên hết rồi sao?! Vậy mà lại muốn giúp tu sĩ Càn Thiên Tông!”
Từng câu từng chữ Thiên Ma nói ra đều đánh trúng chỗ đau của Trình Tuyết Ý, hắn quả thật rất hiểu nàng.
Nghe vậy, Trình Tuyết Ý không những không tức giận, ngược lại còn cười.
“Thù giết phụ mẫu ta, chẳng lẽ không phải ngươi sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng của nàng khiến Thiên Ma cứng người.
“Càn Thiên Tông không thể trốn tránh tội lỗi của mình, ta đương nhiên phải báo thù. Ta đã cướp Bạch Trạch Đồ, còn hủy diệt nó, đây là sự trả thù lớn nhất đối với Càn Thiên Tông. Ta cũng đã đối phó với Tĩnh Từ Pháp Tông, hiện tại ông ta tẩu hỏa nhập ma, tình huống nguy kịch, không cần ta ra tay, ông ta cũng sẽ chết rất thảm.”
“Trong số những kẻ có thù giết phụ thân, chỉ còn ngươi và Chung Tích Ảnh còn sống.”
“Kẻ cấu kết với tu sĩ chính là ngươi. Lúc Chung Tích Ảnh đã Phệ Tâm Cốc, các ngươi đã gặp nhau đúng không? Ma Linh Châu là do các ngươi cấu kết, ta lười quan tâm bản thể hạt châu hiện tại đang ở đâu, bây giờ ta chỉ muốn giết ngươi để báo thù cho phụ mẫu và A Thanh.”
Trình Tuyết Ý nói rõ mọi chuyện, hoàn toàn không bị Thiên Ma dẫn dắt.
“Phụ thân ta chết trong Linh Lung Cốc, nhất định là do ngươi ở sau lưng thao túng những Ma tộc phản bội đó. Hôm nay ta phải bắt ngươi trả nợ máu, để an ủi linh hồn phụ thân ta trên trời”
Dứt lời, Trình Tuyết Ý tung ra một kiếm kinh thiên động địa, Thiên Ma đã không còn sức chống cự, sau khi tất cả âm mưu bị nàng vạch trần, hắn không còn gì để nói, dồn hết toàn bộ sức lực còn lại chạy trốn.
Một màu trắng nhạt xuất hiện trên bầu trời, Ngọc Bất Nhiễm dẫn theo đệ tử Càn Thiên Tông đến hỗ trợ, nhưng khi bọn họ đến nơi thì chỉ còn lại vô số thi thể Ma tộc và tàn ảnh chạy trốn của Thiên Ma.
Đã quá muộn.
Ngọc Bất Nhiễm nhìn thấy Trình Tuyết Ý, đang định tiến lên nói gì đó thì thấy nàng ném một thứ về phía mình, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
“Đây là gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Trình Tuyết Ý không quay đầu lại nói: “A Thanh bị thương nặng, đây là đan dược chữa thương cho nàng. Ngày đó khi rời khỏi tông môn, để tránh nàng bị liên lụy, ta đã để lại một đạo kiếm ý trên Kim Đan của nàng.”
“Cho nàng uống đan dược này rồi đưa nàng về, làm phiền Tô trưởng lão chăm sóc cho tốt.”
Ngọc Bất Nhiễm ngẩn người: “Vậy còn ngươi?”
Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại một chút khi chạm đến Thẩm Nam Âm: “Đại sư huynh…”
“Hắn ở lại đây dọn dẹp chiến trường, giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm nay cho các ngươi.”
Trình Tuyết Ý đã sắp xếp rõ ràng cho Thẩm Nam Âm.
Ngọc Bất Nhiễm không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Vậy còn ngươi? Ngươi đi đâu?”
Trình Tuyết Ý vẫn chưa tra kiếm, gió thổi tung mái tóc rối bù của nàng, hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu tím, tóc dài bay múa, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng.
Nàng quay đầu liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào: “Ta đã nói hôm nay sẽ khiến Thiên Ma hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn.”
Trình Tuyết Ý nhìn sắc trời: “Còn một canh giờ nữa trời sẽ sáng.”
“Trước khi bình minh, ta phải giết hắn.”
Ngọc Bất Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng nói: “Ngươi còn muốn đuổi theo sao? Giặc cùng đường chớ đuổi, nói không chừng hắn vẫn còn át chủ bài gì đó, nếu ngươi xảy ra chuyện…”
Nói đến đây hắn dừng lại, cứng nhắc đổi giọng: “Ngươi đuổi theo cũng không chắc chắn, chi bằng quay về tông môn cùng chúng ta bàn bạc kỹ hơn, trước tiên phải tìm được Ma Linh Châu mới được.”
“Ta biết Ma Linh Châu ở đâu.”
Trình Tuyết Ý ném lại một câu rồi rời đi, Ngọc Bất Nhiễm căn bản không ngăn được.
Hắn đành phải quay lại mặt đất, nhìn Thẩm Nam Âm đang canh giữ bên cạnh A Thanh, tức giận nói: “Sao huynh không đuổi theo nàng? Nàng một mình đi qua đó, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Nàng còn nói biết Ma Linh Châu ở đâu, nhưng Phó Tiêu Nhiên truyền âm nói với ta, xá lợi tử mà Vô Dục cung phụng chỉ là một mảnh nhỏ, không phải hạt châu thật, vậy hạt châu có thể ở đâu chứ?”
“Cho dù không bắt được Triệu Vô Miên và những người khác, việc Chung Tích Ảnh bảo hộ Vô Dục cung phụng mảnh nhỏ của Ma Linh Châu cũng đủ để định tội bà ta rồi, hà tất gì nàng phải mạo hiểm đi giết Thiên Ma, cùng đi với mọi người chẳng phải tốt hơn sao…”
Ngọc Bất Nhiễm lải nhải, nhưng cũng nhờ những lời nói dông dài đó mà Thẩm Nam Âm nắm bắt được tình hình.
Dù những người khác không đến, nhưng với thân phận Thánh tử Thiên cung tận mắt chứng kiến, cộng thêm việc Thánh nữ bị thương nặng, quả thật cũng đủ để lên án Chung Tích Ảnh.
Hắn đã làm những gì có thể làm.
Thẩm Nam Âm đứng dậy, nói với Ngọc Bất Nhiễm: “Ngươi ôm nàng về tông môn chữa thương đi.”
Ngọc Bất Nhiễm liếc nhìn A Thanh, nhíu mày nói: “Đại sư huynh tự mình ôm không được sao, sao cứ phải là ta.”
“Ta là người đã có gia thất. Không thích hợp.”
“…”
Đủ rồi.
Ngọc Bất Nhiễm không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, nhưng nhìn bộ dạng của A Thanh, hắn vẫn gọi một nữ đệ tử đến, cẩn thận đưa nàng về Bích Thủy Cung.
“Trình Tuyết Ý nói, nàng đã để lại một đạo kiếm ý trong Kim Đan của Trần Tố, Trần sư muội sẽ không chết.”
Ngọc Bất Nhiễm nói.
Thẩm Nam Âm nói: “Ta đã kiểm tra rồi, đúng là như vậy, về chữa thương cho tốt, Trần sư muội không bao lâu nữa sẽ hồi phục như cũ.”
Ngọc Bất Nhiễm còn muốn nói gì đó, Thẩm Nam Âm đã nói trước: “Ta sẽ quay về cùng ngươi, giải thích rõ ràng mọi chuyện ở đây với mọi người trong tu chân giới.”
Nguồn gốc của Ma tộc đã được tìm thấy, tu sĩ cấu kết với chúng cũng đã được tìm thấy.
Đại đa số Ma tộc đã bị tiêu diệt, bây giờ là lúc đối chứng, Thẩm Nam Âm đi là thích hợp nhất.
Nhưng Ngọc Bất Nhiễm vẫn lo lắng cho Trình Tuyết Ý.
“Nàng…”
“Nàng biết mình nên làm gì.”
Còn một canh giờ nữa mới đến bình minh, ma khí bao phủ phía chân trời, ngoài bạch y và linh quang của tu sĩ Càn Thiên Tông, không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào khác.
Thẩm Nam Âm đã nói như vậy, Ngọc Bất Nhiễm với tư cách là sư đệ hình như không nên nói thêm gì nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nam Âm hồi lâu, không nhịn được nói móc: “Nàng biết mình nên làm gì~”
“Đại sư huynh, đến bao giờ huynh mới bỏ được cái vẻ mặt bày mưu tính kế, nắm chắc mọi thứ trong tay khiến người ta chán ghét này vậy?”
Thẩm Nam Âm sững người, trước đây khi đối mặt với sự nghi ngờ của sư đệ, hắn chưa bao giờ giải thích hay phản bác, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Hắn quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Trình sư muội nói ta như vậy rất tốt.”
“?” Sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm thay đổi.
“Nàng nói ——” Thẩm Nam Âm dừng lại một chút, đổi một từ ngữ dễ nói hơn: “Nàng nói thích nhất ta như vậy.”
Ngọc Bất Nhiễm: “…”
Hắn xoay người bỏ đi.