Thiên Kim Báo Thù

Chương 29: Chương 29



“Đừng có lề mề!” Tôi thẳng tay đẩy anh ta vào trước, rồi mình cũng nhanh chóng chui vào theo, vội vàng đậy nắp lại.

 

Đường ống thông gió tối tăm và chật hẹp, chúng tôi chỉ có thể bò rạp người tiến về phía trước. Phía sau lưng vọng lại tiếng gầm rú giận dữ của Mạc Trầm cùng những tiếng chân hỗn loạn đuổi theo.

 

“Bên trái!” Tôi ra lệnh: “Đường này dẫn đến phòng nồi hơi!”

 

Sau khi bò được khoảng năm phút, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy một lối ra. Kỳ Hành đạp mạnh mở nắp, cả hai chúng tôi lần lượt chui ra, rơi xuống một căn phòng nhỏ đã bị bỏ hoang.

 

“Tạm thời an toàn rồi.” Tôi thở d ốc nói, rồi đột nhiên sực nhớ ra một chuyện: “Khoan đã, những tờ giấy tôi vừa ném ra…”

 

“Chỉ là bản sao các tập tin trong USB thôi.” Kỳ Hành bình tĩnh đáp: “Anh đã sớm liệu trước được tình huống này nên đã chuẩn bị sẵn rồi.”

 

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Anh làm việc đó từ lúc nào vậy?”

 

“Lúc em đang loay hoay cạy khóa.” Kỳ Hành vậy mà lại mỉm cười: “Phải nói là màn xé váy của em đã thu hút sự chú ý của bọn chúng rất hiệu quả đấy.”

 

Tôi còn chưa kịp phản bác, thì đột nhiên nghe thấy tiếng “tích tắc… tích tắc…” rất khẽ, nhưng trong không gian tĩnh mịch của tầng hầm lại vang lên vô cùng rõ ràng.

 

“Tiếng gì vậy?” Tôi cảnh giác hỏi.

 

Sắc mặt Kỳ Hành đột ngột biến đổi: “Là tiếng thiết bị đếm ngược! Mạc Trầm đã kích hoạt hệ thống tự hủy rồi!”

 

“Cái gì?!” Tôi hét lên kinh hãi: “Cái nơi tồi tàn này mà cũng có hệ thống tự hủy á?”

 

“Vốn dĩ đó là biện pháp an toàn của phòng thí nghiệm.” Kỳ Hành vừa nói vừa kéo mạnh tay tôi chạy về phía trước: “Là phương án cuối cùng để ngăn chặn công thức bị lộ ra ngoài!”

 

Chúng tôi liều mạng chạy hết tốc lực về phía cửa sau của phòng nồi hơi, nhưng kinh hoàng phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. Tiếng đếm ngược mỗi lúc một dồn dập hơn, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả lưng tôi.

 

“Còn bao lâu nữa?” Tôi run rẩy hỏi.

 

Kỳ Hành liếc nhanh vào chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Nhiều nhất là ba phút!”

 

“Tránh ra mau!” Tôi vội vàng lôi ra thứ “vũ khí” cuối cùng còn sót lại trong túi – một chiếc đèn pin tích điện mini, dí thẳng vào ổ khóa và b.ắ.n điện liên tục.

 

Ổ khóa tóe ra những tia lửa nhỏ, nhưng vẫn trơ trơ, không hề suy chuyển.

 

“Chết tiệt!” Tôi sốt ruột giậm chân: “Giá mà mình mang theo kẹo cao su thì tốt biết mấy!”

 

“Kẹo cao su á?” Kỳ Hành nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Giờ này á?”

 

“Không phải kẹo để nhai! Mà là thuốc nổ dẻo tạo hình!” Tôi liếc xéo anh một cái: “Thôi bỏ đi, nói anh cũng chẳng hiểu đâu.”

 

Tiếng đếm ngược mỗi lúc một dồn dập hơn, chúng tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của tử thần đang kề cận. Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi bất chợt để ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ Hành.

 

“Khoan đã!” Tôi nắm chặt lấy cổ tay anh: “Sao đồng hồ của anh lại đồng bộ với tiếng đếm ngược vậy?”

 

Kỳ Hành cũng ngơ ngác: “Đây là… Mạc Trầm tặng tôi nhân dịp sinh nhật!”

 

“Tháo nó ra! Nhanh lên!” Tôi giật phăng chiếc đồng hồ của anh xuống, ném mạnh xuống sàn rồi dùng chân giẫm nát.

 

Một điều kỳ diệu đã xảy ra – tiếng đếm ngược lập tức im bặt!

 

Cả hai chúng tôi đều ngồi bệt xuống sàn, thở d ốc không ngừng. Lúc này tôi mới nhận ra bàn tay mình đang nắm chặt lấy cổ áo Kỳ Hành, làm cho chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh nhăn nhúm hết cả.

 

“Xin lỗi.” Tôi vội vàng buông tay ra, cố gắng chỉnh lại cổ áo cho anh: “Tình huống khẩn cấp mà.”

 

Kỳ Hành đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi: “Sơ Hạ…”

 

Ánh mắt anh nhìn tôi quá đỗi nồng nhiệt, khiến tôi nhất thời không nói nên lời. Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại.

 

“Chúng ta… chúng ta nên đi thôi.” Tôi vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, đứng dậy phủi phủi lớp bụi bẩn bám trên người: “Mạc Trầm và bọn chúng có lẽ vẫn đang ráo riết tìm kiếm chúng ta.”

 

Kỳ Hành cũng đứng dậy, vẻ mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày: “Cửa sau chắc là có thể ra được.”

 

Chúng tôi rón rén rời khỏi phòng nồi hơi, đi vòng ra phía sau nhà máy. Sau khi chắc chắn không còn ai theo đuôi, cuối cùng cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Công thức đã an toàn rồi chứ?” Kỳ Hành lo lắng hỏi.

 

Tôi vỗ vỗ vào n.g.ự.c mình, tự tin đáp: “Được cất giữ cẩn thận rồi, tuyệt đối không có sơ suất đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.