Bao lì xì được chia thành 100 phần, gần như bị giành sạch trong tích tắc. Vì lúc đó tôi hơi sững người nên không kịp ra tay.
Nhưng tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.
Dù sao chuyến đi này mục đích chính là đưa mẹ tôi đi du lịch, đổi gió một chút, chuyện nhỏ nhặt thế này không đáng để ảnh hưởng tâm trạng.
Lúc này, người ẩn danh trong nhóm lại lên tiếng:
“Chúc mừng 11T05 trở thành Vua May Mắn! Theo quy định, bây giờ xin mời bạn hoàn thành một nhiệm vụ!”
Mọi người trong toa đều vô thức quay đầu nhìn về một hướng.
Tôi cũng quay đầu nhìn theo.
Ở dãy ghế phía sau, một chàng trai trẻ ngồi gần cửa sổ giơ cao tay lên, vui vẻ reo lên: “Là tôi! Là tôi đây!”
Người ẩn danh nói tiếp:
“11T05, nhiệm vụ của bạn là: Lặng lẽ hỏi 11K02 xem hôm nay cô ấy mặc đồ lót màu gì! Lưu ý, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, nếu không hoàn thành hoặc từ chối, sẽ bị trừng phạt!”
ẦM!
Cả toa tàu bùng nổ tiếng cười, ai cũng cười ồ lên.
Một cô gái trẻ mặc áo khoác dạ màu hồng phấn lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ mắng:
“Cái trò c.h.ế.t tiệt gì đây? Giở trò lưu manh à?! Chỉ là giật được cái lì xì ba tệ tám hào thôi, trả lại không được à?!”
Có người bắt đầu hò reo:
“Đi hỏi đi! Mau đi hỏi đi!”
“Đừng ngại, thanh niên ơi!”
“Hỏi được rồi nhớ nói cho tụi tui nghe nha!”
Tiếng la ó cổ vũ vang khắp toa tàu.
Chàng trai ghế T05 mặt đỏ bừng, luống cuống xoa tay vào nhau.
Một lúc sau, cậu ta cắn răng đứng dậy, lúng túng bước về phía dãy ghế K, cách đó khoảng hơn chục mét.
Cậu ta đứng trước cô gái ở ghế K02, ngập ngừng không biết nói gì.
Tiếng thúc giục phía sau không dứt:
“Mau hỏi đi chứ!”
“Haha, buồn cười quá! Cái này mà gọi là ‘lặng lẽ’ hỏi á?”
“Nhanh lên! Không được thì để tao hỏi thay cho!”
Cậu T05 lắp bắp: “Tôi…”, rồi bất ngờ ngồi thụp xuống, suýt nữa quỳ luôn, nhỏ giọng nói:
“Chị ơi, chị nói nhỏ cho em biết đi, em hứa, em tuyệt đối không nói cho ai đâu!”
K02 quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn cậu ta.
T05 quýnh quáng vò đầu bứt tai, rồi dứt khoát giơ tay lên thề:
“Nếu tôi nói ra, tôi c.h.ế.t không toàn thây! Thế được chưa?!”
K02 mặt đỏ như gấc, rõ ràng là không muốn trả lời.
Nhưng cả toa tàu vẫn đang hò reo, ép buộc.
K02 im lặng suốt một phút.
Cuối cùng, cô ấy hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên, nói nhỏ:
“Vậy… anh lại gần chút đi…”
T05 mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng ghé sát vào, nghiêng đầu ra vẻ lắng nghe.
K02 đỏ bừng mặt, áp sát vào tai T05, khẽ nói hai chữ.
Ngoài T05 ra, không ai nghe thấy gì.
“Nói rồi! Nói rồi!”
“Nào nào, nói cho tụi này nghe xem màu gì nào?”
“Đừng có giấu nhé!”
T05 vội vàng lắc đầu, cúi mặt quay về ghế:
“Không nói được! Không nói được! Tôi đã hứa rồi!”
Bất ngờ, từ trên giá để hành lý phía trên, một chiếc vali cỡ lớn — có lẽ do quá to nên nhét không hết vào — theo một cú xóc của tàu, trượt ra ngoài và rơi xuống!
RẦM!
Chiếc vali rơi thẳng xuống đầu T05 đang đi ngang qua!
Chiếc vali cực kỳ to và nặng, rơi trúng đầu T05 khiến cậu ta đổ gục xuống, đầu đập mạnh xuống sàn tàu, chiếc vali lại nện thêm một cú vào sau gáy.
T05 chỉ kịp hét lên thảm thiết một tiếng, rồi người co giật vài cái… cứng đờ ngay tại chỗ!
Máu đỏ tươi từ đầu cậu ta chảy ra, lan dần trên sàn tàu.
Rrrrr…
Mọi người đồng loạt nhận được tin nhắn rung từ điện thoại.
Người ẩn danh trong nhóm chat đăng một tin nhắn lạnh lùng:
“Thật đáng tiếc, 11T05 không hoàn thành nhiệm vụ, đã bị trừng phạt!”