Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 5: Cược



Sau khi tan học, Hứa Hân Đóa bị gọi vào văn phòng.

Trung tâm bổ túc có quy trình riêng, họ cần giới thiệu cho Hứa Hân Đóa một số quy định, đồng thời còn có sách, đề thi gốc mà cô ấy cần phải nhận.

Các học sinh khác trong lớp sẽ ở lại ăn cơm trưa, nhưng bây giờ cơm chưa được đem tới.

Thẩm Trúc Hàng thấy Hứa Hân Đóa đi rồi không nhịn được mà phàn nàn: “Cái cô gái quê mùa này sao lại phiền phức thế, đâu đâu cũng thấy cậu ta.”

Mục Khuynh Dao theo sau thở dài và xin lỗi: “Xin lỗi, là do em mà gây phiền phức cho anh rồi.”

“Em thật không hiểu cha mẹ em nghĩ gì, nhận một đứa con nuôi như vậy, khiến anh phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Hơn nữa, đứa con nuôi này còn luôn làm phiền anh.”

Trong lớp còn có các học sinh khác, nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu nhìn về phía họ với vẻ tò mò và hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người hỏi là bạn thân của Mục Khuynh Dao, Lộ Nhân Già, cả hai đều là học sinh lớp đặc biệt của trường Quốc tế Gia Hoa. Họ sống gần nhau, thường xuyên cùng nhau học thêm, mối quan hệ khá thân thiết.

Gần đây, họ cũng nghe nói rằng gia đình Mục nhận một đứa con nuôi, nhưng thấy Mục Khuynh Dao có vẻ không vui, nên không dám hỏi thêm.

Hôm nay, khi câu chuyện được nhắc tới, họ tò mò liền hỏi.

Thẩm Trúc Hàng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô con nuôi này nghe nói Khuynh Dao có hôn phu rồi, chưa gặp tôi bao giờ mà đã muốn giành lấy tôi. Đầu tiên là chuyển sang lớp quốc tế số 4. Giáo viên môn tiếng Anh cũng không phải là người chuyên nghiệp, có nền tảng yếu vậy mà cậu ta cũng dám làm như thế, quả thật là liều lĩnh. Nhưng chuyện đó còn chưa tính, bây giờ cậu ta lại đến lớp bổ túc nữa.”

“Trời ơi…” Lộ Nhân Già không nhịn được mà cảm thán, “Cậu ta thật sự là loại người cực phẩm luôn, còn muốn làm kẻ thứ ba sao?”

Thẩm Trúc Hàng cũng bực bội vô cùng, tức giận dùng tay gõ nhẹ lên bàn: “Tôi đã từ chối cậu ta rõ ràng rồi, vậy mà cậu ta còn giả vờ điên khùng, không biết có phải xem nhiều tiểu thuyết rồi nghĩ rằng giả ngu có thể thu hút sự chú ý hay không, tôi chỉ thấy rất ghê tởm thôi!”

Trong lớp, một nam sinh khác tên Chân Long Đào, không nhịn được mà ghen tị: “Tuyệt vời thật đấy, Hàng ca, có cô gái xinh đẹp như vậy để ý tới cậu, nghĩ thôi cũng thấy vui trong lòng.”

Cậu ta đã ngây người nhìn chằm chằm vào Hứa Hân Đóa ngay từ khi cô ấy bước vào lớp.

Thẩm Trúc Hàng lập tức phản bác: “Phiền phức lắm, được chưa?”

Đang đọc sách, Thiệu Thanh Hòa đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà, cậu ấy làm sao biết được lớp bổ túc này nhỉ?”

Thiệu Thanh Hòa luôn là một chàng trai nhẹ nhàng, khi nói chuyện giọng điệu luôn từ tốn, chậm rãi, thanh thoát, nhưng lại dễ dàng lọt vào trái tim người khác.

Mục Khuynh Dao hơi ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Là bố giúp em ấy đăng ký.”

Thiệu Thanh Hòa gật đầu, rồi nói: “Vậy có nghĩa là, là cha của cậu ấy đăng ký lớp này cho cậu ấy, chứ không phải cậu ấy tự đến đây?”

Mục Khuynh Dao không trả lời.

Thiệu Thanh Hòa nhìn Mục Khuynh Dao một lúc, coi như đã nhận được sự xác nhận, sau đó nói với Thẩm Trúc Hàng: “Vậy thì, Trúc Hàng, cậu không cần phải lo lắng, cậu ấy không phải đến đây vì cậu đâu.”

Nghe xong câu này, Thẩm Trúc Hàng có chút lúng túng, nhưng vẫn nói: “Tôi đến lớp bổ túc này chỉ để bên Khuynh Dao, cậu ta đã vào lớp quốc tế rồi, sao còn phải đến đây học bổ túc?”

Thiệu Thanh Hòa cảm thấy Thẩm Trúc Hàng nói có lý, vì vậy liền hỏi Mục khunh Dao: “Cha cậu ấy khi giúp cậu ấy đăng ký thì nghĩ thế nào?”

Mục Khuynh Dao không muốn trả lời, vì điều đó sẽ khiến Thẩm Trúc Hàng cảm thấy khó xử. Cô ta hiện tại rất muốn khiến mọi người ghét Hứa Hân Đóa, vì vậy chỉ có thể trả lời một cách khéo léo: “Em ấy luôn cạnh tranh với tôi, những gì tôi có, em ấy đều muốn có.”

Thực ra,Mục Khuynh Dao có những suy nghĩ rất đơn giản.

Cô ta cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Hân Đóa là một mối nguy hiểm, khiến cô ta cảm thấy bất an. Điều cô ta sợ nhất là Hứa Hân Đóa sẽ giành lấy Thẩm Trúc Hàng. Mục Khuynh Dao rất thích Thẩm Trúc Hàng, và anh ấy cũng rất xuất sắc, cô không thể để mất anh ấy.

Cô quyết tâm làm cho Thẩm Trúc Hàng ghét Hứa Hân Đóa, càng ghét cô ta, cô càng cảm thấy an toàn.

Ngoài ra, cô ta cũng không muốn bị Hứa Hân Đóa vượt qua, và rất muốn chứng minh bản thân mình.

Những suy nghĩ vụn vặt này đều xuất phát từ việc muốn cha mẹ thấy rằng mình xuất sắc hơn Hứa Hân Đóa, rằng cô ta không có giáo dưỡng như mình. Con cái lớn lên trong gia đình giàu có như mình, thì những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn như Hứa Hân Đóa không thể nào so được.

Mà con cái do chính tay mình nuôi dưỡng vẫn là tốt nhất.

Tất cả đều bắt nguồn từ sự bất an và sự oán giận trong lòng.

Lộ Nhân Già không nhịn được mà hỏi: “Cậu ta có tư cách gì để tranh giành? Cậu ta chỉ là một đứa con nuôi, đến nhà vài ngày mà đã làm như vậy? Không phải là đồ ngốc sao?”

Chân Long đào cũng hỏi theo: “Có phải cậu ta đang muốn tìm bạn trai không? Chỉ cần gia đình có tiền, cậu ta chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin nhỉ?”

Lộ Nhân Già tiếp lời: “Chắc chắn rồi, cậu ta có thể làm con nuôi, thì có chuyện gì mà không dám làm chứ? Những cô gái như vậy chỉ cần cho họ tiền là làm bất cứ chuyện gì, chẳng có chút tự trọng nào.”

Lâu Hử nhìn bọn họ, không khỏi cau mày, cảm thấy rất ghét.

Cô không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô thấy Hứa Hân Đóa rất xinh đẹp và có ấn tượng tốt ngay từ đầu.

Cô luôn lén lút nhìn Hứa Hân Đóa, trong khi Hứa Hân Đóa trong lớp học đều không để ý gì đến Thẩm Trúc Hàng, vậy mà Thẩm Trúc Hàng lại dám nói những lời như vậy sao?

Quả thật không biết xấu hổ.

“Phì.”

Lúc này, Hứa Hân Đóa đã quay lại, trở lại vị trí của mình trong lớp học bổ túc, tay vẫn đang cầm điện thoại nhắn tin.

Đồng Duyên:Mật khẩu điện thoại cậu lag gì?

Hứa hân Đóa:Cậu lúc nào cũng quên sinh nhật tôi, nên tôi đổi thành sáu số một,chưa kịp nói với cậu.

Lúc này, Chân Long Đào đột nhiên chủ động nói chuyện với Hứa Hân Đoá: “Ê, Hứa hân Đoá phải không? Cậu có bạn trai chưa?”

Hứa Hân Đoá không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi lại: “Có chuyện gì không?”

Chân Long Đào cười hỏi: “cậu có muốn làm bạn gái của tôi không? Nhà tôi khá giả lắm, mỗi tháng tôi có thể mua túi xách cho cậu, cậu có muốn suy nghĩ chút không?”

Sau khi Chân Long đào hỏi xong, những người khác hình như đang chờ xem Hứa Hân Đoá sẽ bị xấu hổ thế nào.

Cô gái từ thôn quê này chắc chắn sẽ ngạc nhiên phải không?

Không ngờ, Hứa hân Đoá nhìn Chân Long đào với vẻ khinh bỉ, rồi phát ra một tiếng “chậc”, không thèm để ý đến cậu ta.

Trong mắt Hứa Hân Đoá, cô nghĩ mình ở nhà họ Mục một thời gian, cha mẹ nhà họ Mục sẽ hơi quan tâm mình chút, nhưng cô không có hứng thú với mối quan hệ thân thiết, dù sao cũng chẳng có tình cảm gì. Còn những người ngồi trong lớp này, cô thật sự lười quan tâm. Cái người này là ai vậy? Cô cần phải xem xét cậu ta à?

Lần đầu gặp mà đã hỏi câu như thế, lại còn với giọng điệu như vậy, Hứa hân Đoá thậm chí không đánh cậu ta đã là may rồi.

Chân Long Đào ngẩn ngơ hỏi: “Sao vậy? cậu không hài lòng chỗ nào à? Nhà tôi không giống nhà họ Thẩm sao?”

Cậu ta vừa muốn tự giới thiệu mình thì nghe thấy Hứa Hân Đoá nói: “Không cần, tôi không suy nghĩ đâu.”

Chân Long Đào vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục hỏi: “Sao vậy? Nhà tôi đâu có thua kém nhà họ Thẩm, hay là cậu có ý định gì khác?”

Hứa hân Đoá không trả lời, chỉ bấm vào tin nhắn âm thanh mà Đồng Duyên gửi cho mình, trong đó chỉ có một câu đơn giản: “Tôi thực sự phục cậu rồi.”

Cô gõ chữ trả lời: “Vì cậu mà suy nghĩ.”

Trả lời xong, thấy mọi người trong lớp còn đang nhìn mình, Hứa Hân Đoá đột nhiên cảm thấy phiền, liền đứng dậy đi ra ngoài, muốn ra ngoài hóng gió.

Lúc này, Lộ Nhân Già trong lớp đột nhiên lên tiếng: “Cái giọng trong tin nhắn âm thanh vừa rồi giống như của Đồng Duyên.”

Lộ Nhân Già đã theo đuổi Đồng Duyên suốt một thời gian dài, nhưng Đồng Duyên chẳng thèm để ý đến cô ta, dù vậy cô ta vẫn không ngừng thích cậu.

Ngay khi nghe thấy âm thanh tin nhắn trong điện thoại, Lộ Nhân Già cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.

Thẩm Trúc Hàng là người đầu tiên phản bác: “Không thể nào, cái cô gái thôn quê đó chỉ mới vào thành vài ngày, gần đây Đồng Duyên đều đang ở nước ngoài tham gia thi đấu, chưa trở về. Có lẽ là bạn trai ở quê của cậu ta?”

Nói xong, cậu ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhưng khi Đồng Duyên trở về, cậu ta sẽ gặp phải chuyện khó chịu đấy. Cậu ta lại dám ngồi vào chỗ của Đồng Duyên, mà Đồng Duyên cực kỳ ghét người khác lại gần mình.”

Lộ Nhân Già lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, làm sao Hứa Hân Đoá có thể quen biết Đồng Duyên được, ngay cả mục Khuynh Dao cũng chưa nói mấy câu với Đồng Duyên, thì Hứa Hân Đoá làm sao có tư cách?

Chân Long đào lại cảm thấy khó chịu, sao cái đồ thôn quê này dám từ chối cậu ta? Cậu ta mà nói câu này trêu đùa cô ta đã là cho cô ta mặt mũi rồi, nếu không phải vì cô ta cũng khá xinh xắn, cậu ta thậm chí không thèm quan t@m đến.

Chân Long Đào hừ lạnh: “Thì ra là đã có bạn trai rồi? Không bao lâu nữa cậu ta sẽ đá cái tên kia để làm chó săn cho tôi.”

Mục Khuynh Dao cố ý tỏ ra khó xử: “Thôi đi.”

Thẩm Trúc Hàng Hàng lại tỏ ra hứng thú: “Được, cậu phải cố gắng đấy, đừng để cậu ta làm phiền tôi nữa. Nếu cậu thành công, tôi sẽ tặng cậu một chiếc mô tô.”

Lúc này, Lâu Hử bất ngờ lên tiếng: “Đừng có nói một phía như vậy, nếu các cậu không thành công, cậu có thể tặng Hứa Hân Đoá cái gì đó đi.”

ThiệuThanh Hòa tiếp lời: “Ừ, vậy thì phải thêm thời gian hạn định nữa.”

Những người còn lại không hiểu lắm, không biết hai người này rốt cuộc đang đứng về phía nào.

Chân Long Đào lại bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh, nói: “Không thành công, tôi sẽ tặng cậu ta một cái túi Hermes, thời gian là ba tháng.”

  •  

Hứa Hân Đoá học xong trở về nhà, đang xem tiểu thuyết thì nhận được video gọi từ Đồng Duyên. Hứa Hân Đoá nhận cuộc gọi và đặt điện thoại lên giá đỡ.

Đồng Duyên ở đầu bên kia lau tóc, tiện tay tháo khăn tắm xuống và nhìn Hứa Hân Đoá, lười biếng hỏi: “Có bị người ta bắt nạt không?”

“Tôi lười để ý đến bọn họ.”

Đồng Duyên cười một tiếng, trong cuộc gọi video không có bộ lọc, mỗi khoảnh khắc dường như đều giống như bìa tạp chí.

Đồng Duyên là một thiếu niên tựa như đã trang điểm sẵn, được đánh giá như một nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.

Cậu ấy có đôi lông mày kiếm, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo, và dường như đã trang điểm mắt, lông mi cũng như thể đã được nối.

Điều đáng chú ý nhất là màu môi của cậu, có lẽ màu son môi của cậu sẽ trở thành món hàng hot, hết hàng ngay lập tức.

Đồng Duyên có thể được coi là một yêu quái đẹp trai thuộc dạng “thị giác”, ngay cả Hứa Hân Đoá khi ở trong cơ thể của cậu, khi nhìn vào gương cũng không thể không ngắm nhìn thêm vài lần.

Trước đây, Hứa Hân Đoá thường xuyên bị Đồng Duyên lợi dụng, không thì bị mắng, không thì phải tham gia các buổi huấn luyện khắc nghiệt, trong lòng cũng cảm thấy không vui.

Mỗi khi như vậy, cô sẽ dùng cơ thể của Đồng Duyên để thay đồ, ngắm mình trong gương, rồi thay lại, rồi lại ngắm.

Nhìn mãi, cô cũng đỡ bực bội.

Đồng Duyên đứng dậy, trong khi quay phim, thản nhiên cởi áo choàng tắm, lấy quần áo mặc vào, đồng thời còn lẩm bẩm: “Chỉ vì cậu, cứ muốn tham gia thi đấu, không thì giờ tôi phải ở trong nước với cậu sao?”

Hứa Hân Đoá nhìn cơ thể đó, hầu như không có cảm giác gì, nhưng cũng không ngăn được mình ngắm nhìn thêm vài lần.

Cô chỉ lạnh lùng nói: “Vì tổ quốc.”

Đồng Duyên thở dài, ban đầu chỉ nhờ cô giúp mình học piano, kết quả cô lại dùng cơ thể của cậu để ra nước ngoài, bước ra thế giới.

Cuộc thi piano cấp châu Á, cậu đã trở thành ứng viên hàng đầu cho chức vô địch.

Cậu khoác một chiếc khăn choàng caro trên vai, ngồi trước điện thoại, nhìn Hứa Tinh Đoá trong màn hình, một tay chống mặt, đột nhiên muốn cười: “Bao nhiêu năm rồi, không nghĩ rằng một ngày nào đó tôi lại học chung lớp với cậu, còn là bạn cùng bàn nữa.”

“Có ích gì đâu, bạn cùng bàn chẳng qua là nhìn cậu ngủ cạnh tôi thôi.”

“Không đâu, tôi sẽ cố gắng vài ngày nữa, tôi sẽ về nước ngay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.