Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 118: Phiên ngoại 01



Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.

Kỳ chưởng quầy bận xử lý công việc trong thương hội, liền quyết định cùng Kỳ phu nhân trở về Hoài Quận trước. Dụ Quân Chước vốn định cùng Chu Viễn Hồi đồng hành, nhưng nghĩ đến chuyện học hành của Chu Dung, đành tạm thời từ bỏ ý định.

“Các ngươi tạm thời lưu lại Kinh thành cũng tốt, Phong nhi cũng sẽ ở lại. Hai đứa có thể cùng nhau trông coi thương hội trong Kinh thành.” Kỳ chưởng quầy dặn dò.

“Cháu tuy nhỏ tuổi hơn Phong nhi, nhưng đã thành gia lập thất, so với nó lại trầm ổn hơn nhiều.” Kỳ phu nhân bên cạnh khẽ cười nói, “Sau này ở Kinh thành, mọi việc nhờ cháu chiếu cố nó nhiều hơn.”

Dụ Quân Chước liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi lưu luyến.

“Còn có một chuyện, ta nghĩ nên báo cho cháu hay.”

Kỳ chưởng quầy nói rồi đứng dậy vào trong nội thất. Một lát sau, ông trở ra, trên tay cầm một phần công văn, chậm rãi đưa tới trước mặt Dụ Quân Chước.

“Cái này, cháu xem qua đi.”

Dụ Quân Chước tiếp nhận công văn, vừa nhìn qua liền ngẩn người. Thì ra đó là một phong hòa ly thư, phía trên còn đề rõ tên của Chu Viễn Hồi.

Chu Viễn Hồi… vì cớ gì lại viết hòa ly thư cho y?

“Đây là…”

“Đây là trước khi hồi Kinh, điện hạ đã giao cho ta.”

Trước khi hồi Kinh, đó chính là lúc Chu Viễn Hồi trúng độc. Trong tình cảnh sinh tử cận kề, Hoài Vương điện hạ lại để lại một vật như vậy, tâm tư ra sao, không cần nói cũng tự hiểu.

Trong lòng Dụ Quân Chước chợt thắt lại, rồi lại buông lỏng. Đôi mắt thoáng chốc đỏ hoe. Y không ngờ, vào khoảnh khắc sinh tử mỏng manh, Chu Viễn Hồi vẫn lo nghĩ cho y, lưu lại cho y một đường lui.

“Cháu là một hài tử thông minh, hẳn là hiểu rõ nỗi khổ tâm của điện hạ. Vốn dĩ ta định thay cháu bảo quản, nhưng nay thấy hai người phu thê hòa thuận, có lẽ vật này không còn cần thiết nữa.” Kỳ chưởng quầy chậm rãi nói, “Ta nghĩ vẫn nên để cháu tự mình quyết định, là lưu lại chỗ ta, hay chính cháu giữ?”

Dụ Quân Chước lặng lẽ nhìn phong thư trong tay, trầm mặc hồi lâu, rồi đứng dậy nói: “Cháu tự mình giữ lấy, cữu cữu không cần lo lắng.”

“Ừ.” Kỳ chưởng quầy gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Con cháu tự có phúc của con cháu.

Đến hôm nay, chấp niệm trong lòng Kỳ chưởng quầy cũng dần dần buông xuống.

Hoài Vương phủ.

Hôm nay, Chu Viễn Hồi vào cung nghị sự cùng Hoàng đế, mãi đến lúc hoàng hôn mới trở về. Nghe nói Dụ Quân Chước đang ở trong thư phòng, hắn liền lập tức tìm đến.

“Em đang xem gì vậy?”

Chu Viễn Hồi bước tới án thư, thấy Dụ Quân Chước đang nghiêm túc lật xem mấy bức họa trên bàn. Những bức họa ấy đều vẽ các thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo không tầm thường. Bên cạnh mỗi bức còn có vài dòng chữ nhỏ, ghi rõ bát tự cùng gia thế của từng người.

Ánh mắt Chu Viễn Hồi chợt trầm xuống, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm: “Em định làm gì?”

“Vương gia đoán thử xem.” Dụ Quân Chước cười nhàn nhã, ánh mắt tràn đầy trêu chọc.

“Em muốn nạp thiếp?” Chu Viễn Hồi nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo.

“Người Chu gia không thích nạp thiếp, Kỳ gia chúng ta lại càng không chuộng điều đó.”

Chu Viễn Hồi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dụ Quân Chước đã chậm rãi nói tiếp: “Nhưng nếu thực sự có ý định, vậy cũng phải hòa ly trước đã.”

“Em đừng mơ tưởng!” Chu Viễn Hồi tức khắc cuộn mấy bức họa lại, ném sang một bên, rồi thẳng tay ôm lấy Dụ Quân Chước, đặt y lên án thư.

“Chỉ cần bổn vương còn sống, em đừng hòng. Nếu em dám có tình ý với kẻ khác, bất luận nam hay nữ, bổn vương nhất định giết hắn.”

Dụ Quân Chước bị hắn giam cầm, nhưng chẳng những không giận, ngược lại trong mắt còn vương ý cười.

“Em nhìn ta như vậy làm gì?” Chu Viễn Hồi bị ánh mắt kia nhìn đến có chút hoảng hốt.

“Nếu trong tay ta có một phong hòa ly thư, lại mang ấn tín của Vương gia, vậy thì…”

Thần sắc Chu Viễn Hồi thoáng cứng lại, chợt hiểu ra điều gì.

“Em… đều đã biết rồi?” Ánh mắt Chu Viễn Hồi hiện lên một tia hoảng loạn hiếm thấy, không còn vẻ trấn định như thường ngày, “Vậy cũng vô dụng! Bổn vương đổi ý rồi. Dù em có cầm được thứ đó trong tay, cũng không thể làm gì.”

Ngoài miệng tỏ ra cứng rắn, nhưng lực đạo đang giam cầm người trong tay lại vô thức buông lỏng.

“Dụ Quân Chước, em… rốt cuộc là không vui, hay là bất mãn với ta điều gì?”

“Bất mãn đương nhiên là có một chút.” Dụ Quân Chước nói.

“Em bất mãn chỗ nào?” Chu Viễn Hồi ánh mắt sáng quắc, chăm chú nhìn người trước mặt.

“Vương gia.” Dụ Quân Chước ngồi trên án thư, hai chân khẽ đong đưa trong không trung, thân hình lại cao hơn Chu Viễn Hồi một chút. Y nhẹ nhàng nâng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Viễn Hồi lên, ánh mắt ôn nhu, thanh âm lại càng ôn nhu hơn: “Vương gia, vừa rồi ngài có phải định làm gì ta không?”

“Không có.” Chu Viễn Hồi lập tức phủ nhận.

“Ngài có.” Dụ Quân Chước khẳng định chắc chắn.

Chu Viễn Hồi ánh mắt hơi lóe lên, không tiếp tục phủ nhận nữa: “Phải, ta có.”

“Vậy ngài làm đi.” Dụ Quân Chước nhìn hắn, “Ngài muốn làm gì, đều được.”

Chu Viễn Hồi nghe vậy liền ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Hắn không dám nói, bản thân vừa rồi thực sự rất muốn trói người này lại, không cho y chạy thoát.

“Không sao cả, hôm nay ngài muốn làm gì cũng được.” Dụ Quân Chước đưa đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua môi hắn, thanh âm ôn nhu tựa gió xuân, “Ta nguyện ý.”

Dụ Quân Chước xưa nay rất ít khi chủ động, hôm nay lại quá mức khác thường. Chu Viễn Hồi không những không vui mừng, mà trong lòng còn dâng lên một tia bất an.

Mãi đến khi đôi môi mềm mại của thiếu niên chạm lên, Chu Viễn Hồi cũng không dám đón ý hùa theo, chỉ tùy ý để đối phương ôn nhu hôn mình.

“Vương gia…” Dụ Quân Chước khẽ thở d.ốc, chủ động đưa ra đầu lưỡi.

Chu Viễn Hồi hô hấp rối loạn, một tay đỡ lấy eo y, khẽ lui ra sau một chút.

“Ngài… không phải muốn như vậy sao?” Dụ Quân Chước khẽ hỏi.

“Em như thế này… ta có chút không quen.”

“Ngài không thích ư?”

“Không phải không thích.”

Vậy chính là thích.

Dụ Quân Chước vươn tay, chậm rãi cởi bỏ y phục của Chu Viễn Hồi, sau đó cúi đầu, khẽ hôn lên vết sẹo trên vai nam nhân, tựa như đã từng thấy trong mộng.

Chu Viễn Hồi rốt cuộc không thể khắc chế được nữa, một tay kéo ngăn tủ, lấy ra một hũ sứ nhỏ đựng cao hương.

“Hôm nay em rốt cuộc có ý gì?” Chu Viễn Hồi hỏi.

“Ưm…” Dụ Quân Chước khẽ ngẩng cằm, tiếp nhận hắn, gần như không thể thốt nên lời

Chu Viễn Hồi không có ý định buông tha, cúi người giam cầm y, tiếp tục hỏi: “Em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta… muốn ngài vui vẻ.” Dụ Quân Chước đôi mắt phiếm hồng, chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi hắn.

“Em dùng những bức họa đó để làm ta vui sao?” Chu Viễn Hồi không hề đáp lại, chỉ chăm chú nhìn y.

“Những bức họa đó… Ưm… Là bà mối đưa tới, vốn là muốn làm mai cho Kỳ Phong…”

Hai tay Dụ Quân Chước bị giam cầm, muốn động cũng không thể, chỉ có thể bất lực nhìn Chu Viễn Hồi.

“Chu Viễn Hồi, hôn ta …” Giọng nói của Dụ Quân Chước đã mang theo chút nghẹn ngào.

Chu Viễn Hồi biết rõ y rất thích được hôn trong những khoảnh khắc thế này, nhưng cố tình không chịu thuận theo.

“Nếu là tìm thê tử cho Kỳ Phong, vậy vì sao lại nhắc đến hòa ly?”

“Ta không hề đề cập tới… Rõ ràng là ngài viết hòa ly thư trước.”

“Lúc trước, ta chỉ sợ mình không qua khỏi, không muốn em phải thủ tiết vì ta. Nhưng nay ta còn sống, thứ đó liền không còn tính nữa.”

Động tác của Chu Viễn Hồi chậm rãi, tựa như đang cố ý hành hạ y, “Em sẽ không thực sự đóng ấn lên đó chứ, Dụ Quân Chước?”

“Ngài cho rằng ta sẽ làm vậy sao?”

“Ta không biết, nhưng dù có, ta cũng không thừa nhận. Em đừng hòng nghĩ tới.”

Chu Viễn Hồi bỗng trở nên hung dữ, như đang trừng phạt y.

Dụ Quân Chước không hề phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi môi khẽ bật ra những tiếng rên khe khẽ, vừa như thống khổ, lại như vui thích.

Rốt cuộc, khi thấy y rơi lệ, Chu Viễn Hồi không nhẫn nhịn được nữa, cúi người hôn xuống.

Môi lưỡi giao triền, hai thân thể hòa làm một, khó phân khó rời.

Mãi đến khi màn đêm dần sâu, mọi thứ mới dần lắng lại.

“Đau…”

Dụ Quân Chước khẽ hít một hơi, sắc mặt mang theo chút ủy khuất.

“Làm em bị thương sao?” Chu Viễn Hồi thoáng kinh hoảng.

“Án thư quá cứng, chạm đến thắt lưng, đau lắm.”

“Để ta.”

Chu Viễn Hồi bế y lên, đặt lên giường mềm, vừa cẩn thận lau rửa, vừa nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho y.

Dụ Quân Chước khẽ nheo mắt, tựa như chưa thỏa mãn, lại vươn tay kéo góc chăn: “Y phục…”

“Không cần mặc, như vậy là tốt nhất rồi.” Chu Viễn Hồi khẽ cười, ôm y chặt hơn.

Trong abương phủ, từ trên xuống dưới đã sớm trăm phương nghìn kế muốn bồi bổ cho Dụ Quân Chước. Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người, thân thể y tuy khoẻ mạnh, nhưng dáng người vẫn mảnh mai như trước, eo bụng thon gầy, sờ vào chỉ thấy một mảnh mỏng manh.

Bởi vậy, phần lớn thời gian, Chu Viễn Hồi cũng không dám làm càn, sợ làm y bị thương.

“Để ta nhìn xem.” Chu Viễn Hồi đặt Dụ Quân Chước ngồi trên người mình, xoay mặt y lại, nghiêm túc quan sát một hồi, như muốn xác nhận y có khó chịu hay không. May thay, trong mắt Dụ Quân Chước không hề có nửa phần oán giận, chỉ ngoan ngoãn nhìn hắn, dịu dàng thuận theo.

“Em không có tức giận chứ?” Chu Viễn Hồi hỏi.

“Có một chút.” Dụ Quân Chước nhẹ giọng đáp, “Khi ta muốn ngài chạm vào ta, ngài lại từ chối.”

“Thật xin lỗi.” Chu Viễn Hồi thoáng hối hận, Dụ Quân Chước hiếm khi chủ động như vậy, hắn quả thực không nên cự tuyệt.

“Ta có thể bồi tội thế nào?”

Dụ Quân Chước lắc đầu: “Đợi lần sau đi.”

Đôi mắt Chu Viễn Hồi thoáng sáng lên, trong lòng lập tức thả lỏng hơn nửa.

Y nói “lần sau”, nghĩa là thực sự không giận dỗi, hơn nữa, đây còn là một lời hứa hẹn đầy mê hoặc.

“Vậy em có thể nói cho ta biết, vừa rồi em nói bất mãn, rốt cuộc là bất mãn điều gì không?”

“Ngài thực sự muốn biết sao?” Dụ Quân Chước hỏi.

Chu Viễn Hồi nghiêm túc gật đầu.

Dụ Quân Chước khẽ kéo tay Chu Viễn Hồi, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình. Qua làn da mỏng manh và xương sườn, Chu Viễn Hồi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của thiếu niên, từng chút từng chút, như hòa làm một với mạch đập trong lòng hắn.

“Nếu không tính lần gặp ngài là Viễn Châu, thì lần đầu ta gặp ngài chính là ở đại doanh thủy sư. Khi ấy, ngài khoác một thân khinh giáp, cưỡi trên lưng ngựa, dáng vẻ cao lớn oai hùng. Từ đó đến nay, ngài vẫn là nam nhân anh tuấn nhất mà ta từng thấy.” Dụ Quân Chước ôn nhu hồi tưởng, giọng nói tựa như lạc vào ký ức xa xưa, “Ngày ấy, ngài dẫn ta đi ngắm hoàng hôn.”

“Về sau, ngài dạy ta cưỡi ngựa, khi ta tắm gội, ngài thổi khúc cho ta nghe, lúc ta sợ hãi, ngài ở bên ta, khi ta sinh bệnh, ngài lo lắng không rời. Ngực ngài rộng lớn, bàn tay nhài vừa to vừa ấm áp, có một nơi khác còn ấm hơn… Ngài tức giận thì hơi đáng sợ, hung hăng lên thì quả thực là hỗn đản.” Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Hiện tại, đến lượt ngài nói về ta.”

Chu Viễn Hồi không rõ vì sao y lại nói những lời này, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp: “Lần đầu tiên ta gặp em là tại Hối Tiên Lâu. Khi ấy có người nghị luận về ta, em đứng ra lớn tiếng quát mắng bọn họ, thay ta mà giữ gìn thể diện.”

Dụ Quân Chước ngẩn ra, chợt nhớ đến đó chính là ngày đầu tiên y trọng sinh, cùng Dụ Quân Hoằng đến Hối Tiên Lâu. Không ngờ khi đó, Chu Viễn Hồi cũng có mặt.

“Về sau, em cho người trong phủ nhắc nhở ta, nói ta mượn mộng cầu em. Rồi em lại quỳ trước cổng cung, cầu Hoàng Thượng cho em vào cửa để xung hỉ. Em quỳ trước linh vị mẫu thân, cầu bà phù hộ ta bình an. Em lên chùa Thanh Âm  cầu bùa hộ mệnh cho ta, còn thỉnh tiên sinh chép thoại bản để tẩy đi ô danh cho ta… Em thông minh, yêu ghét rõ ràng. Thoạt nhìn nhu nhược, nhưng thực chất lại là người mang trong mình đại dũng.”

Chu Viễn Hồi nói về chuyện cũ, giọng điệu cũng trở nên ôn nhu vô cùng: “Em thân mình yếu ớt, thường hay sinh bệnh, nhưng lại rất ngoan ngoãn, biết tự chăm sóc bản thân. Em nhát gan, sợ ta, nhưng chưa từng trốn tránh ta. Em hay khóc, sợ đau, nhưng vẫn mặc ta khi dễ. Em thích ta chạm vào em, nhưng lại không thích ta cắn em…”

Dụ Quân Chước nghe vậy không nhịn được mà bật cười.

Thiếu niên đôi má ửng hồng, nụ cười như ánh trăng rọi vào lòng người, khiến Chu Viễn Hồi vừa áy náy, vừa xót xa.

“Dụ Quân Chước.” Chu Viễn Hồi khẽ gọi tên y, “Ta sẽ không để em rời xa ta.”

“Vậy tại sao ngài lại nghĩ rằng ta muốn rời xa ngài?”

Chu Viễn Hồi nhất thời nghẹn lời, không biết đáp thế nào.

Là do trong lòng hắn quá mức chiếm hữu, quá mức khát cầu, nên khi đối diện với Dụ Quân Chước, hắn luôn lo được lo mất. Nhưng thực ra, Dụ Quân Chước chưa từng có ý định rời khỏi hắn. Dù là khi hắn lạnh lùng nhất, làm tổn thương y sâu nhất, thiếu niên cũng chỉ là im lặng không để ý tới hắn mà thôi.

Dụ Quân Chước dung túng hắn, khoan dung hắn, thậm chí còn bao bọc lấy những khuyết điểm xấu xí nhất trong lòng hắn. Chỉ cần hắn chịu trầm tâm suy nghĩ, liền sẽ hiểu rõ, Dụ Quân Chước đã sớm đem tất cả trái tim và linh hồn dâng cho hắn.

“Ngài cảm nhận được chưa?”

Dụ Quân Chước nhẹ nhàng dời tay Chu Viễn Hồi khỏi lồng ng.ực mình, rồi đan chặt mười ngón tay với hắn.

“Cảm giác được điều gì?” Chu Viễn Hồi cẩn thận hỏi.

“Ta dùng chân tâm đối đãi ngài.” Dụ Quân Chước khẽ nói.

Ngực Chu Viễn Hồi bỗng nhiên rung động, đôi tai nhanh chóng đỏ bừng.

Dụ Quân Chước đây là… đang tỏ tình với hắn ư?

Một canh giờ trước, hắn còn nghĩ đến việc trói người lại, dùng cách trực tiếp nhất để trấn an y.

Dụ Quân Chước làm sao có thể không yêu hắn được?

Rõ ràng từng ánh mắt ỷ lại, từng phần tín nhiệm, từng cử chỉ ôn nhu… đều là minh chứng cho tình yêu.

Chỉ là… y chưa từng nói ra mà thôi.

“Em… từ khi nào trong lòng đã có ta?” Chu Viễn Hồi khẽ hỏi.

“Ta cũng không rõ…” Dụ Quân Chước cẩn thận hồi tưởng, “Có lẽ là lần đầu tiên gặp ngài ở thủy sư, cũng có lẽ là lần đó trong xe ngựa, ngài giúp ta. Hoặc có lẽ… là khi ở Ngọc Thương, ngài lần đầu tiên chạm vào ta. Thậm chí… không chừng là từ khi ngài còn là Viễn Châu.”

Có những mối tình như lửa, một khi bén mồi liền bùng cháy, lan tràn khắp đồng cỏ.

Cũng có những mối tình như hạt giống, lặng lẽ đâm chồi, sinh sôi trong thầm lặng…

“Chu Viễn Hồi, ngài muốn ta… đối đãi ngài giống như cách ngài đối đãi ta sao?” Dụ Quân Chước hỏi.

“Không.” Chu Viễn Hồi nhìn thẳng vào mắt y, “Ta chỉ hy vọng, em dùng chính cách của em để đối đãi ta.”

Dụ Quân Chước khẽ cúi mi, khóe môi thoáng cong lên, đáy mắt dâng đầy ý cười.

“Vậy… ngài đã hiểu tâm ý của ta chưa?”

“Ta đã hiểu rồi.” Ánh mắt Chu Viễn Hồi sáng rực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, “Vậy… ta có thể… lại muốn thêm một lần nữa không?”

Dụ Quân Chước khẽ nghiêng mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Cột chặt em lại… cũng không sai, đúng không?” Chu Viễn Hồi hỏi.

Dụ Quân Chước trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần phẫn nộ.

Chu Viễn Hồi, tên gia hỏa này…

Thật là quá xấu xa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.