Thiên Kim Báo Thù

Chương 22: Chương 22



“Bây giờ chúng ta có nhiều bằng chứng hơn rồi.” Kỳ Hành chỉ vào chiếc USB: “Đủ để đưa Bạch Linh vào tù.” 

 

“Nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với Mạc Trầm và bố hắn.” Tôi cau mày: “Chúng ta cần chứng minh được sự liên quan của họ đến cái c.h.ế.t của chú Kỳ.” 

 

Kỳ Hành trầm ngâm một lát: “Mẹ tôi có lẽ biết điều gì đó. Bà ấy và dì Ninh… năm xưa họ là những người trong cuộc.” 

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta nên đi thôi, không thể để họ đợi quá lâu.” 

 

Trên đường đến nhà hàng, tâm trạng tôi rối bời. Kỳ Hành đã biết bí mật của tôi, nhưng anh ấy không hề chế giễu mà ngược lại… còn tin tưởng tôi. 

 

Cảm giác được tin tưởng này, kể từ khi sống lại đây là lần đầu tiên.

 

“À phải rồi,” tôi chợt nhớ ra một vấn đề: “nếu cái thỏa thuận liên hôn đó là thật… tại sao bố mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến?” 

 

Vẻ mặt Kỳ Hành trở nên hơi kỳ lạ: “Bởi vì… người kia trong thỏa thuận không phải là tôi.” 

 

“Cái gì?” Tôi trợn tròn mắt: “Vậy là ai?” 

 

“Anh trai tôi.” Giọng Kỳ Hành có chút trầm xuống: “Kỳ Sâm.”

 

Tôi suýt nghẹn: “Anh còn có anh trai nữa sao?!” 

 

“Cùng bố khác mẹ, hơn tôi mười tuổi.” Kỳ Hành giải thích ngắn gọn: “Hiện đang ở nước ngoài.” 

 

Lượng thông tin này quá lớn! Tôi vừa định hỏi thêm thì đã đến nhà hàng. 

 

“Sẵn sàng chưa?” Kỳ Hành đỗ xe xong, quay sang tôi: “Đêm của sự thật.” 

 

Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc túi đựng chiếc khăn lụa xanh và bức ảnh: “Sự thật quan trọng hơn trả thù, đúng không?” 

 

Kỳ Hành khẽ mỉm cười, đưa tay giúp tôi tháo dây an toàn: “Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.” 

 

Ngón tay anh vô tình chạm nhẹ vào xương quai xanh của tôi, vùng da nhỏ bé ấy lập tức nóng ran như bị đốt. Tôi vội vàng xuống xe, sợ anh nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. 

 

Có thêm một đồng minh trên con đường trả thù là một chuyện tốt, nhưng nếu đồng minh này khiến tim tôi đập loạn nhịp… thì lại hơi nguy hiểm. Dù sao thì, sống lại là để trả thù, không phải để yêu đương! …Đúng không?

 

Đứng trước cửa phòng VIP của nhà hàng Vân Đỉnh, tôi đã chỉnh sửa vạt váy không biết bao nhiêu lần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng. 

 

“Thư giãn đi,” Kỳ Hành khẽ nhắc nhở: “cô mà cứ kéo cái váy đó nữa, nó sắp phản đối rồi đấy.”

 

Tôi buông vạt váy đã bị tôi vò nát, hít một hơi thật sâu: “Anh có chắc là mẹ anh sẽ không bất ngờ lôi ra một bản hợp đồng hôn ước từ hai mươi năm trước rồi đập lên bàn không?” 

 

“Không chắc.” Kỳ Hành vậy mà lại bật cười: “Nhưng tôi chắc chắn nếu cô còn lảng vảng ở cửa, nhân viên phục vụ sẽ gọi cảnh sát bắt người khả nghi đấy.” 

 

Tôi liếc xéo anh một cái, vừa định đáp trả thì cửa phòng riêng bất ngờ mở ra. Một quý bà mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt thanh lịch đứng đó, đường nét trên khuôn mặt có đến bảy phần giống Kỳ Hành.

 

“Hai đứa định đứng ở cửa đến tận lúc nhà hàng đóng cửa sao?” 

 

Giọng bà dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ. Mẹ tôi thò đầu ra từ phía sau bà: “Sơ Hạ! Sao con không vào?”

 

Bên trong phòng riêng, hai người mẹ đã gọi món xong, trên bàn thậm chí còn có một chai rượu vang đỏ đã được mở. Xem ra trong lúc tôi và Kỳ Hành còn chần chừ, họ đã bắt đầu dùng bữa rồi. 

 

“Mẹ, dì Kỳ.” Tôi ngoan ngoãn chào, cố gắng giữ vẻ thục nữ nhưng lại vô tình giẫm phải vạt váy, suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước – Kỳ Hành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo tôi, còn tôi thì theo phản xạ túm chặt lấy cà vạt anh làm điểm tựa. 

 

Kết quả là chúng tôi đứng im trong một tư thế vô cùng ái muội: anh cúi đầu, tôi ngước lên, mặt hai người gần đến mức có thể đếm được cả lông mi của nhau.

 

“Khụ khụ!” Mẹ tôi ho khan một tiếng rõ to. Tôi và Kỳ Hành giật mình tách ra như thể bị điện giật.

 

Mặt tôi nóng ran như muốn bốc khói, vành tai Kỳ Hành cũng hiếm thấy ửng đỏ.

 

“Các con đúng là tràn đầy sức trẻ.” Mẹ của Kỳ Hành – dì Lâm Uyển khẽ cười nói, ánh mắt bà đầy ẩn ý liếc qua liếc lại giữa tôi và Kỳ Hành.

 

Chúng tôi ngượng ngùng ngồi vào chỗ. Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng lách cách khẽ khàng của d.a.o nĩa. 

 

“Vậy thì,” dì Lâm Uyển là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lấy từ trong túi xách ra chiếc khăn lụa xanh kia: “Huyên Huyên, cậu vẫn còn giữ nó.” 

 

Mẹ tôi – Ninh Huyên, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Uyển Uyển, cậu cũng giữ…” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.