Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 25: Ông hoàng may mắn – Kim Lai (4)



Không ai trả lời nhưng có thể nghe thấy tiếng nôn khan liên tục.

Dương Hỉ Tài ghé sát vào khe cửa nhìn, nói: “Tôi đã bảo không phải rồi mà, ông Kim, ông qua đây mà xem, vẫn chưa sinh đâu.”

Kim Tam ghé vào nhìn, đúng thật, cô gái bụng bầu đang vịn vào cây hòe nôn khan.

“Cần vào nữa không hả ông Kim?” Chủ nhà hỏi.

Dù cô gái chưa sinh nhưng đã treo dải vải đỏ, điều này ít nhiều có hơi kiêng kỵ. Kim Tam nghĩ thôi bỏ qua đi, nhưng vẫn hơi không cam lòng, bèn nói: “Vậy bà cụ đâu rồi, gọi ra hỏi vài câu.”

Dương Hỉ Tài đành phải mặt dày gõ cửa.

Lưu Phượng Tảo đỡ eo chậm rãi bước ra, mở cửa “két” một tiếng.

“Mẹ cô đâu? Em gái cô đâu?” Dương Hỉ Tài hỏi.

Lưu Phượng Tảo ậm ừ giả câm, ra dấu tay rằng mẹ và em gái đi chợ rồi.

Kim Tam chẳng còn tâm trạng để hỏi nữa, vì thoạt đầu chỉ để ý đến cái bụng bầu của cô gái, nhưng giờ đứng trước mặt lại cao lớn như thần giữ cửa, khác hẳn với chiều cao khoảng 1m63 mà ông ta biết.

Chẳng ra đâu vào đâu, ông ta bực mình phẩy tay dẫn cảnh sát rời đi.

Theo lý mà nói, một bà cụ, hai cô con gái với hai đứa bé sinh đôi, rất ít người có thể đáp ứng đủ những điều kiện này. Nhưng sao tìm cả tuần rồi mà vẫn chưa thấy tung tích gì, thật là kỳ lạ.

Lúc này, Bạch Tố Khoan đứng ở miệng hầm nghe thấy tiếng cảnh sát đã đi xa, cô xuống dưới hỏi Vương Lâm tại sao cảnh sát lại biết chi tiết như vậy?

Cô nghi ngờ rằng trước khi bị giam giữ, Vương Lâm đã biết một số thông tin liên quan đến cô.

Vương Lâm thề thốt phủ nhận, ông ta chỉ biết chiều cao, tuổi tác của Bạch Tố Khoan và khả năng cô đi cùng một bà cụ nói giọng Quan Ngoại, còn lại không biết gì thêm.

Bạch Tố Khoan hỏi: “Ông đã báo cáo với đồn cảnh sát những thông tin này chưa?”

Vương Lâm nói chưa, chỉ gọi điện cho ba đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực để nhờ họ phối hợp điều tra.

Nghe vậy, Bạch Tố Khoan nhớ tới cảnh sát bị thương ở tay hôm xảy ra vụ việc của ông Đinh Nhị. Cô thốt lên: “Trong ba đồn trưởng đó, có ai bị thương ở tay không?”

Vương Lâm ngẩn ra: “Có, Kim Lai.”

Bạch Tố Khoan hiểu ra vấn đề. Cảnh sát tên Kim Lai đã theo dõi ông Đinh Nhị, từ đó nghi ngờ đến bà Ngô, khi đến thẩm vấn bà Ngô thì phát hiện ra cặp sinh đôi. Sau đó khi Vương Lâm gọi điện nhờ các đồn trưởng phối hợp tìm kiếm, cậu ta đã nhận ra sự trùng khớp này nên vô tình tìm đúng đối tượng.

Người họ Kim này đã gặp cả bà Ngô lẫn cặp song sinh… Bạch Tố Khoan giật mình, trái tim nảy thịch lên, không ổn rồi, tình hình nguy cấp!

Nhưng cô không thể ngờ rằng, vào thời điểm cô đang lo lắng như vậy, cậu con trai bé bỏng của mình đã rơi vào tay người họ Kim ấy.

Cái vận may chó ngáp phải ruồi của Kim Lai như xe mất phanh. Sau khi vô tình nhận được danh hiệu anh hùng kháng Nhật, cậu ta không chỉ được khen thưởng và thăng chức, bây giờ chuyện cưới xin cũng đang cận kề.

Có một viên chức hạng hai trong ngành thuế thấy cậu ta có tương lai rộng mở, muốn gả em gái cho cậu ta, hẹn hôm nay gặp mặt ở Kim Vũ Hiên.

Trước kia Kim Lai đã quen với cuộc sống nghèo khó, chỉ nghĩ rằng có thể chăm sóc mẹ già đến cuối đời là đủ, còn cưới vợ ư? Hừ, ai mà thèm để mắt tới một cảnh sát quèn chứ.

Cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhưng nếu kết hôn có thể giúp sự nghiệp thăng tiến thêm một bậc thì cũng không tệ.

Vì vậy lần này cậu ta dao động, trước buổi gặp mặt cậu ta còn cạo râu, cắt tóc gọn gàng, nhân tiện đến bệnh viện thay băng gạc. Cánh tay cậu ta đã lành từ lâu, nhưng phải treo thế mới có thể để người ta nhớ cậu ta từng là anh hùng kháng Nhật, đúng không nào?

Bây giờ cậu ta diễn vai “anh hùng” càng ngày càng giống, không chỉ vậy, phong thái quan chức cũng ra dáng hơn. Trước kia cậu ta cũng như các cảnh sát khác, đồng phục màu đen luôn được siết chặt bằng dây thắt lưng, tuân thủ nghiêm ngặt quy định của cấp trên về trang phục của cảnh sát.

Còn bây giờ? Dây thắt lưng đã bị vứt đi từ lâu, đồng phục cảnh sát cứ khoác hờ bên ngoài từ sáng đến tối, trông như chiếc áo khoác dài của Ủy viên trưởng Tưởng Giới Thạch vậy.

Kiểu ăn mặc này là phong cách đặc trưng của các đồn trưởng đồn cảnh sát. Miệng ngậm hờ thêm một điếu thuốc, thần thái không cần bàn cãi, trông hệt như một quan chức chính hiệu!

Sau khi thay băng gạc trắng tinh, vừa bước ra khỏi phòng khám Kim Lai đã thấy mấy y tá đang bế một đứa bé, cưng nựng không rời tay. Ai cũng liên tục trầm trồ: “Trời ơi, sao mà xinh thế này!”, “Như từ trên trời rơi xuống ấy!”, “Ôi đáng yêu quá, còn thơm mùi sữa nữa…”

Kim Lai chợt nhận ra đứa bé này hơi quen mắt nên tiến lại gần xem. Đúng là đứa bé cậu ta đã bế trên tay vào hôm đó rồi!

Cậu ta buột miệng hỏi: “Sao nó lại ở đây?”

Các y tá ngạc nhiên hỏi: “Đồn trưởng Kim biết đứa bé này à?”

Kim Lai đã làm cảnh sát tuần tra hơn mười năm, cho nên các y tá đều biết cậu ta.

Kim Lai không trả lời ngay, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Ai đưa nó đến đây?”

Một y tá đáp: “Bà ngoại đưa đến, đang đi đóng tiền.”

Kim Lai chạy ngay đến quầy thu phí, nhưng không hề thấy bóng dáng bà cụ trong đám người đang xếp hàng.

Kim Lai lập tức nhận ra người đó đã trốn mất.

Chắc hẳn khi cậu ta nói chuyện với các y tá đã bị bà ấy phát hiện.

Cậu ta nhanh chóng quay lại chỗ các y tá, đứa bé vẫn còn ở đó. May thật! Có đứa bé trong tay, đừng nói là bà ngoại, ngay cả mẹ nó cũng sẽ phải ngoan ngoãn đến “trình diện”.

Cậu ta nói với các y tá rằng đứa bé này bị bắt cóc, cậu ta cần phải đưa nó đi.

Các y tá đồng thanh phản đối: “Không thể nào.”

Kim Lai nói: “Vậy tôi sẽ ở đây đợi cùng các cô nửa tiếng. Nửa tiếng chắc là đóng xong tiền rồi chứ. Nếu người tự xưng là bà ngoại đó không xuất hiện, các cô sẽ mang tội cản trở công việc của cảnh sát đấy.”

Các y tá nửa tin nửa ngờ cử người đi tìm bà cụ, nhưng quả thật người đó đã mất dạng không thấy đâu. Xoắn xuýt một lúc lâu, họ đành giao đứa bé cho Kim Lai.

Kim Lai vừa lái xe vừa bế đứa bé thì không tiện, nên nghĩ ra cách nhờ các y tá tìm băng vải để quấn đứa bé vào ngực mình.

Sau đó cậu ta không đi xem mắt nữa mà mang đứa bé quay về đồn cảnh sát ôm cây đợi thỏ.

Mấy cảnh sát già ở đồn thấy cậu ta ôm một đứa bé đáng yêu về, ai nấy đều ngừng đọc báo, bỏ luôn việc nghe đài, sáp tới gần ngắm nghía đứa bé.

“Lượn đi lượn đi!”

Kim Lai đuổi mấy người kia đi, đặt đứa bé lên bàn trực ban để nó bò chơi.

Đứa bé trắng trẻo mịn màng, lúc thì bò quanh kêu ê a, lúc lại nghiêng đầu nhìn mọi người, ngoan ngoãn đến mức ai cũng muốn sinh một đứa.

Nhưng chỉ một lúc sau, vấn đề xuất hiện. Đứa bé bắt đầu khóc, dỗ thế nào cũng không ngừng.

Kim Lai cảm thấy phiền, nghĩ thầm “sao bà ngoại với mẹ nó vẫn chưa đến nhỉ?”, đứa trẻ khóc to ồn ào, lại chẳng hiểu tiếng người, mắng cũng không ăn thua, mà đánh thì cậu ta không nỡ.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan, dỗ không được, đánh cũng không xong.

Một cảnh sát già đứng cạnh nói: “Chắc là đói rồi, phải cho bú sữa thôi.”

Kim Lai buột miệng: “Sữa ở đâu ra chứ?”

“Ơ, cậu hỏi sữa ở đâu ra á? Tìm mẹ nó mà lấy.”

Kim Lai chậc một tiếng, nói: “Tôi cũng muốn tìm đây!”

Không có sữa, đứa bé cứ khóc mãi. Những người đến báo án cũng phải bịt tai lại vì tiếng khóc.

Không còn cách nào khác, một cảnh sát già khác nói: “Đừng để nó khóc nữa. Mẹ nó không có đây thì cậu cho nó uống sữa bột đi.”

“Sữa bột?”

Kim Lai nghiến răng, thầm rủa mình đúng là đáng đời.

Chưa biết có thể nịnh bợ cục trưởng Mễ được hay không mà đã phải chăm sóc một “ông cố nội” thế này.

Cậu ta đành phải đi mua sữa bột, bình sữa và núm v* giả, các cảnh sát già ở đồn chẳng ai chịu giúp.

Chức đồn trưởng của Kim Lai có được quá dễ dàng, ai trong đồn cũng có thâm niên hơn cậu ta. Mọi người vẫn chưa quen nghe lệnh cậu ta nên Kim Lai không thể sai ai chăm sóc đứa bé hay cho nó uống sữa được, đành phải tự mình vụng về đút sữa.

Đứa bé đói lắm, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt lấy bàn tay to đùng của Kim Lai. Sự mềm mại ấy khiến trái tim cậu ta như đập hụt mất nửa nhịp. Kim Lai ngây người nhìn chằm chằm đứa bé không dám cử động, sợ làm đứa bé đau.

Bạch Tố Khoan lo lắng cho bà Ngô và Cát Quan, thỉnh thoảng lại sai Nhị Nha ra đầu ngõ trông chừng.

Hôm nay Lưu Phượng Tảo còn mang một tin tức khác đến. Cô ấy tình cờ gặp Phương Tỉnh Thu ở cổng trường khi đi làm thủ tục thôi học.

“Em đi ngang qua thì thấy anh ta đang hỏi lao công trường về tung tích của cô.” Lưu Phượng Tảo nói.

Bạch Tố Khoan cảm thấy nhức đầu. Trước đó cô đã gửi tờ báo về vụ việc của mẹ và em gái cho nhà họ Phương. Theo lý mà nói, cha mẹ Phương Tỉnh Thu phải ngăn anh đến tìm cô mới phải, không ngờ lại không cản được.

Nhưng lúc này cô không rảnh bận t@m đến chuyện đó nữa, vì bà Ngô đã đi lâu quá rồi, cô vô cùng lo lắng.

Mẹ con luôn có sự liên kết kỳ lạ, lần này cô lo âu sốt ruột chưa từng thấy, cứ đi đi lại lại như sói mẹ. Đúng lúc ấy bà Ngô thở hổn hển chạy về, báo rằng Cát Quan đã bị cảnh sát bắt đi.

Thì ra, khi phát hiện ra Kim Lai, bà Ngô không bỏ đi ngay mà đắn đo không biết phải làm sao.

Bà ấy lẩn vào góc tối quan sát một lúc.

Bà ấy nhận ra cảnh sát đó sẽ không hại đứa bé, nhưng nếu bà ấy xuất hiện, chắc chắn sẽ bị giữ lại.

Như vậy bà ấy không thể về báo tin cho bà chủ được, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Cho nên bà ấy quyết định không lộ diện, quay về bàn bạc với bà chủ trước rồi tìm cách cứu đứa bé sau.

Bạch Tố Khoan hoảng hốt tái mét mặt.

Cô vội vàng bảo Lưu Phượng Tảo xuống hầm hỏi Vương Lâm địa chỉ của đồn cảnh sát mà Kim Lai đang làm việc.

Khi biết đó là đồn cảnh sát mà trước đây em gái mình từng đến báo án, cô quấn khăn che mặt nhanh chóng lên đường.

Lúc cô và Lưu Phượng Tảo đến đồn cảnh sát, trời đã tối om. Cả hai nấp sau một bức tường, lén lút nhìn về phía phòng cảnh sát qua con đường hẹp.

Họ chỉ thấy bé Cát đang bú sữa trong lòng tên cảnh sát què tay. Đứa nhóc có sữa là quên cả mẹ, đâu ý thức được nguy hiểm gì. Nhìn cách nó uống sữa thoải mái thế kia, chắc cũng giống người lớn, luôn cảm thấy đồ ăn nhà người khác lúc nào cũng ngon hơn cơm nhà mình, ngon đến mức nó còn lim dim nhắm mắt lại.

Uống xong vẫn chưa thỏa mãn, khi người đó rút núm v* cao su ra, bé Cát không chịu, đôi môi hồng hồng chu ra đòi uống tiếp…

Bạch Tố Khoan khẽ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời đứa trẻ vẫn an toàn trong tay người này, cô biết hiện tại mình không thể mất bình tĩnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.