Sau Khi Từ O Thành A Tôi Trở Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 113: Chương 113



Tiếng nước dừng lại, phòng tắm càng yên tĩnh.

Bạch Việt nhìn Thượng Vũ Phi, nước nhỏ giọt từ tóc xuống, im lặng.

Cậu thấy anh cúi người nhặt khăn tắm trong giỏ, nói: “Lại đây, anh chà lưng cho em.”

Vài phút sau.

Bạch Việt ngồi trên ghế, khăn tắm trắng trên đùi. Thượng Vũ Phi đứng sau, xoa bọt biển lên lưng cậu.

Anh nhìn từ trên xuống dưới.

Da Bạch Việt rất trắng. Vì huấn luyện không cẩn thận, để lại nhiều sẹo. Trên làn da trắng không tì vết, sẹo càng rõ ràng.

Để dễ lau mình, lưng cậu hơi cong. Xương quai xanh lộ ra.

Tay Thượng Vũ Phi chà xuống, càng lúc càng thấp. Đột nhiên, anh cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.

“Phía dưới không cần đâu.”

Thượng Vũ Phi ngẩng đầu, thấy Bạch Việt đang nhìn mình.

“Em tự làm được.”

Thượng Vũ Phi không buông tay, cười khẩy: “Không cần.”

Bạch Việt dừng lại.

“Em cứ ngồi yên đi.”

Anh đứng dậy vòng ra trước mặt Bạch Việt, nửa ngồi xổm xuống.

Tóc cậu ướt sũng, lộ ra vầng trán trơn bóng, mặt mày càng thêm sâu sắc. So với ngày thường, khí chất càng lạnh lùng.

—Nhất là khi không cười.

Bạch Việt không ngăn Thượng Vũ Phi. Anh lau khăn từ xương quai xanh xuống giữa ngực cậu.

Chiếc vòng cổ bạc rung động.

Thượng Vũ Phi nhìn chiếc nhẫn, tay dừng lại.

Anh ngước nhìn Bạch Việt.

Đôi mắt xám nhạt và lục bảo chạm nhau trong làn hơi nước.

“Sao vậy?” Bạch Việt cong mắt cười.

Thượng Vũ Phi: “Anh không đáng tin sao?”

Bạch Việt: “Sao lại thế?”

Thượng Vũ Phi nhìn Bạch Việt một lúc, dời mắt đi: “Em gặp khó khăn chỉ muốn tự giải quyết.”

“Lúc mới phân hóa cũng vậy, lần này cũng vậy.”

Anh cau mày: “Ít nhất trước mặt anh, em đừng cười khi không muốn.”

“…”

“Xin lỗi.”

Nghe thấy lời xin lỗi, Thượng Vũ Phi càng cau mày. Anh không muốn nghe điều này. Anh chỉ muốn Bạch Việt thoải mái hơn khi ở bên anh.

Đừng che giấu, đừng giả vờ, vui thì cười. Buồn thì khóc, giận thì cứ giận, anh sẽ chấp nhận hết.

Chứ không phải như bây giờ.

Hơi nước tan đi, gương mờ ảo phản chiếu hình ảnh hai người.

“Anh không giỏi ăn nói như em.”

Thượng Vũ Phi nắm lấy tay Bạch Việt, nói nhỏ: “Nhưng anh chỉ muốn em biết, anh ở đây.”

Anh sẽ ở bên Bạch Việt, dù có chuyện gì xảy ra.

“…Vũ Phi.”

Anh nghe thấy Bạch Việt gọi tên mình, lại nhìn sang.

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy, ôm em được không?”

Khăn tắm rơi khỏi tay Thượng Vũ Phi, rơi xuống sàn. Nhưng không ai để ý.

Anh cúi người ôm chặt Bạch Việt.

Da kề da, hơi trơn vì bọt biển.

Anh cảm nhận được những vết sẹo trên người cậu, thô ráp.

Thượng Vũ Phi gối cằm lên vai Bạch Việt, khàn giọng nói: “Muốn gì cũng được.”

Bạch Việt ôm lấy Thượng Vũ Phi.

Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Hơi nước tràn ra.

Bạch Việt ôm Thượng Vũ Phi ra khỏi phòng tắm, ném lên giường lớn giữa phòng.

Hai người không lau khô người, nước nhỏ làm ướt ga giường.

Bạch Việt đè lên Thượng Vũ Phi, chống tay hai bên, nhìn xuống.

Mặt anh hơi đỏ vì hơi nước. Đôi mắt lục bảo ướt át. Khác hẳn vẻ hung dữ thường ngày.

Bạch Việt luồn tay vào tóc Thượng Vũ Phi, cúi xuống hôn.

Cậu cảm thấy anh vòng tay qua cổ mình.

Không biết bao lâu. Đến khi pheromone dâng lên, hai người mới tách ra.

Như đã quen, hoặc có lẽ lần này cả hai đều tỉnh táo. Trước khi gây ra thêm rắc rối, cả hai kịp thời thu hồi pheromone.

Lúc này, trên người hai người có thêm vài dấu vết thân mật.

Bạch Việt đè lên Thượng Vũ Phi. Tay chạm vào tai anh, vuốt v3 chiếc khuyên tai cứng rắn.

“…Em cũng không biết.”

Chiếc vòng cổ bạc rơi xuống, chạm vào xương quai xanh của Thượng Vũ Phi.

Giọng cậu hơi nghẹn: “Em phải làm gì đây?”

Thượng Vũ Phi hiếm khi thấy Bạch Việt bối rối như vậy. Anh nắm lấy tay cậu.

Anh biết, Bạch Việt chưa từng có ý định tìm cha mẹ ruột.

Nhưng giờ biết được sự thật, mẹ mất sớm, cha có gia đình khác, mình là con riêng.

Dù ngoài mặt không quan tâm, trong lòng cậu vẫn dao động.

Nếu không, cậu đã không hỏi Lục Thâm những câu hỏi đó.

“Em không làm gì sai cả.” Thượng Vũ Phi ôm lấy vai Bạch Việt, kéo cậu lại gần, “Không thích thì cứ tránh xa, không ai trách em đâu.”

“Dù em chọn gì, chúng ta cũng ở bên em.”

Không đơn độc.

Bạch Việt vùi đầu vào cổ Thượng Vũ Phi.

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh khiến cậu an tâm.

Cậu cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, truyền qua da.

Chỉ cần như vậy là đủ. Hơn cả việc suy nghĩ, sự hiện diện của Thượng Vũ Phi giúp cậu bình tĩnh lại.

Bạch Việt nhắm mắt.

Một lát sau, Thượng Vũ Phi nhìn xuống Bạch Việt. Cậu đã ngủ, rất yên tĩnh.

Có vẻ như cậu đã ngủ thật.

Anh cúi xuống, nhìn cơ thể mình. Nhiều vết cắn rải rác, từ nhẹ đến sâu. Kéo dài xuống háng.

Anh gãi đầu, bất lực.

Thượng Vũ Phi kéo chăn, đắp lên người Bạch Việt, rồi nằm xuống bên cạnh.

Đôi mắt lục bảo nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu.

Anh tiến lại gần, hôn nhẹ lên trán cậu.

Nói nhỏ: “Ngủ ngon.”

Hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào Lục trạch, một ngày mới bắt đầu.

Khi Bạch Việt ra khỏi phòng, cậu thấy Lục Thâm đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Cậu dừng lại, tiến đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Thâm quay lại. Thấy Bạch Việt, cậu vội nói: “Học trưởng, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Bạch Việt đứng cạnh Lục Thâm, “Tôi giúp cậu nhé.”

Lục Thâm: “Không sao đâu, bữa sáng đơn giản thôi, sắp xong rồi.”

Cậu ta thường không nấu ăn. Biệt thự này ít người ở, nên không có người hầu.

Bữa sáng chỉ là bánh mì và sữa.

Bạch Việt nhìn qua: “Tôi chiên vài quả trứng.”

Mở tủ lạnh, nguyên liệu còn khá đầy đủ. Cậu lấy bốn quả trứng, đập ra.

Lục Thâm đứng bên cạnh, nhìn Bạch Việt làm.

Bạch Việt: “Hôm qua, xin lỗi.”

Nghe thấy vậy, Lục Thâm ngẩn người, không hiểu ý gì.

“Tôi không phải không muốn thừa nhận.” Bạch Việt nói, “Ít nhất với cậu… có quan hệ huyết thống với cậu, tôi không thấy bài xích.”

Lục Thâm chớp mắt.

Bạch Việt cười: “Chuyện của cha mẹ, chúng ta không cần gánh trách nhiệm.”

Dù cậu không chấp nhận Lục hiệu trưởng, cũng không thích mẹ Lục Thâm. Nhưng với Lục Thâm, cậu không muốn cậu ta buồn.

Tiếng trứng chiên xèo xèo.

Lục Thâm đứng im một lúc. Cuối cùng, cậu nắm chặt tay: “Vậy, học trưởng Bạch Việt…”

Cậu ta hỏi nhỏ: “Có thể dạy em chiên trứng không?”

Lần trước đến nhà học trưởng Bạch Việt, cậu ta thấy em trai cậu giỏi hơn mình nhiều.

Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp.

Những việc vặt vãnh bình thường, cậu ta lại hoàn toàn không biết.

Không phải là muốn so đo gì. Nhưng ngoài chiến đấu và nhiệm vụ, cậu ta muốn gần gũi với cậu hơn trong cuộc sống.

Nghe vậy, Bạch Việt quay người: “Lại đây.”

Lục Thâm tiến đến, chạm vào xẻng chiên.

Mùi thơm bay ra khỏi bếp. Thượng Vũ Phi dựa lưng vào cửa, nhìn Bạch Việt dạy Lục Thâm chiên trứng.

Lục hiệu trưởng cũng đến, đứng cạnh cửa.

Hình ảnh hai con trai nói chuyện trong bếp khiến ông nhớ lại quá khứ.

Năm đó, ông còn trẻ và ngây thơ.

Ông yêu một Omega. Người đó nấu ăn rất ngon và luôn mỉm cười hiền hòa.

Sau đó, gia đình ông tìm đến, ép ông kết hôn chính trị. Người đó không nói gì, lặng lẽ rời đi.

Ông không biết người đó đã mang thai. Nếu biết, ông sẽ…

“Phanh!”

Một tiếng vang lớn cắt ngang hồi ức. Lục Thâm bất cẩn làm gãy xẻng chiên.

Bạch Việt ngạc nhiên: “Sao cậu làm được vậy?”

“Xin, xin lỗi.” Lục Thâm cúi đầu, “Em hơi run.”

Càng muốn thể hiện tốt lại càng run, kết quả không kiểm soát được lực tay, làm hỏng việc.

Bạch Việt vỗ vai Lục Thâm, bảo cậu bình tĩnh: “Còn cái khác không?”

“Em đi lấy!”

Lục hiệu trưởng nhìn con trai mình luống cuống tay chân, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Vẻ này mới giống một đứa trẻ 18 tuổi. Chứ không phải ông cụ non.

Ông thu lại suy nghĩ.

Chuyện cũ có hối hận cũng vô ích. Để không hối tiếc thêm, ông cần bù đắp những sai lầm đã qua.

Lục Thâm tìm mãi không thấy.

Lục hiệu trưởng thở dài, bước vào: “Ở đây này.”

Hai con trai cùng quay lại nhìn ông.

Lục Thâm: “Cha, buổi sáng tốt lành.”

Bạch Việt: “Lục hiệu trưởng, buổi sáng tốt lành.”

Lục hiệu trưởng dừng lại, đáp: “Buổi sáng tốt lành.”

Mọi chuyện trở lại bình thường.

Chuyện nhà họ Lục coi như kết thúc. Mẹ Lục không có hành động gì thêm, Lục hiệu trưởng cũng không động đến bà.

“Ly hôn” là biện pháp cuối cùng. Cần có con dao treo trên cổ để đối phương kiêng dè.

Rất nhanh, đến ngày tổng thống Liên Bang đến thăm đế quốc.

Nguyên soái đích thân đón tiếp, đưa tin trên truyền thông. Đây có lẽ là sự kiện được cả đế quốc chú ý nhất gần đây.

Vì là chuyến thăm riêng, tổng thống Liên Bang chỉ mang theo gia đình và vài vệ sĩ, thể hiện sự tin tưởng với đế quốc.

Đêm đó, Bạch Việt và mọi người được mời dự tiệc riêng. Vừa về trường không lâu, họ đã chuẩn bị đến dự tiệc.

Vừa rời sân bay, họ đã gặp Tư Không Hình.

Từ lần trước chia tay, đã một tháng không gặp.

Vì dự tiệc cấp cao nhất, anh không mặc quân phục học sinh, mà mặc lễ phục quân đội. So với đồ tác chiến, lễ phục cầu kỳ hơn.

Tóc cậu ta được chải chuốt, như thể đã trang điểm kỹ lưỡng.

“Sao các cậu vẫn mặc quân phục?”

Tư Không Hình nhướng mày nói, “Lát nữa gặp nguyên soái đấy, thế này không lịch sự lắm đâu.”

Bạch Việt nhìn quần áo mình: “Đây là quần áo trang trọng nhất rồi.”

Quần áo thường ngày của cậu quá tùy ý, không có vest, không hợp dự tiệc.

Tư Không Hình lắc đầu, nhìn Lục Thâm: “Họ không biết thì thôi, sao cậu không nhắc?”

Nhìn từ trên xuống dưới, “Vẫn mặc quân phục?”

Lục Thâm: “Tôi muốn mặc giống học trưởng Bạch Việt.”

Dừng lại, “Dù mặc thế này, học trưởng Bạch Việt vẫn rất đẹp.”

Tư Không Hình: “…”

Cậu ta cạn lời với kẻ không có nguyên tắc này.

Bạch Việt cười: “Tôi nghĩ nguyên soái không để ý đâu.”

“Không phải vấn đề để ý hay không, đây là thể diện!”

Cậu ta lười quản người khác. Nhưng bạn của Tư Không Hình thì không thể mất mặt trong buổi tiệc cao cấp này.

Tư Không Hình thấy giải thích không rõ, nói thẳng: “Thôi, để tôi lo.”

Mục Tư Hàn cau mày: “Làm gì?”

Tư Không Hình cười: “Mời người giúp các cậu thay đổi chút.”

Đến cấp tướng, ai cũng có biệt thự ở đô thị cấp 1 để tiện sử dụng.

Tư Không Hình dẫn mọi người về nhà.

“Phòng thay đồ lớn lắm, tôi bảo người hầu chọn đồ phù hợp cho các cậu. Tiện thể đo kích thước, nếu không vừa thì sửa luôn.”

Không cần Tư Không Hình dặn nhiều, người hầu rất chuyên nghiệp, bắt đầu đo kích thước cho bạn của thiếu gia.

Họ tuy làm việc cho Tư Không gia, nhưng cũng là chuyên gia tạo hình.

Mục Tư Hàn không quen bị người chạm vào. Thấy người hầu đến gần, cậu ta cau mày khó chịu: “Tôi không cần.”

Tư Không Hình: “Sao lại không cần, cậu mới là người cần nhất. Dáng người chúng ta khác nhau nhiều lắm.”

Mục Tư Hàn liếc Tư Không Hình.

Thấy ánh mắt lạnh lùng, Tư Không Hình im lặng.

Mục Tư Hàn: “Tôi mặc bộ này.”

Tư Không Hình: “Không được, chúng ta là một đội, phải hài hòa.”

Mục Tư Hàn: “…”

Tư Không Hình: “Hay là cậu ngại ai? Để người đó giúp cậu.”

Mục Tư Hàn im lặng. Cậu ta liếc nhìn Bạch Việt. Cậu đang nói chuyện với Lục Thâm, không để ý đến đây.

“…”

Mục Tư Hàn thu lại ánh mắt, giật lấy thước dây từ người hầu.

“Tôi tự làm được.”

Nói xong, cậu ta vào phòng thay đồ.

Sau khi đo kích thước xong, thợ may bắt đầu làm việc. Những người khác được đưa vào phòng thay đồ để trang điểm.

Tư Không Hình không có việc gì, ngồi ngoài sô pha chờ.

Nơi này gần phòng tiệc, lái xe không đến nửa tiếng. Khi mọi người thay đồ xong, cậu ta sẽ dẫn họ đến gây bất ngờ.

Vài phút sau.

Thượng Vũ Phi thay đồ xong trước. Anh kéo rèm bước ra.

Tư Không Hình đang ngồi chờ trên sô pha, thấy anh, cười nói: “Ồ! Hợp quá mà.”

Tóc Thượng Vũ Phi cứng, giống tính cách anh. Tóc thường hơi rối. Giờ được chải chuốt gọn gàng, mái tóc vuốt sang một bên, lộ ra vầng trán.

Nếu không có vẻ hung dữ giữa lông mày, trông anh như một công tử nhà giàu.

Vừa nói xong, “công tử” đã tiến đến. Anh đá mạnh vào sô pha.

Tư Không Hình vội nhảy ra, tránh được thảm kịch cùng sô pha ngã xuống.

Thượng Vũ Phi tặc lưỡi: “Khó chịu quá.”

Tư Không Hình: “Ai khó chịu?”

Thượng Vũ Phi cau mày nhìn sang.

Tư Không Hình nhìn trời nhìn đất, không nhìn anh.

Thượng Vũ Phi giơ tay lên, thấy cử động cũng khó khăn.

Quần áo và kiểu tóc quá gò bó, ngoài đẹp ra không có tác dụng gì.

“Gặp phải tấn công, đến quyền cũng không vung được.”

Tư Không Hình: “Phòng tiệc sẽ không có tấn công đâu!”

Dù sao cũng là lãnh đạo hai nước tham dự, an ninh chắc chắn ở mức cao nhất.

Lúc nói chuyện, Lục Thâm và Mục Tư Hàn cũng ra.

Tư Không Hình nhìn qua, hài lòng gật đầu: “Không tệ.”

Lục Thâm vốn là công tử, khí chất và quần áo càng hợp, không gò bó như Thượng Vũ Phi.

Mục Tư Hàn vốn rất đẹp, thường không chú trọng vẻ ngoài. Chỉ cần trang điểm một chút, đã khiến người ta ngạc nhiên.

Lục Thâm nhìn Mục Tư Hàn. Dù biết cậu ta là Alpha, nhưng từ vóc dáng và tướng mạo, vẫn khiến người ta lầm tưởng cậu ta là Omega.

“Nhìn gì vậy?”

Cậu ta nghe thấy giọng lạnh lùng của Mục Tư Hàn. Biết mình thất lễ, cậu ta lắc đầu nói: “Không, không có gì, xin lỗi.”

Ba người đã xong, chỉ còn người cuối cùng.

Ghế sô pha đã được dựng lại, Tư Không Hình ngồi xuống.

Lục Thâm mong chờ nhìn cửa, Mục Tư Hàn ngồi trên sô pha bên kia, nhìn xuống đất.

Thượng Vũ Phi khoanh tay, cau mày: “Tốn thời gian quá.”

Dù thay quần áo, Bạch Việt có thay đổi gì lớn đâu. Dù sao trong lòng anh, cậu đã là nhất rồi…

“Nói thì nói thế, nhưng cậu mới là người mong chờ nhất đấy.” Tư Không Hình vỗ vai Thượng Vũ Phi, cười gian, “Bạn trai thế nào, cậu phải nhìn kỹ vào.”

Thượng Vũ Phi nhướng mày, định gạt tay Tư Không Hình ra. Lúc này, cậu ta đã dời mắt đi, nhìn thẳng phía trước: “Ồ, ra rồi.”

Thượng Vũ Phi không khỏi dừng lại.

Anh chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy cửa trống không. Gió thổi qua, cuốn rèm cửa.

“Ha ha, tôi biết mà. Mong chờ thì cứ nói thẳng, tôi không cười cậu đâu.” Tư Không Hình cười rất vui vẻ.

Bị lừa rồi.

Trán Thượng Vũ Phi nổi gân xanh: “Cái tên này—!”

Anh túm lấy cổ áo Tư Không Hình.

Mặt Tư Không Hình biến sắc: “À, ra rồi.”

Thượng Vũ Phi giận quá hóa cười: “Cậu tưởng tôi còn tin sao!?”

Vừa dứt lời, anh cảm thấy có người đặt tay lên vai mình, ngăn động tác của anh lại.

“Học trưởng, sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thượng Vũ Phi vô thức buông cổ áo Tư Không Hình.

Quay đầu lại, Bạch Việt đứng sau lưng anh.

Cậu mặc lễ phục quân đội. Màu sắc gần như đen sẫm, hàng cúc áo vàng kim cài kín cổ, thắt lưng màu núi, cài súng trang trí.

Mái tóc màu trắng xám được chải chuốt, lộ rõ ngũ quan tuấn mỹ.

Bình thường tóc mái của cậu luôn buông xuống, trông gần gũi hơn. Hiếm khi vuốt ngược lên, cậu toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, như một vị thần.

Thượng Vũ Phi không khỏi ngẩn người.

Tim anh đập thình thịch, nhanh hơn.

Tư Không Hình huýt sáo: “Hợp với cậu lắm đấy, Bạch Việt.”

“Vậy à.”

Bạch Việt nhìn tay mình, cổ tay áo được may đo vừa vặn.

Thực ra cậu không quen lắm, cả kiểu tóc lẫn trang phục.

“Đẹp lắm, đẹp lắm.”

Lục Thâm rất phấn khích: “Em có thể tưởng tượng ra dáng vẻ học trưởng trở thành nguyên soái rồi!”

Bạch Việt thở dài: “Cậu cũng quá khen rồi.”

Mục Tư Hàn cũng ngẩn người. Nhưng cậu ta nhanh chóng phản ứng, dời mắt đi.

“Sao thế?” Bạch Việt hỏi Thượng Vũ Phi.

Anh như ngây người, không phản ứng lại.

Nghe thấy vậy, anh mới hoàn hồn, đứng dậy khỏi sô pha: “Tạm được.”

Tai Thượng Vũ Phi đỏ bừng, anh quay người bước ra ngoài: “Mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”

Anh bước ra khỏi phòng khách, đi dọc hành lang dài.

Bình thường Bạch Việt luôn để tóc mái buông xuống. Chỉ có một lần cậu vuốt tóc lên… đó là trên giường.

Thượng Vũ Phi không biết mình đang nghĩ gì, anh đưa mu bàn tay lên che mũi, mặt đỏ ửng.

“Đồ ngốc.”

Đừng để người khác thấy bộ dạng đó chứ.

Edit: Mê rồi chứ gì🤣.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.