Như thể Giang Tuyết là một món bảo vật quý giá khó tìm, và cuối cùng thì món đồ trân quý ngày nào cũng lọt vào tay anh ấy.
Giang Tuyết không chịu được cái ánh mắt nóng bỏng này.
Thiệu Dương không biết khắc chế một tí nào.
“Anh muốn nghe em giải thích cái gì mới được?”
Thiết lập của Giang Tuyết ngày thường là một cô nàng xinh xắn nhưng lại rất có cá tính và ngang ngược, ít khi thấy bộ dáng cô ấy ngượng đỏ mặt, không biết phải làm gì tiếp theo như bây giờ lắm.
Chính vì thế, ý nghĩ trong đầu Thiệu Dương như được tăng thêm độ tự tin, nó càng ngày càng chắc chắn.
Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng xoa lên gò má Giang Tuyết, sau đó nâng mặt con gái nhà người ta lên.
Anh ấy nhìn thẳng vào đôi mắt người bên dưới, nói: “Giải thích là em không hề có cảm giác có cũng được mà không có cũng không sao với tôi, tình cảm của đôi ta không phải là em muốn kêu tôi đến muốn đẩy tôi đi lúc nào cũng được, chuyện của chúng ta có thành ra sao thì cũng không quan trọng đối với em*…”
*Chắc ý là ổng kêu Tuyết thừa nhận là Tuyết cần ổng, quan hệ của hai người đã tiến triển đến một mức gì gì đó.
Lời này nghe quá buồn nôn, nhưng Giang Tuyết cũng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã đến mức này thì không cần phải giấu diếm làm chi.
“Được thôi, vậy để em nói ngắn gọn một chút, những lời lúc trước em nói với anh, đều là do mẹ em đang hối thúc, giục em kết hôn, em sợ bà ấy quyết định cái là em có chồng luôn nên…”
“Em không muốn kết hôn với tôi sao?”
Thiệu Dương nhíu mày, anh ấy không hề chớp mắt nhìn vào mắt Giang Tuyết, con ngươi vốn dĩ đang sáng ngời, trong chốc lát đã tối sầm lại.
Ánh mắt này khiến cho Giang Tuyết hơi áy náy, làm như cô ấy là tra nữ ăn xong phủi m.ô.n.g bỏ đi, không chịu trách nhiệm vậy ấy.
“Không phải, ý của em là, bây giờ em muốn tập trung vào sự nghiệp hơn, hai ta cứ giữ quan hệ bạn trai bạn gái bình thường. Chờ đến lúc thích hợp, chúng ta mới nghĩ đến việc kết hôn được không?”
DTV
Thiệu Dương cũng sớm hiểu rõ Giang Tuyết xem trọng sự nghiệp của mình đến mức nào.
Anh ấy nhìn người bên dưới một chút, thấy thái độ vội vã giải thích của Giang Tuyết, điều đó chứng minh được đối với người này, Thiệu Dương chắc chắn đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng cô ấy rồi, chứ không phải là thứ tạm bợ.
Thiệu – tâm cơ – Dương đã bắt trúng được nhược điểm của cô ấy.
Ngoài cứng trong mềm.
Thiệu Dương tiếp tục cúi đầu không nói lời nào.
Qua một hồi lâu, anh ấy mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra mấy phần nén nhịn và chấp nhận: “Được, vậy tôi sẽ chờ em…”
Thiệu Dương tự nhiên quá dễ nói chuyện, ngược lại khiến cho Giang Tuyết hơi bối rối một lúc.
Trong nháy mắt, sâu trong lương tâm Giang Tuyết đã có vài phần tự trách.
Cô ấy tiến lên ôm eo đối phương, ở trong lồng n.g.ự.c người ta ngửa đầu lên nói: “Em sẽ không để anh chờ quá lâu đâu, em biết anh cũng có tuổi rồi, người trong nhà chắc chắn đã rất sốt ruột mấy chuyện này.
Có tuổi ư!
Nghe giọng điệu cực kỳ chân thành của đối phương, Thiệu Dương lại có cảm giác tự nâng đá nện vào chân của mình.
“Tuổi tác không là vấn đề mà, thân thể của tôi còn rất tốt……
Anh ấy vội vã giải thích chuyện tuổi tác, nhưng khi mấy lời này lọt vào tai Giang Tuyết, thì đã biến thành anh ấy không muốn Giang Tuyết phải chịu áp lực.
Trong lòng Giang Tuyết đã bắt đầu xót xót cảm động.
Cô ấy nhón chân lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên trên môi hôn anh ấy, mềm mại đáp lời: “Cảm ơn anh đã luôn thông cảm và ủng hộ cho quyết định của em.”
Đột nhiên được nhận phúc lợi từ trên trời rơi xuống, con sói đói Thiệu Dương sao có thể bỏ qua được cơ chú?
Ngay sau đó, anh ấy cúi đầu mổ nhẹ lên môi Giang Tuyết, sâu trong con ngươi dịu dàng và tâm cơ kia, là ý cười không thể giấu được.
Tình cảm giữa hai người đã bắt đầu ở tại nơi đây.
Cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở, đươm hoa kết trái.
Một năm sau đó, Giang Tuyết đúng thật là nhào đầu vào sự nghiệp như những gì mình đã nói.
Công ty dưới sự chỉ dẫn của cô ấy đã kinh doanh rất tốt, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn có thể tự thân làm tốt công việc, không cần đến sự hỗ trợ của Lưu Vân Cường như trước nữa.
Mà tình cảm giữa cô ấy và Thiệu Dương cũng đã trở nên càng ngày càng sâu sắc.
Thời gian của Thiệu Dương và thời gian của Giang Tuyết đều không có nhiều, nhưng có lẽ chuyện tình của họ càng đậm sâu hơn là nhờ có số thời gian bên nhau ít ỏi ấy.
Mỗi lần hai người hẹn hò, ai nấy đều mềm mềm mại mại, ngọt ngào hết phần để bù lại cho sự trống vắng lâu ngày.
Thiệu Dương chẳng khác gì một con hồ ly già đời cả, nhưng mà hồ ly thì cũng có hồ ly với người ngoài và hồ ly với “vợ”, anh ấy ngoại trừ chơi xấu để dính sát vào bồ hơn thì căn bản không làm chuyện gì xấu cả.
Chỉ có một lần chơi chiêu khôn ngoan duy nhất của con hồ ly thực thụ là khi cô ấy muốn quỵt chuyện cưới xin, hai người cứ dừng lại ở mức người yêu mãi.
Sự nghiệp bây giờ của Giang Tuyết cũng đã ổn định và đi vào khuôn khổ, lúc này, Thiệu Dương lập tức nhắc đến chuyện kết hôn: “Khi nào em mới định cưới tôi làm chồng đây?”
“Anh đang gấp à?”- Cô ấy cười hỏi, rõ ràng đã chuẩn bị đồng ý con người ta rồi.
Lời nói còn chưa dứt, cô ấy đã bị Thiệu Dương đè xuống ghế sofa hôn ngấu nghiến.
Cô ấy đã không thực hiện đúng lời hứa.
Vì thế đã làm sự bất mãn của anh ấy trỗi dậy.
“Có phải em không muốn kết hôn với tôi không? Sao mà mỗi khi tôi nhắc đến vấn đề này, là em liền có chuyện để trì hoãn?”
Thiệu Dương ngồi sau lưng ôm trọn cô ấy vào lòng, cắm cọ cọ hõm vai của cô ấy.
Giang Tuyết biết anh ấy đang nói đùa, quay đầu oán trách nhìn anh ấy một chút: “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, em không muốn kết hôn với ai kia nữa, thưa Thiệu tiên sinh, em còn cả mở công việc đang chờ, nên là mời ngài trở về được không?”
“Ồ..”
Anh ấy ồ lên một tiếng, sau đó bắt lấy người Giang Tuyết, dùng sức mút môi của cô ấy, lúc này mới đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Trùng hợp thay, lúc anh ấy vừa mở cửa, Đinh Hồng Mai đã đứng ở ngoài cửa.
Hai người cũng không biết Đinh Hồng Mai đã nghe được nhiều ít Có điều, nếu nghiêm túc nhớ lại thì dường như những gì bà nghe được đều là về chuyện Giang Tuyết bội tình bạc nghĩa.
“Tiểu Thiệu tới chơi à…”- Đinh Hồng Mai trên mặt cười cười, nhưng trong lòng thì tràn đầy áy náy.
Thiệu Dương có giỏi nhìn mặt đoán lòng không?
Vừa nhìn thấy nét mặt của mẹ vợ tương lai thì đáp án chắc chắn là có nhé.
DTV
Ba cái này đâu có nhằm nhò gì với con cáo già kia.
Thế là Thiệu – tâm cơ – Dương đã lập tức online.
Trong chốc lát, đôi mắt của anh ấy đã tối sầm lại, nhìn cứ như một đứa nhóc đáng thương đang chịu oan ức.
“Con chào dì, con xin phép đi về trước…”
“Con còn chưa ăn cơm đúng không, trong phòng ăn có đồ ăn, Giang Tuyết, ra đưa Thiệu Dương vào ăn cơm nè.”
“Không được đâu dì, con không muốn quấy rầy cô ấy, cô ấy còn nhiều việc cần phải làm lắm”
“
Giang Tuyết sao mà không hiểu cái con cáo già tâm cơ Thiệu Dương này chứ.
Lúc này, cô ấy im lặng liếc mắt: “Không rảnh.”
Thiệu Dương ra cửa, quay đầu lại nhếch nhếch lông mày với Giang Tuyết.
Anh ấy đang ra hiệu cho cô ấy tự xử lý mẹ mình đi.
Giang Tuyết tức giận đến muốn đánh người.
Nhưng mà Thiệu Dương vừa đi, Đinh Hồng Mai đã ngay lập tức gây khó dễ cô ấy.
Bà bắt đầu mắng Giang Tuyết một tràng dài không ngừng nghỉ: “Con bé c.h.ế.t tiệt này, đã yêu nhau gần một năm rồi, để cho tiểu Thiệu đợi con lâu như vậy, con còn không biết xấu hổ đối xử với người ta thế kia à? Người ta tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa, bị con bào mòn như thế mà nó cũng không tính toán, bây giờ con nói thẳng một câu cho mẹ, có muốn kết hôn với người ta hay không, nếu không muốn thì chia tay liền cho mẹ, nếu muốn thì còn không mau tranh thủ thời gian đồng ý người ta.”