***
Ánh mắt tham lam của người đàn ông không ngừng quét qua phòng Tống Ngôn Trần, biểu cảm cũng mang theo một tia say mê cùng si niệm khó có thể kiềm chế.
Hắn chậm rãi bước vào, đi đến giường ngủ của Tống Ngôn Trần, hai mắt phát sáng, sau đó kìm lòng không được mà nằm nghiêng xuống, vùi đầu vào gối nằm.
Giờ phút này người đàn ông tựa như kẻ say rượu mà nhắm mắt lại, giống như diễn viên tư thái khoa trương trong nhà hát, lòng bàn tay không ngừng vu.ốt ve mặt giường, giống như cảm thụ nhiệt độ cơ thể và dấu vết người kia từng nằm.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, tựa như một bệnh nhân hít phải thuốc gây nghiện, vẻ mặt lộ ra nét điên cuồng.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, ở dưới ga giường nhặt mấy sợi tóc thuộc về Tống Ngôn Trần, nhét nó vào trong túi nilon mà bản thân đã chuẩn bị sẵn.
Tiếp theo, hắn lấy máy giám sát thu nhỏ và máy nghe lén đã được chuẩn bị từ lâu, bắt đầu cài đặt từng cái một.
Tình nhân bé nhỏ của tôi ơi. . .
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tất cả mọi việc đã được hoàn thành, người đàn ông y như lúc đến mặt không chút thay đổi từ trong phòng đi ra, trốn vào gian phòng ở cửa cầu thang, ngồi chờ cậu trở về nhà.
***
Dọc theo đường đi, Tống Ngôn Trần trong lòng đầy tâm sự mà chạy về phía nhà mình.
Một loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời đang không ngừng giao nhau trong hộp sọ của cậu, như thế có một thứ gì đó cực kỳ sợ hãi đang nảy mầm trong tận cõi lòng cậu.
Vừa trèo lên lầu bốn, Tống Ngôn Trần liền đụng mạnh vào gương mặt mệt mỏi lại có chút hèn mọn, là tên bảo vệ mà cậu đã gặp trước đó.
Bảo vệ một tay tựa vào bệ cửa sổ gác lửng ở cầu thang, hắn ta cúi đầu, trong tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt say sưa hút lấy.
Trong nháy mắt Tống Ngôn Trần xuất hiện, dư quang của bảo vệ nhìn về phía người cậu, bàn tay kẹp điếu thuốc hơi dừng lại, đôi mắt vốn híp lại thành một khe hở đột nhiên phóng đại, tròng mắt cũng lăn lên xuống.
Chỉ thấy hắn ta đột nhiên liếm môi dưới của mình, lộ ra một nụ cười không có ý tốt, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mông Tống Ngôn Trần, phát ra một loại ánh nhìn cực kỳ khó để có thể hình dung, :”… Là cậu à…”
Nói xong, hắn ta dùng ánh mắt trêu ghẹo, vui vẻ đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần, líu lưỡi nói, “… Thì ra cậu thật sự là một người đàn ông….”
“……” Tống Ngôn Trần vốn tâm tình đang loạn như ma bất chợt căng thẳng, lập tức cúi đầu, giả vờ trấn định làm bộ như không quen biết đối phương, bước nhanh hơn, muốn vượt qua người nọ để lên lầu.
Nhân viên bảo vệ dùng ngón tay út móc tai ra, ánh mắt hắn ta trần trụi, mặt mày trộm nhìn bóng lưng Tống Ngôn Trần, thấy bước chân cậu nhanh dần, hắn ta buông tay đang tựa vào tường, lập tức huýt sáo một tiếng rồi cười xấu xa hắc hắc, còn rất không có ý tốt hô một tiếng, “Đi nhanh như vậy làm gì?”
– Tôi cũng có làm gì cậu đâu!
Nghe được tiếng bảo vệ hô, bả vai Tống Ngôn Trần hơi co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khó coi, bước chân không những không chậm lại, ngược lại càng chạy càng nhanh.
Bảo vệ không ngừng nhìn chằm chằm bộ phận tròn trịa kia, chậc chậc thở dài, “Thật kiều diễm…”
Chậc chậc…..
Lần này không có vướng bận với những người khác lần trước, cơ hội tốt như vậy, tên bảo vệ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, bảo vệ hút mạnh một hơi thuốc, hút một điếu thuốc cuối cùng vào khoang mũi, sau đó dập tắt tàn thuốc trong tay, định đuổi theo.
“Này! Đừng chạy! Có muốn cùng anh trai đây nói chuyện một lát hay không!”
Tống Ngôn Trần nghe tiếng hô phía sau, quay đầu lại, đột nhiên ý thức được đối phương lại một lần nữa đi theo, tốc độ chạy càng ngày càng nhanh.
Bảo vệ ha hả một tiếng, vội vàng đi theo, nhưng hắn ta không chú ý tới, ngay lúc này, trên người hắn ta đánh xuống một tầng bóng tối rất sâu, giống như là có cái gì đó đang chậm rãi chiếu lên chiếc bóng của hắn, giống như là bị người khác dùng thứ gì đó kéo chặt thắt lưng, rõ ràng chỉ mới đi có vài bước, nhưng đủ để khiến hắn bắt đầu thở hồng hộc.
Tống Ngôn Trần vội vàng hất bỏ khoảng cách với đối phương, cậu nhanh chóng chạy lên lầu mười ba, run rẩy lấy chìa khóa ra, mở cửa ra, sau đó vọt vào.
Cơ thể vẫn đang run rẩy không khống chế được, trái tim điên cuồng không nhịn được mà đập loạn nhịp.
Bảo vệ bị bỏ lại rất xa thở hồng hộc đi lên tầng mười ba, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng mắng một câu.
“Đâu mất rồi.”
Đúng vào lúc này, một thân ảnh màu đen mang theo vẻ mặt âm trầm, từ vị trí tầng mười bốn đi xuống, người đàn ông biểu cảm lạnh lùng không chút lo lắng, ánh sáng giấu ở phía sau lưỡi đao cũng lóe lên hai cái.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bảo vệ, ánh mắt hơi trầm xuống, hàm răng đột nhiên cắn chặt, ngay cả hai tay cũng không khỏi nắm thành nắm đấm.
SAO MÀY DÁM !!!
Bảo vệ vịn tường thở hổn hển nhìn thấy đồng tử của đối phương chấn động, tựa như bị một con ác thú nhìn chằm chằm, sau lưng cũng theo đó nổi lên một trận lạnh lẽo vô danh.
“Anh……”