Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 83: Chương 83



Người dân hai bên đường và cả những nhân viên công ty cũng nhận ra tình hình, đồng loạt hô lớn trong hoảng loạn.

Không còn thời gian suy nghĩ, tất cả đều bỏ mặc Báo Cáo Viên, quay đầu bỏ chạy, Bạch Tẫn Thuật dẫm lên chiếc xe cân bằng, nhanh chóng hỏi trong nhóm chat:

【Thấy rồi, chuyện gì xảy ra vậy?】

Chẳng phải Thời Châu từng nói đã xác định được quy luật xảy ra thiên tai trong Thành phố Đêm rồi sao?

Nếu khu vực này sẽ xảy ra thiên tai, cô ấy tuyệt đối không thể không biết.

Thời Châu: 【Tôi không rõ!】

Phản hồi từ cô ấy cực nhanh.

【Theo lý thì khu vực này hôm nay không xảy ra thiên tai! Đúng ra hôm nay sẽ xảy ra thiên tai cấp hai ở khu khác! Tôi đã vào đây hơn chục lần, quy luật ấy chưa từng thay đổi, tại sao lần này lại như vậy…】

Bạch Tẫn Thuật nghĩ một chút rồi hỏi: 【Cô hiện không ở khu vực xảy ra thiên tai đúng không?】

Thời Châu: 【Tôi không,】

【Tôi đã rời khỏi đó rồi, chờ các cậu ra được ngoài rồi chúng ta liên hệ lại. Trên tay các cậu có bản đồ, bản đồ đó chính là toàn bộ khu vực thiên tai có thể xảy ra, nhưng lần này thiên tai cấp một xuất hiện bất thường nên tôi không dám chắc nó chỉ giới hạn ở khu vực này, tôi khuyên các cậu chạy thêm một, hai khu nữa.】

【Được, tôi biết rồi.】

Sau khi trả lời, Bạch Tẫn Thuật lập tức đóng giao diện nhiệm vụ. Cậu và Hoài Gia Mộc đi cuối đội, làm nhiệm vụ bảo vệ tuyến sau. Phía sau họ, vô số người và robot lần lượt ngã xuống, tiếng tháp phòng ngự bật mở rồi vỡ vụn vang dội cả khu phố. Tia laser cứ thế rượt theo sau chân họ – chỉ cần chậm một bước, kết cục sẽ giống hệt như những người không có tháp phòng ngự kia: bị xóa sổ.

Ngay cả bình luận cũng không ngờ được diễn biến này:

【…Không ngờ sau khi đã tìm ra quy luật thiên tai, vẫn còn được xem “marathon tại Thành phố Đêm”.】

【Xuất hiện rồi, Tam Giác Lớn của thiên tai cấp một!】

【Marathon Thành phố Đêm bản giới hạn quay lại.】

【Ôi dào, đã bao lâu rồi mới lại thấy mấy anh em thám hiểm chạy như có quỷ đuổi sau lưng, nước mắt chảy ròng…】

【Gì vậy trời, “Marathon Thành phố Đêm” và “Tam Giác Lớn của thiên tai cấp một” là gì thế?】

【“Marathon Thành phố Đêm” là giai đoạn trước khi đội thám hiểm phát hiện quy luật thiên tai, mỗi khi phát hiện mình đang ở vùng thiên tai là chỉ có đường cắm đầu chạy, chạy bộ băng qua hai ba khu phố, nên bị fan gọi là marathon…】

【” Tam Giác Lớn của thiên tai cấp một” nghĩa là cậu nhìn vào bản đồ giản lược mà chị Thời Châu vẽ đi, thông thường các khu vực trong đó đều là hình tứ giác khá chỉnh tề. Nhưng đôi khi, giống như lần này, thiên tai thứ nhất không phải xuất phát từ một cạnh sang cạnh đối diện, mà sẽ đổi hướng tia laser, từ một góc này chéo sang góc khác.】

【Cho nên khi gặp phải tình huống như vậy, đường mà đội viên thám hiểm phải chạy sẽ dài hơn rất nhiều so với khi chỉ chạy theo chiều cạnh, vì thế mới có tên là ” Tam Giác Lớn của thiên tai cấp một “…】

Lần trước đội viên thăm dò nhìn thấy thiên tai thứ nhất là từ trên tòa nhà rất xa khu vực thiên tai. Lần này thực sự ở ngay trong tâm điểm, mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “thiên tai”.

Khắp nơi xung quanh, ai nấy đều vội vàng lôi trụ phòng ngự ra, những tuần tra không có trụ phòng ngự thì hoảng loạn bỏ chạy. Người chạy chậm một chút, lập tức bị cuốn vào chùm tia laser, chỉ sau vài nhịp thở đã mất hết dấu hiệu sinh tồn.

Ở các bàn làm việc trong công ty bên cạnh, những nhân viên có trụ phòng ngự vẫn tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi, còn những người không có thì chỉ yên lặng ngồi chờ chết, chờ những luồng sáng trắng lướt qua, cơ thể bị quét sạch trở thành xác máy móc hỏng hóc chờ quân dọn dẹp đến thu gom, đồng nghiệp thì được phát bổ sung tố loại hai.

Lỗ Trường Phong như bị kích phát bản năng sinh tồn mãnh liệt, chạy đầu tiên, linh hoạt đến mức khiến người ta hoài nghi cái thân hình béo kia chỉ là để ngụy trang. Bạch Tẫn Thuật thấy gã sắp chạy lệch đường, lập tức đạp xe cân bằng đuổi theo kéo gã béo sắp hoa mắt kia lại: “Để tôi dẫn đường.”

Cậu đại khái nhớ được bản đồ Thời Châu đã gửi, mà vừa rồi chị ấy còn gửi thêm một bản chi tiết hơn, đánh dấu rõ tuyến đường nhanh nhất dù phải xuyên qua đại lộ, tiểu lộ và một số tường thấp cần vượt qua. Bạch Tẫn Thuật nhanh tay đổi bốn chai thuốc hồi thể lực trong cửa hàng, đạp xe phân phát cho các đội viên.

“Mẹ nó,” mắt Quản Hồng Nhạn đỏ cả lên, “Tôi có thể quay lại cải tạo một cái tay hay cái chân máy được không, có bánh xe thì giỏi lắm à?”

Bốn người là loài người 100% như bọn họ chạy muốn chết lên chết xuống, quay đầu lại nhìn thấy Isaac đạp xe điện mà thấy bất công không chịu được!

“Cô không đủ điều kiện để thay thế chi máy.” Ai ngờ Isaac lắc đầu, nói ra một câu như vậy.

“Tại sao?!” Quản Hồng Nhạn không thể chấp nhận, “Không phải ai cũng là người à? Cậu được, tại sao tôi thì không?”

Bạch Tẫn Thuật: “Vì cô không có chuỗi gene cần thiết cho việc cấy ghép chi máy.”

Cậu dẫn đầu đạp xe một cách nhẹ nhàng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu và nghe thấy giọng cậu điềm tĩnh: “Tất cả trẻ sơ sinh sinh ra trong Liên minh đều đã trải qua cải tạo gene nhất định, để đảm bảo cơ thể họ không bài xích chi máy, thích ứng với môi trường sống ngoài vũ trụ, và không mang theo bệnh tật nào.”

“Cô không phải là trẻ sơ sinh được sinh ra trong Liên minh, cũng chưa từng trải qua cải tạo gene đặc biệt,” cậu quay đầu nhìn Quản Hồng Nhạn một cái, “cho nên nếu cô gắn chi máy, có thể sẽ xảy ra phản ứng bài xích nghiêm trọng, dẫn đến tử vong hoặc thất bại khi gắn chi, gây tàn tật.”

“…Ra là vậy.” Quản Hồng Nhạn có chút ngượng ngùng. Cô cứ tưởng Isaac chê cô thấp kém gì đó, dù sao người này lúc nào cũng có thái độ kiểu khinh đều tất cả mọi người như nhau.

Nhưng ưu điểm của cô là sai là nhận, nhận sai rất dứt khoát, không quanh co: “Xin lỗi, tôi nghĩ lệch rồi.”

Cô thấy Isaac quay đầu nhìn cô một cái, giọng điệu bình thản: “Không sao.”

Cậu ta dường như lúc nào cũng là kiểu giọng đó, nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc nào.

Quản Hồng Nhạn vừa mới cảm thấy có chút áy náy vì suy nghĩ của mình, thì nghe thấy câu tiếp theo: “Cô làm sau mà biết được.”

Quản Hồng Nhạn: …Con mẹ nó, thấy áy náy hơi sớm rồi.

Phải rồi! Cậu ta cũng biết mà!

Cô là người cổ đại sống từ mấy ngàn năm trước, làm sao biết được thời đại vũ trụ các người thay chi thế nào chứ!

Trên đời này rốt cuộc có ai quản được Isaac không, có ai không!

Người này rốt cuộc lắp cái gì trong chân và bàn chân vậy? Gặp tường cần trèo, bánh xe xe cân bằng liền “cách” một tiếng rút vào, hai cánh tay máy bật ra, một tay móc lên tường, một tay chống dưới đất nâng cơ thể.

Rồi phần giữa xe cân bằng tách ra thành dạng móc kẹp gì đó, Isaac cứ thế “vèo” một cái trèo qua, cả quá trình trôi chảy không kẽ hở, thậm chí còn nhanh hơn Quản Hồng Nhạn – một người có kinh nghiệm trèo tường – vài bước.

Quản Hồng Nhạn nhìn mà mắt giật liên tục:…Rốt cuộc tôi đang thám hiểm không gian cùng loại sinh vật gì thế này?

Không đúng, giờ là hai người rồi.

Cái người phía sau Isaac còn lố bịch hơn.

Hắn thế mà dùng chi máy dưới chân lắp thành dạng bậc thang, sau đó thong thả bước lên, lại thong thả bước xuống.

Quản Hồng Nhạn: …

Sụp đổ mất thôi, các người Liên Bang rốt cuộc lắp những gì vào chân vậy, tôn trọng chút cho người cổ đại như tụi tôi đi! Cũng tôn trọng cái tường nữa chứ!

Thời Châu quả nhiên cực kỳ thông thuộc thành phố Đêm, không ai có thể so được. Isaac dẫn mọi người theo tuyến Thời Châu đánh dấu, vừa rồi còn bị laser dí sát gót, giờ đã bỏ xa chùm tia đó cả một đoạn dài. Lý Giác và Trương Bội tuy hơi vụng về trong việc leo tường, nhưng lần này cũng may mắn không bị bắt kịp.

May là Thời Châu cũng để ý đến hai người không giỏi leo trèo, đường cô ấy chỉ hầu hết đều là lối nhỏ, cần leo tường rất ít. Cả đội trong mê cung hẻm nhỏ đi vòng vòng đến choáng cả đầu, cuối cùng đành ngừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ theo Isaac mà đi là được.

Lợi thế của hẻm nhỏ là ít người, cũng không thấy các nhân viên công ty trong các tòa nhà xung quanh, phần nào giảm bớt áp lực tâm lý khi đang đi trong một thảm họa chết chóc từng phút từng giây. Đến khi Bạch Tẫn Thuật dẫn mọi người đi tới cuối tuyến đường được Thời Châu đánh dấu, mọi người mới như bừng tỉnh.

“Đến rồi à?” Quản Hồng Nhạn có chút ngơ ngác.

Cô đã sớm đánh mất hết khái niệm không gian và khoảng cách trong mớ hẻm nhỏ đó, giờ đột nhiên được quay lại đường lớn, cảm giác như vừa sống lại từ cõi chết.

“Không phải đến nơi,” Bạch Tẫn Thuật nhìn bản đồ vẽ tay trong tay mình, “mà là tuyến đường Thời Châu cho đã kết thúc.” ··· 

Họ đã rời khỏi khu vực có thiên tai, nhưng Thời Châu nói lần thiên tai này xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn không theo bất kỳ quy luật nào trước đó, nên để an toàn thì tốt nhất vẫn nên đi tiếp một đến hai dãy phố theo hướng này. ·· 

“Vậy tôi gửi tọa độ,” Quản Hồng Nhạn mở bảng nhiệm vụ và nhóm trò chuyện tạm thời, “chúng ta cứ đi về phía trước trước đã, sau khi ra khỏi đây rồi hẵng hội hợp lại.” ·-·· 

“Không cần đâu.” Vừa dứt lời, một giọng nữ quen thuộc vang lên không xa. · -· –

Thời Châu trèo qua một bức tường, trực tiếp xuất hiện trước mặt mọi người: “Đuổi kịp rồi, không ai bỏ mạng chứ?”

“Không,” Quản Hồng Nhạn lắc đầu, “tiếp theo đi đâu?”

“Cứ chạy thẳng theo hướng này trước đã.” Thời Châu nhìn lướt qua khu vực bọn họ vừa rời đi, “Lúc nãy tôi đi men theo rìa tới đây, lần Thiên Tai Thứ Nhất này thực sự có gì đó không đúng. Tôi cảm giác phạm vi nó mở rộng hơn rồi, những khu vốn là rìa trước đây lần này cũng bị sóng laser lan đến.”

Có Thời Châu dẫn đường, Bạch Tẫn Thuật không cần dẫn đầu nữa.

Cô dẫn cả nhóm len lỏi qua các ngõ nhỏ, trèo lên mái nhà, thỉnh thoảng còn có thời gian nghỉ ngơi chút ít. Phạm vi thiên tai phía sau đúng là đã mở rộng, nhưng nhờ có Thời Châu, cả đoạn đường này ngược lại lại dễ thở hơn nhiều so với trước.

Rõ ràng, phần bình luận cũng có cảm giác giống vậy:

【Chị Thời Châu vẫn đáng tin như mọi khi.】

【Cái marathon tôi mê xem không còn nữa rồi, giờ thành rèn luyện thể lực rồi.】

【Nói chứ lần này thiên tai kỳ lạ thật đó, sao lại đột nhiên không theo quy luật gì vậy?】

【Không rõ nữa, tôi là nhà đầu tư trung cấp, đây là lần đầu tôi thấy tình huống thế này, trước đây từng có chưa?】

【Chưa hề, trước đây thiên tai rất có quy luật, không biết lần này xảy ra chuyện gì.】

【Chắc không phải do Isaac làm gì đó chứ? Không phải cậu ta từng xâm nhập AI trung tâm sao?】

Thời Châu cũng đang suy nghĩ về điều này.

“Isaac.” Lúc dừng nghỉ lần nữa, cô tìm riêng Bạch Tẫn Thuật — à không, nói đúng hơn là cả Bạch Tẫn Thuật và Hoài Gia Mộc.

Dù gì thì trong mắt mọi người, hai người giống hệt nhau này đều là Isaac.

“Cậu không phải nói AI trung tâm chỉ là một chương trình chết à?” Cô cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, “Vậy nếu là chương trình chết, thì thời gian và phạm vi thiên tai có thể thay đổi sao?”

Nếu thật là chương trình chết, thì sao giờ lại không theo kịch bản nữa, chẳng lẽ giữa chừng có vấn đề?

“Có thể.” Bạch Tẫn Thuật vỗ vỗ lan can bên cạnh ra hiệu cô ngồi lên, đừng đứng dưới ngửa cổ nhìn mệt lắm.

Thời Châu vòng qua, ngồi xuống lan can bên cạnh cậu: “Cậu nói tiếp đi.”

“Theo lý mà nói là có thể,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, đang định nói tiếp thì phát hiện mấy người khác cũng tụ lại, tỏ vẻ muốn nghe, cậu đành phải nói to hơn chút, “Cái tôi nói ‘AI trung tâm là chương trình chết’ ý là trí tuệ nhân tạo ở đây không có tư duy độc lập.”

“Nhưng nó vẫn có thể tự đưa ra quyết định, tự học, tự phân tích, giống như nó đã phân tích Thời Châu định bịt kín đường rút ở nội thành,” Bạch Tẫn Thuật đưa ra ví dụ dễ hiểu, Thời Châu gật đầu xác nhận, “nhưng tất cả những hành vi đó đều là do code lập trình sẵn, bản chất vẫn là đang làm theo code, nên tôi mới nói nó là một chương trình chết, không có tư duy hay quyết định độc lập, mọi hành vi đều do code định sẵn.”

“Vậy tại sao cậu lại nói ‘theo lý mà nói’?” Thời Châu bắt được điểm mâu thuẫn trong lời cậu.

“Vì tôi đã sao chép toàn bộ cơ sở dữ liệu của AI trung tâm, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ dữ liệu nào liên quan đến hai thiên tai đầu tiên.” Bạch Tẫn Thuật nhấc vai với cô, “Nói cách khác, tất cả suy đoán trước đây của chúng ta về thiên tai đều phải vứt bỏ.”

“Thiên tai này không phải do AI điều khiển, rất có thể là một loại thảm họa đến từ bên ngoài…” Bạch Tẫn Thuật lật lại một lượt dữ liệu đã chép trong đầu, “Có thể là một cơ chế sàng lọc hoặc chương trình kiểm soát cưỡng chế, chẳng hạn để loại bỏ những người không phù hợp sống trong nội thành, như những người không có tháp phòng ngự hoặc đã hết thời hạn sử dụng, họ không cần tiếp tục sống, nên bị giết và biến thành thực phẩm bổ sung loại II để cung cấp năng lượng cho những người phù hợp hơn.”

“Hoặc có thể là một chương trình bị chiếm quyền điều khiển khi xảy ra thiên tai, lúc đó một phần chương trình vốn thuộc AI trung tâm sẽ bị bên ngoài chiếm quyền, nên nó không thể kiểm soát máy móc trong thành tấn công người khác.”

“Đến giờ rồi,” Thời Châu vội cắt ngang, nhìn đồng hồ, “Đi thôi, rời khỏi khu này trước đã, tôi không chắc thiên tai có lan tới đây không.”

Mọi người vội vàng đứng dậy, tiếp tục bước vào cuộc marathon dài đằng đẵng.

Khi đến được khu an toàn mà Thời Châu nói, mọi người mới phát hiện hóa ra nơi này nằm ngay cạnh cái gọi là đồn cảnh sát.

Trương Bội mặc kệ hình tượng, ngồi phịch xuống ngay trước cửa đồn cảnh sát, dựa vào người Quản Hồng Nhạn không nói nổi câu nào.

Cô không phải kiểu đội viên thám hiểm giỏi về thể lực hay kỹ năng, bị bắt chạy trối chết suốt buổi chiều thế này đúng là quá sức, nếu không nhờ thuốc hồi phục thể lực của Tổ Chức kéo lại một hơi, Trương Bội cảm thấy mình đã ngỏm tại đây từ lâu rồi.

Lý Giác cũng mệt không kém, nhưng vẫn còn dư chút thể lực gọi là miễn cưỡng còn dùng được, đủ để tìm chỗ đỡ hơn rồi lăn ra nằm nghỉ.

Quản Hồng Nhạn và Thời Châu nhìn qua có vẻ vẫn khá thoải mái, không hổ là lý do Thời Châu chọn cô tham gia—xét về thể lực và khả năng chiến đấu, đúng là Quản Hồng Nhạn khiến người khác yên tâm.

Chỉ có điều xui ở chỗ, cả hai dự án cô dính vào đều không thiên về đánh đấm.

Trương Bội dùng Quản Hồng Nhạn làm gối dựa, ngồi nghiêng hẳn vào người cô. Thời Châu nhìn vào trong đồn cảnh sát rồi mới quay lại tìm Bạch Tẫn Thuật: “Tiếp chuyện khi nãy, cậu chắc chắn thiên tai này không thuộc cơ chế nội thành chứ?”

Bạch Tẫn Thuật gật đầu: “Tôi chắc.”

Nếu thứ này cũng do AI trung tâm kiểm soát, thì nó không thể nào không để lại dấu vết. Trong thế giới mạng, AI ở đây thậm chí không có tư duy độc lập, hoàn toàn không thể qua mặt được Isaac.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.