Nà ng cưỡi ngá»±a tá»i.
Con ngá»±a toà n thân Äen tuyá»n, chá» có bá»n vó trắng như tuyết, Äứng giữa ná»n tuyết trông như má»c ra từ tuyết mà thà nh.
Nà ng kéo Lâu Tình VÅ© lên ngá»±a, giá»ng nói nhẹ nhà ng:
“Ngươi nắm chặt nhé, con Thừa Phong cá»§a ta chạy nhanh lắm Äó!”
CÆ¡n gió lạnh thấu xương phả và o mặt, há» phi ngá»±a vá» hưá»ng mặt trá»i suá»t hai canh giá», cho Äến khi ánh tà dương tắt hẳn, ánh trÄng bắt Äầu lên, má»i nhìn thấy tưá»ng ngoà i cá»§a trang viên á» Äằng xa và dần dần dừng lại.
Lâu Tình VÅ© cảm thấy bản thân tháºt sá»± vô cùng hoang ÄÆ°á»ng.
Lúc nà y trá»i Äã vá» chiá»u, Äáng lẽ hắn nên á» trong hà lâu, hát cho những vá» khách hà o phóng vung tiá»n thưá»ng, thế mà hắn lại Äi theo má»t cô gái, Äến cả tên cÅ©ng không biết, chạy suá»t hai trÄm dặm ÄÆ°á»ng chá» Äá» ngắm má»t cây hoa lê như nà ng Äã nói.
Nhưng lòng hắn lại ngáºp trà n niá»m vui.
Suá»t chặng ÄÆ°á»ng phi ngá»±a, hắn Äã nhìn thấy những cánh Äá»ng rá»ng lá»n, núi non tráºp trùng, khung cảnh khác hẳn vá»i kinh thà nh. Tháºm chÃ, tiếng quạ kêu vẳng lên từ những bụi cây bên ÄÆ°á»ng còn thú vá» hÆ¡n cả những con vẹt kiêu sa cá»§a Äám quý nhân nuôi dưỡng.
Cô gái xuá»ng ngá»±a, dẫn hắn bưá»c và o vưá»n lê.
á» Äây, cả vưá»n toà n là lê.
Những cây lê và o mùa Äông không còn chiếc lá xanh nà o tô Äiá»m, Äứng trÆ¡ trá»i trong gió bấc, trông vô cùng tiêu Äiá»u. Mà u tuyết trắng hoà quyá»n cùng thân cây Äen sẫm, cà nh cây khẽ Äung ÄÆ°a theo gió.
Ãnh trÄng tròn sáng tá» chiếu rá»i khắp vưá»n, mà u tuyết long lanh, phản chiếu ánh sáng mỠảo. Cả má»t vùng lê trắng muá»t dưá»i ánh trÄng, như thá» ngà n vạn cánh hoa lê Äá»ng loạt ná» rá».
Cô gái khẽ nhón chân, bẻ gãy cà nh lê trên Äá»nh cây, như thá» cùng lúc hái cả vầng trÄng thanh khiết Äang soi tá» trá»i Äêm.
Lâu Tình VÅ© Äứng sững sá» tại chá», thấy nà ng nhẹ nhà ng Äáp xuá»ng trưá»c mặt mình, tay ÄÆ°a ra, cà nh lê phá»§ Äầy tuyết khẽ rung rinh trưá»c mắt hắn.
Nà ng má»m cưá»i, ánh mắt cong cong, giá»ng trong trẻo:
“Äây, tặng ngươi.”
“Äợi Äến xuân vá», ta sẽ dẫn ngươi Äi ngắm hoa lê tháºt.”
Cô gái Äá» lại má»t câu nói rá»i rá»i Äi, còn Lâu Tình VÅ© vẫn không biết tên nà ng là gì.
Gió mang theo tin xuân, mưa gá»t rá»a bụi trần.
Hắn bắt Äầu mong chá» ngà y gặp lại nà ng, nhưng cÅ©ng sợ rằng Äó chá» là lá»i chia tay thoáng qua, nói cho có lá».
Lâu Tình VÅ© nhá» ngưá»i từ Giang Nam chuyá»n cây lê vá», rá»i theo lá»i chá» dẫn cá»§a ông chá»§, trá»ng chúng trong sân.
Ãng chá»§ vừa xoa bóp chân vừa than thá»: “Con cái lá»n thì chẳng giữ ÄÆ°á»£c nữa rá»i…” Nhưng trong lòng ông cÅ©ng hy vá»ng rằng sá»± xuất hiá»n cá»§a cô gái Äó có thá» mang lại chút niá»m vui cho Lâu Tình VÅ©.
Và quả tháºt, nà ng Äã quay lại.
Hôm ấy, Lâu Tình VÅ© Äang chÄm sóc cây lê trong vưá»n thì khóe mắt hắn bắt gặp má»t bóng dáng mà u há»ng thoáng qua. Ngẩng Äầu lên, hắn thấy cô gái Äã lâu không gặp Äang ngá»i trên xà nhà .
Nà ng buá»c má»t sợi dây Äá» trên Äầu, cá» tay Äeo vòng bạc, tiếng chuông leng keng trong trẻo vang lên: “Lâu Tình VÅ©, hoa lê trong vưá»n ná» rá»i!”
Nà ng ná» nụ cưá»i tươi tắn, ném vá» phÃa hắn má»t cánh hoa trắng muá»t: “Äi nà o!”
Lâu Tình VÅ© vá»i và ng trá» và o nhà lấy áo choà ng.
Ãng chá»§ cưá»i khà khà : “Phải chÄng là cô gái dạy ngươi mang vá» má»t cà nh tuyết Äã Äến rá»i?”
Mà u Äá» lan từ gương mặt Lâu Tình VÅ© Äến táºn và nh tai, nhưng nụ cưá»i trên môi hắn lại không cách nà o che giấu ÄÆ°á»£c.
Lần nà y, hắn Äã biết tên nà ng.
Nà ng tên là Hoà ng Liên.
Hoà ng Liên nói: “Äợi Äến mùa hè, ta sẽ dẫn ngươi Äi ngắm hoa khác.”
Nà ng muá»n ÄÆ°a hắn Äi ngắm hoa, mà bá»n mùa Äá»u có hoa ná».
Äiá»u nà y khiến ngưá»i ta vui mừng biết bao!
Cùng nhau ngắm hoa Äã trá» thà nh lá»i hứa giữa Lâu Tình VÅ© và Hoà ng Liên.
Và o mùa hè, há» chèo thuyá»n trên há» ngắm sen.
Hoà ng Liên vô ý là m Äá» tách trà , nưá»c trà thấm ưá»t á»ng tay áo cá»§a Lâu Tình VÅ©.
Nà ng há»t hoảng vén tay áo hắn lên kiá»m tra: “Có bá» bá»ng không?”
Lâu Tình VÅ© nhẹ nhà ng Äáp: “Không sao.”
Rõ rà ng chá» có phần dưá»i tay áo bỠưá»t, nhưng Hoà ng Liên vẫn nắm lấy cánh tay hắn mà xem xét. Hắn vá»n luôn ghét sá»± tiếp xúc từ ngưá»i khác, nhưng lúc nà y, trong lòng lại chá» ngáºp trà n cảm giác dá»u dà ng.
Hắn hiá»u tại sao.
Lúc á» phá»§ há» Chân, sau khi cứu hắn, Hoà ng Liên Äã tình cá» nhìn thấy những vết sẹo trên cá» tay hắn.
Lâu Tình VÅ© thưá»ng dùng trâm nhá»n rạch và o cá» tay mình và o những Äêm khuya tÄ©nh má»ch. Hắn không hiá»u vì sao mình là m váºy, chá» biết rằng cảm giác Äau Äá»n từ vết thương giúp hắn dá» chá»u hÆ¡n Äôi chút, khi thân thá» Äau Äá»n, hắn có thá» tạm thá»i quên Äi sá»± bá»i rá»i và cảm giác thấp hèn trong lòng.
Hoà ng Liên không muá»n hắn tá»± há»§y hoại bản thân.
Äá» nà ng yên lòng, hắn Äã không bao giá» là m Äiá»u Äó nữa.
Há» chèo thuyá»n và o bá», nhặt cá»§i Äá» hong khô y phục bỠưá»t.
Hoà ng Liên bắt ÄÆ°á»£c má»t con gà rừng, hÄng hái là m món gà nưá»ng Äất.