Tôi nheo mắt, nhấp vào xem tin tức.
Lâm thị? Là Lâm thị của Nhị thiếu gia nhà họ Lâm sao? Kiếp trước, mãi hai năm sau bọn họ mới bắt đầu sao chép các dòng sản phẩm của chúng tôi, sao lần này lại sớm hơn thế?
Điều khiến tôi càng thêm cảnh giác là, trong bức ảnh minh họa của bản tin, bên cạnh Nhị thiếu gia Lâm có một bóng người quen thuộc – Mạc Trầm! Dù chỉ là hình nền, nhưng cái kiểu tóc, dáng người ấy, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Giờ thì mọi chuyện đã rõ. Mạc Trầm đã cấu kết với Lâm Nhị thiếu gia, sớm bắt đầu những đòn tấn công thương mại nhắm vào Ninh thị. Kiếp trước, bọn họ đợi đến khi tôi kết hôn mới ra tay, kiếp này có lẽ vì tôi hủy hôn mà bọn họ trở nên nóng vội, làm liều.
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Trình Mặc: “Điều tra khẩn cấp tất cả các giao dịch giữa tập đoàn Lâm thị và Mạc Trầm, đặc biệt là trong tháng gần đây.”
Sau đó, tôi gọi cho phó tổng giám đốc Lâm Hàn: “Phó tổng, ngày mai chúng ta họp khẩn cấp. Tôi nghi ngờ có người đang nhắm vào sản phẩm mới của chúng ta.”
Làm xong những việc này, tôi quay lại phần mềm nghe lén. Bạch Linh hôm nay có vẻ đặc biệt năng động, cô ta đã gửi hơn chục tin nhắn thoại cho Mạc Trầm. Tôi mở tin nhắn mới nhất: “Anh Trầm, bên Nhị thiếu gia Lâm chuẩn bị xong chưa? Con nhỏ Sơ Hạ đó chắc chắn không thể ngờ được, sản phẩm mới của nó còn chưa kịp ra mắt đã tiêu đời rồi!”
Bàn tay tôi siết chặt con chuột. Quả nhiên! Bọn họ đang âm mưu hãm hại công ty của tôi!
Tin nhắn thoại thứ hai là Mạc Trầm đáp lại: “Đừng nói những chuyện này trên điện thoại. Mai gặp ở chỗ cũ nhé.”
Tôi khẽ cười nhạt, lập tức mở nhật ký định vị của thiết bị theo dõi. “Chỗ cũ” của Mạc Trầm là một câu lạc bộ tư nhân tên “Bích Thủy Hiên” ở vùng ngoại ô, kiếp trước hắn thường đưa Bạch Linh đến đó lén lút hẹn hò.
Xem ra ngày mai tôi phải đích thân đến cái “chỗ cũ” này một chuyến rồi.
Đang định tắt máy đi ngủ thì điện thoại lại rung. Là Kỳ Hành: “Mẹ đồng ý rồi. Bà ấy vẫn luôn rất nhớ dì Ninh.”
Tôi vừa định trả lời thì anh ta lại gửi thêm một tin nhắn: “Ngoài ra, cô cẩn thận tập đoàn Lâm thị. Gần đây bọn họ có động thái không bình thường.”
Tôi nhướng mày. Sao anh ta biết tôi đang để ý đến Lâm thị? Lẽ nào anh ta cũng đang theo dõi Nhị thiếu gia nhà họ Lâm?
Tôi nhắn lại: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Nhưng tôi muốn biết hơn, tại sao anh lại giúp tôi?”
Trạng thái “đã xem” hiển thị rất lâu, cuối cùng anh ta chỉ trả lời một câu: “Có lẽ vì chúng ta có chung kẻ thù.”
Kẻ thù chung? Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó rất lâu. Kỳ Hành và Lâm thị có hiềm khích gì? Hay là… kẻ thù của anh ta cũng là Mạc Trầm?
Mang theo bao nhiêu là nghi hoặc, tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ, tôi ngồi bên bàn mạt chược, Kỳ Hành đối diện đánh ra một quân bài, nói: “Hồng trung, trái tim em, tôi muốn.”
Sáng sớm hôm sau, tôi mặc bộ đồng phục công nhân vệ sinh, đội tóc giả và đeo kính, hóa trang thành một cô lao công chẳng ai để ý, rồi thẳng hướng câu lạc bộ “Bích Thủy Hiên”.
Nhờ ký ức của kiếp trước, tôi biết câu lạc bộ có một lối đi dành cho nhân viên – Mạc Trầm từng say khướt khoe khoang rằng anh ta thường xuyên dùng lối đi này để lén lút gặp gỡ tình nhân, tránh bị người khác phát hiện.
Quả nhiên, cửa sau không có ai trông coi. Tôi đẩy chiếc xe dọn dẹp đường hoàng bước vào, đi thẳng đến bên ngoài phòng VIP số 3 mà Mạc Trầm hay dùng.
Cửa phòng đóng kín, nhưng lỗ thông gió lại hướng thẳng ra hành lang. Tôi giả vờ sắp xếp đồ trên xe dọn dẹp, rồi khéo léo dán một thiết bị ghi âm siêu nhỏ ngay dưới lỗ thông gió.
Vừa định rời đi thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cuối hành lang. Tôi vội cúi gằm mặt, giả vờ lau sàn nhà.
“Cô kia!” Một giọng đàn ông thô lỗ cất lên: “Khu VIP tầng ba hôm nay chẳng phải Tiểu Vương phụ trách sao?”
Tôi không ngẩng đầu, cố tình hạ thấp giọng: “Chị Vương bị đau bụng, tôi đến làm thay tạm thời.”
“Ngẩng mặt lên tôi xem nào.”
Thôi xong. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là một gương mặt dữ tợn – đội trưởng đội bảo vệ của câu lạc bộ.
“Sao tôi chưa từng thấy cô bao giờ?” Gã ta nghi hoặc nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Tôi mới đến,” tôi cố giữ vẻ bình tĩnh: “vừa vào làm tuần trước.”
“Thẻ nhân viên đâu?”
Thẻ nhân viên ư? Tôi thầm kêu khổ. Kiếp trước Mạc Trầm từng nói quản lý ở đây lỏng lẻo lắm mà, sao kiếp này lại nghiêm ngặt thế này?
Đúng lúc tôi đang cân nhắc xem nên bỏ chạy hay giả vờ ngất xỉu thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Cô ơi, nhà vệ sinh phòng VIP số 3 bị nghẹt rồi, cô mau đến xem thử đi.”
Tôi quay phắt lại, suýt chút nữa thì há hốc mồm kinh ngạc – là Kỳ Hành! Anh ta mặc bộ vest lịch lãm, trông chẳng khác nào một vị khách quen thuộc.
Đội trưởng bảo vệ lập tức thay đổi thái độ, khúm núm: “Tổng giám đốc Kỳ! Xin lỗi anh, tôi sẽ bảo cô ấy đi xử lý ngay.”
Kỳ Hành khẽ gật đầu, rồi không thèm liếc nhìn tôi một cái mà bước đi. Đội trưởng bảo vệ vội vàng thúc giục: “Nhanh lên cô! Đứng ngây ra đó làm gì?”
Tôi đẩy chiếc xe dọn dẹp nhanh chân đi về phía phòng VIP số 3, trong lòng ngổn ngang bao nhiêu là thắc mắc. Sao Kỳ Hành lại có mặt ở đây? Anh ta đang giúp tôi thoát khỏi tình huống khó khăn sao? Làm sao anh ta biết tôi ở đây?