Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 86: Chương 86



“Được.” Quản Hồng Nhạn cũng đồng ý với cách làm của cô.

Dù sao thì từ lúc Isaac phát hiện ra sự tồn tại của mã số cho đến lúc họ gặp Thiên tai thứ hai, tất cả chỉ mới xảy ra trong ngày hôm đó. Họ vẫn chưa kịp đến những nơi khác, chỉ mới đến công ty chỗ này thôi.

Giờ bên ngoài toàn là khí hóa học rò rỉ, bị kẹt trong căn phòng nhỏ này dù có đoán nữa cũng không ra gì. Chi bằng nghỉ ngơi trước, đợi mai tỉnh dậy rồi ra ngoài xác minh.

Thời Châu đặt chuông báo thức, tính theo hệ 24 giờ là sẽ reo vào 12 giờ trưa ngày thứ ba. Bạch Tẫn Thuật không cần ngủ, nhưng vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao Hoài Gia Mộc cũng là một tà thần phần lớn thời gian không lên tiếng cũng không cần ngủ, cậu không khách sáo gì ngả người dựa luôn vào vai tà thần, dùng đối phương làm gối đầu hết sức vô đạo bất lương.

Phòng phát sóng lúc này cũng yên tĩnh hơn nhiều:

【Tôi cũng đi ngủ đây, buồn ngủ chết được, Dự án Thành phố Đêm lần nào cũng thế, không có ngày đêm, xem mãi không để ý là đã rạng sáng rồi.】

【Tôi cũng vậy, nhìn trong đó cứ tưởng mới chiều, nhìn thấy Bánh Cuốn buồn ngủ như vậy mới phát hiện xem livestream đã bốn năm giờ sáng rồi, đúng là trâu bò thật.】

【Mà tôi thấy sắp tìm ra quy luật rồi đấy, chị Thời Châu lần này đúng là kiếm lớn, nhờ có Isaac mới lộ ra một đống quy tắc trước giờ không để ý tới.】

【Chủ yếu là Isaac sửa ID của mọi người hết rồi, nếu vẫn còn là tội phạm truy nã thì có mò thêm mười lần nữa cũng không phát hiện ra được mấy quy luật đó đâu. Có ai biết rõ nói thử xem trước đây Thành phố Đêm thế nào?】

【Mấy người biết rõ đều đi ngủ hết rồi, thật sự không trụ nổi nữa. Mai gặp lại nhé mấy ông, tôi thấy Thời Châu đặt chuông báo thức là mười hai giờ trưa, vậy thì hẹn gặp chiều nay.】

【Chúc ngủ ngon Makapaka.】

【Chúc ngủ ngon Iggle Piggle.】

【Chúc ngủ ngon Upsy Daisy.】

(Makka Pakka, Iggle Piggle, Upsy Daisy là một trong những cư dân nổi tiếng nhất của Night Garden. In the Night Garden là loạt phim truyền hình dành cho trẻ em được sản xuất lần đầu tiên vào năm 2007 bởi Ragdoll Productions và được sáng tạo bởi Andrew Davenport.)

【???】

【Khoan đã?】

【WTF cái livestream này chỉ có mình tôi phải đi làm à? Chỉ có mình tôi dậy lúc sáu giờ sáng rồi tiện tay mở livestream hả?】

【Các người còn là người không vậy!?】

Đến giờ chuông báo thức mà Thời Châu cài, cả phòng mới lục đục tỉnh lại. Thời Châu và Quản Hồng Nhạn tối qua ngủ lúc nào chẳng rõ, tỉnh ra thì đã nằm dựa vào nhau rồi. Cô ngáp một cái, tắt báo thức, lắc nhẹ Quản Hồng Nhạn đang dựa vào mình để gọi dậy, rồi tiện tay kéo Trương Bội ở gần đó: “Dậy thôi dậy thôi.”

Trương Bội dụi mắt, nhảy vài cái cho tỉnh người, rồi bước về phía cửa sổ: “Em ra xem tình hình Thiên tai ngoài kia thế nào.”

Cô vừa đến cửa sổ chưa kịp nhìn thì đã thấy có gì đó không ổn.

Bên ngoài rất ồn ào. ··· ·· ·-·· . -· –

“Chị Thời Châu! Chị Thời Châu!” Cô chỉ liếc qua một cái rồi lập tức quay lại gọi lớn, “Chị Thời Châu! Hình như bên ngoài có chuyện rồi!”

“Chuyện gì?!” Thời Châu vừa khoác áo, nhảy vọt từ trong ra, “Để tôi xem.”

“Chị nhìn đi!” Trương Bội chỉ ra ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi hoảng loạn, “Bên ngoài… bên ngoài toàn là clone!”

Mà, đây không phải những clone bình thường.

Tất cả bọn họ—đều là clone của chính bọn họ.

“Bên ngoài toàn là chúng ta!”

“Hả?” Lỗ Trường Phong còn chưa tỉnh ngủ, lơ mơ thò đầu ra nhìn, vừa liếc một cái đã thấy trước cửa sở cảnh sát đông nghịt toàn là anh Isaac.

Ngay khoảnh khắc ấy, một câu chẳng phù hợp tẹo nào đột nhiên bật ra trong đầu gã: Từ giờ nơi này gọi là Quảng Trường Isaac.

Lỗ Trường Phong lập tức lắc đầu thật mạnh để xua đuổi cái ý nghĩ kinh dị đó đi, cứ tưởng mình nhìn nhầm, liền dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.

Khu đất trống bên ngoài, đã chật kín toàn là Isaac, giữa những clone của Isaac còn rải rác xen lẫn clone của Quản Hồng Nhạn, Lỗ Trường Phong. Clone của Trương Bội và Lý Giác ở ngoài rìa, bị đám Robot tuần tra đang hoạt động bắn chết tại chỗ. Clone của Thời Châu thì đúng như cô từng nói, đã tiến hóa đến trình độ có trí tuệ nhất định—hoặc là bản năng.

Ngoài bãi đất trống phía cửa sổ, rất hiếm thấy có clone của Thời Châu, chỉ có lác đác vài cái, mà những clone đó cũng đang chỉ huy các clone khác, hoặc đang rời khỏi khu vực.

Phòng livestream cũng vỡ òa kinh ngạc:

【Trời má cuối cùng cũng dậy rồi.】

【Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả, trong lúc tụi bây còn đang ngủ mê mệt thì mọi người trong livestream chỉ có thể trơ mắt nhìn đám clone bên ngoài càng lúc càng đông, càng lúc càng nhiều…】

【Chất lượng giấc ngủ thiệt, bên ngoài Robot tuần tra ồn ào thế mà trong phòng vẫn ngủ ngon lành.】

【Trong tình huống này mà ngủ được ấy hả???】

【Thôi cũng không trách được họ, hôm qua chạy cả một cái marathon Thành phố Đêm, lại còn khu vực Tam giác Lớn, xong rồi thức tới tận năm sáu giờ sáng, chắc chắn là cần nghỉ ngơi.】

【Mà nói thật, với tình hình này thì họ cũng bó tay thôi, rất nhiều người bên ngoài bây giờ không còn là clone của đội viên nữa, mà là clone của clone.】

Cái cửa sổ nhỏ chưa bao lâu đã bị năm người chen chúc đứng kín. Cả đội thăm dò trong phòng dồn lại nhìn ra ngoài một hồi lâu, nét mặt ai cũng nặng nề.

Thiên tai đúng là đã mất hết quy luật rồi—từ đợt Thiên tai đầu tiên xuất hiện bất ngờ, đến đợt hai đến sớm hơn bình thường, và giờ là đợt ba bùng phát ngay lúc họ đang ngủ. Tất cả dồn dập xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Lỗ Trường Phong cau mày nhìn mãi, theo bản năng quay người lại định hỏi anh Isaac tình hình bên ngoài, quay lại mới phát hiện—Isaac biến mất rồi.

“Anh Isaac?!” Gã gọi lớn.

“Có chuyện gì?” Quản Hồng Nhạn ngoái đầu lại hỏi.

“Anh Isaac…” Lỗ Trường Phong vội vã đi một vòng quanh phòng, căn phòng nhỏ nhanh chóng bị gã lục soát hết lượt, “Anh Isaac không thấy đâu nữa rồi.”

“Isaac biến mất rồi???” Thời Châu giật nảy mình, “Cậu ấy ra ngoài rồi à?!”

“Có thể thế,” Quản Hồng Nhạn thì lại không quá lo. Không hiểu sao, dù lần nào cũng bị Isaac chọc cho tức điên, nhưng cô vẫn luôn có một loại niềm tin vô lý vào cậu ta. Có lẽ vì công dân vĩ đại đến từ Liên bang Nhân loại hàng ngàn năm sau này luôn thể hiện một vẻ bình thản và toàn năng, khiến cô có cảm giác rằng dù cả thế giới chết sạch, Isaac cũng không chết được. “Dù sao thì tôi nghĩ cậu ta chắc ổn thôi.”

“Ổn thì ổn…” Thời Châu nhếch môi, “Vấn đề là giờ tụi mình tìm cậu ấy kiểu gì đây…”

Chỉ có Isaac là người duy nhất có thể phân biệt bản thể và clone ngay bằng mắt thường. Giờ Isaac đi rồi, mà bên ngoài lại đầy rẫy toàn là Isaac, nếu vẫn áp dụng cách cũ—hỏi từng người một mấy câu—chưa bàn tới chuyện clone có chịu trả lời không, chỉ riêng việc hỏi cũng đủ kéo dài tới Tết Công Nguyên.··· ·· ·-·· . -· –

Quản Hồng Nhạn: “Ờ…”

Cô nghĩ dù họ có xông ra hỏi đám Isaac: “Số hiệu của cậu là gì, cậu đến từ đâu?”, thì đám đó cũng chỉ liếc cô một cái đầy khinh miệt rồi từ chối trả lời.

Bất kể là Isaac nào.

“Thử hỏi trong nhóm xem sao.” Quản Hồng Nhạn thở dài, mở nhóm chat ra và nhắn:
【Isaac, cậu ra ngoài rồi à?】

Cô thật ra không trông chờ gì vào việc Isaac sẽ phản hồi, nhưng không ngờ vài giây sau lại có tin nhắn hiện ra trong nhóm:

【Ở ngoài.】

Khoảnh khắc đó, Quản Hồng Nhạn cảm thấy kinh ngạc đến mức gần như xúc động.

Isaac trả lời tin nhắn của cô á?!

Sau đó cô lập tức tự kiểm điểm sâu sắc: sao lại có thể vì một tin nhắn của Isaac mà xúc động như fan gặp idol vậy được cơ chứ…

Quản Hồng Nhạn! Tỉnh táo lại đi! Cảnh giác với PUA (thao túng tâm lý) nơi công sở chứ, Hồng Nhạn!!

Đúng lúc cô còn đang hổ thẹn tự kiểm điểm thì cánh cửa nhỏ của căn phòng bất ngờ bị đẩy ra, gương mặt Isaac xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Khuôn mặt không cảm xúc, lạnh như tiền, cứ như thể ai nợ cậu ta mấy trăm ngàn điểm tích lũy, lướt mắt qua cả phòng, rồi cử động môi lạnh nhạt nói:

“Cậu ấy gọi các người ra ngoài.”

Lỗ Trường Phong ngẩn người.

Quản Hồng Nhạn thì đã phản ứng kịp: “Anh là… phân thân của Isaac?”

Isaac phân thể không trả lời cô, mà nhìn sang Thời Châu:

“Cô thì không.”

“Hả?” Thời Châu sững người, “À, à à… ‘Cảnh Sát Trưởng’ đang ở ngoài đúng không?”

“Vậy tôi sẽ trèo ra bằng cửa sổ nhỏ,” cô quay sang nói với Quản Hồng Nhạn, “Yên tâm, tôi sẽ không bước vào khu vực đó đâu, tôi sẽ chờ các người ở phía trên.”

Quản Hồng Nhạn gật đầu, rồi cùng phân thân của Isaac đi ra ngoài.

Trong đồn cảnh sát lúc này đã gần như trống trơn, tất cả các tuần tra có thể dùng đều đã rời đi. Một Isaac khác đang đứng ngay trước cửa đồn, bên cạnh là Báo Cáo Viên, hai người dường như đang nói chuyện. Quản Hồng Nhạn bước đến gần thì chỉ nghe thấy Báo Cáo Viên khẽ cảm thán một câu khó hiểu:

“À… ít hơn nhiều rồi.”

“Cái gì ít hơn nhiều?” Cô theo phản xạ hỏi lại.

“Ể? Cô vẫn sống à?” Báo Cáo Viên nghe thấy giọng cô, quay đầu lại chào một cách rất thân thiện.

“…Cảm ơn, tất nhiên là tôi vẫn sống,” Quản Hồng Nhạn chống trán, “Anh vừa nói ‘ít hơn’ là gì cơ?”

“Tiểu Bạch đó,” Báo Cáo Viên quay lại nhìn đám clone ùn ùn xuất hiện ngoài kia, “Tiểu Bạch ít đi nhiều lắm, chắc là lần này không thể dọn sạch sai sót rồi.”

Hắn ta nói đúng.

Trong đám clone đông nghẹt bên ngoài, tuần tra của Thành phố Đêm đang từng bước bị đẩy lùi, số lượng hoàn toàn không bằng được đám clone. Nhiều Robot trắng chỉ có thể tấn công những clone lẻ tẻ ở vòng ngoài. Clone của Thời Châu lẫn trong đám đông, chủ động chỉ huy những kẻ khác tấn công vào những điểm phòng ngự yếu.

Vào Thành phố Đêm từng này thời gian, đây là lần đầu tiên họ thấy đám tuần tra tưởng như vô tận kia bị chính đám tội phạm truy nã đánh cho không ngóc đầu lên nổi.

Lỗ Trường Phong nhất thời lo lắng, nhíu mày hỏi:

“Vậy… giờ sao? Nếu không dọn sạch được sai sót thì sẽ thế nào?”

Thời Châu không có ở đây, gã không rõ chuyện như thế này đã từng xảy ra trước đây chưa, nhưng nhìn phản ứng của Thời Châu khi phát hiện ra những clone sáng nay, có vẻ như tình huống này cũng rất hiếm thấy.

“Không biết nữa,” Báo Cáo Viên nhún vai, trông rất dửng dưng, “có thể là chết thôi.”

“Nếu lỗi phát sinh quá nhiều mà không kịp sửa, e là mọi người sẽ chết chung.”

Lỗ Trường Phong: ???

“Hả?”

Gã không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy.

“Vậy… vậy nếu chết thì phải làm sao???” Gã lắp bắp, “Tôi còn chưa từng chết mà?”

Báo Cáo Viên quay đầu lại nhìn gã, giọng điệu vô cùng thản nhiên an ủi: “Không sao đâu, dù sao thì cũng chết chung mà. Cậu chết, tôi cũng chết, mọi người cùng chết cả thôi.”

Quản Hồng Nhạn: …

Thái độ của người này cũng thản nhiên quá rồi đấy? Không phải nói là hắn ta là cảnh sát trưởng sao? Cái kiểu làm cảnh sát trưởng gì kỳ vậy?

“Cũng hết cách rồi,” Báo Cáo Viên thực sự có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện mình có chết hay không, vẫn đang nhàn nhã trò chuyện với Isaac, “lần trước rò rỉ khí nghiêm trọng quá, Tiểu Bạch bị loại bỏ rất nhiều, nhà máy cũng bị phá hủy, giờ số lượng tuần tra còn lại có thể điều động được rất ít, tuần tra ở khu khác thì đang chạy tới đây, nhưng có vẻ không kịp rồi.”

Quản Hồng Nhạn đứng phía sau nghe mà méo cả miệng, kéo tay áo Isaac: “Có phải trung tâm điều khiển AI của Thành Phố Đêm gặp sự cố rồi, không còn chống đỡ được cuộc tấn công từ bên ngoài nữa không?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy, đám Robot nửa máy kia bị loại bỏ, nhà máy bị phá, thế thì tuần tra có thể đối kháng lại đám clone kia còn chẳng được bao nhiêu nữa?

Lý Giác đứng bên cạnh hiển nhiên đã hoàn toàn hòa vào bầu không khí này, giọng hơi lo lắng: “Có phải phó bản này sắp sụp đổ rồi không?”

“Tôi không biết ở khu cao cấp thế nào, nhưng trong mấy không gian trung – thấp thì có một vài nơi rất đặc biệt, gọi là dự án giới hạn thời gian,” Hắn ta nói hơi cà lăm, rõ ràng suy nghĩ không kịp theo lời nói, “Tôi, trước đây từng tới— à không, từng vào mấy dự án như thế, dù Tổ Chức cho phép thời gian kết nối là năm ngày, bảy ngày hay mười mấy ngày, nhưng thực ra sau khi mở ra thì sẽ có một cái đồng hồ đếm ngược. Một khi đếm ngược kết thúc, không gian sẽ sụp đổ, nếu các đội viên chưa khám phá hết toàn bộ quy tắc thì sẽ chết.”

“Tôi cũng từng vào rồi,” Lỗ Trường Phong nghe đến đây thì cũng nhớ ra, “dự án lần trước của tôi đấy, đến ngày thứ bảy sẽ xảy ra một sự kiện rồi quét sạch cả đội!”

Trước khi rời khỏi dự án lần trước, gã có kết bạn với Quản Hồng Nhạn, sau đó Quản Hồng Nhạn tìm một nhà đầu tư quen biết hỏi tình hình, mới tra ra được từ phần quy tắc dự án đã kết thúc của 【Bỏ ta, người đi】 rằng ngày thứ bảy có một quy tắc cưỡng chế tiêu diệt toàn đội. Nếu không nhờ Xa Mạc Sở phản ứng nhanh, kịp thời ghi thêm quy tắc cuối cùng để buộc tất cả rời khỏi, thì cô đã chết mà chẳng hiểu tại sao ngay lúc sắp rời khỏi phó bản.

“Trung tâm điều khiển AI ở đây có phải đã bị ai đó thao túng không!” Lỗ Trường Phong cũng bắt đầu lo theo Lý Giác, “Vậy chẳng phải chúng ta là hy vọng cuối cùng ở đây sao?”

Bọn họ là những đội viên thám hiểm từ bên ngoài vào Thành Phố Đêm, nếu để đám clone thắng thì nơi này sẽ sụp đổ, họ sẽ phải sử dụng kỳ tích để giúp đỡ đám tuần tra dọn sạch clone.

Nếu không khám phá hết quy tắc thì sẽ chết.

“Hy vọng cuối cùng thì chưa chắc,” đúng lúc này, gã nghe thấy giọng nói vẫn bình thản của anh Isaac, “nhưng có một điều có thể khẳng định — sự xuất hiện của chúng ta chưa chắc đã giúp được gì, có khi còn khiến mọi thứ tồi tệ hơn.”

Lỗ Trường Phong: “Hả?”

Gã không hiểu.

“Cậu ngẩng đầu nhìn lên đi,” Bạch Tẫn Thuật không úp mở, “nhìn mấy công ty kia kìa.”

Mọi người đều ngẩng đầu theo lời cậu.

Trong các công ty, sớm đã không còn là những tuần tra quen thuộc trước đây nữa. Những clone của Thời Châu đã biến mất nay đang tụ tập dày đặc trong các công ty, và phía sau họ, từng nhân viên công ty lần lượt gục ngã. Mỗi khi một người rời khỏi bàn làm việc, sẽ có một Thời Châu mới thế chỗ vào.

“Họ…” Quản Hồng Nhạn hơi lắp bắp, “họ định thay thế nhân viên công ty?!”

Clone của Thời Châu là những clone đã tiến hóa và có bản năng nhất định. Khi người khác còn đang tấn công tuần tra bên dưới, họ đã tiến vào các công ty và bắt đầu thay thế nhân viên công ty.

“Thế… thế có gì đáng để thay thế chứ?!” Cô hoang mang hoàn toàn.

Cả đời bị nhốt ở bàn làm việc trong công ty thì tốt hơn gì so với việc có thể tự do đi lại ngoài đường như một clone? Tốt ở chỗ nào chứ?

Lẽ nào bọn họ làm thế là để thoát khỏi lệnh truy nã? Trở thành nhân viên công ty thì sẽ không bị truy nã nữa sao?

Lúc trước mọi người còn đang thắc mắc tại sao clone lại được xếp cùng với ba đại thiên tai của nơi này, trong khi hai thiên tai đầu đều là những thảm họa gây sát thương không phân biệt với tất cả mọi người ở đây — chỉ có thiên tai thứ ba dường như nhắm vào các đội viên thăm dò.

Giờ nhìn lại, một khi thiên tai thứ ba phát triển đến quy mô này, mức độ phá hoại mà nó gây ra cũng không kém gì hai cái trước.

Hơn nữa lần này ba thiên tai lớn xuất hiện liên tiếp, cứ như đang phối hợp vậy — trước tiên tiêu diệt một phần tuần tra và nhân viên công ty, rồi sau đó để đám clone bất ngờ xuất hiện thay thế bọn họ.

Đúng lúc ấy, cách đó không xa vang lên tiếng vũ khí, cùng với âm thanh cơ khí của các khoang bay lơ lửng đang mở ra.

Tất cả mọi người đều lập tức tỉnh táo hẳn lên.

“Là viện binh à?” Lỗ Trường Phong rướn cổ nhìn về hướng phát ra âm thanh, “Viện binh của các anh tới rồi?!!”

Báo Cáo Viên chớp mắt: “Tôi không biết nữa.”

“Dù sao cũng chẳng quen,” trong tình huống nguy cấp như vậy, hắn ta lại còn rút bút ra, mở cuốn sổ mà lúc nào cũng mang theo bên người, “Ghi lại đã.”

Lỗ Trường Phong: “…Anh cũng không quen?”

Hắn không phải cảnh sát trưởng sao? Hắn ta không nhận ra người bên mình à?

May là mấy tuần tra mới đến trông có vẻ đúng là viện binh thật.

Nhờ có bọn họ tham gia, đám clone nhanh chóng bị dọn dẹp gần hết. Nhưng đúng lúc mọi người vừa thở phào chuẩn bị rút lui, thì mấy tuần tra này lại không hề có ý định dừng lại — ngược lại còn xông thẳng về phía họ.

“Ê,” Lỗ Trường Phong huých Báo Cáo Viên, “bọn họ đến tìm anh à?”

“Tôi không biết,” Báo Cáo Viên cầm bút quan sát một hồi, “hình như không phải thì phải.”

Nhìn không giống mấy người quen hắn ta gì cả.

Không những không quen biết, mà khí thế còn hừng hực sát khí, cứ như đang nhắm vào bọn họ.

Báo Cáo Viên: “Hình như bọn họ còn định ra tay nữa kìa.”

Lỗ Trường Phong: “Ồ, ra tay tiếp á… Ra tay tiếp???”

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, gã kéo phắt Báo Cáo Viên quay đầu bỏ chạy:

“Vậy còn chờ gì nữa mà không chạy! Vãi chưởng, bọn họ đánh tất cả mọi người à!!!”

“Bọn tôi là dân lương thiện mà! Dân lương thiện hẳn hoi đấy!” Vừa chạy gã vừa la, “Nhìn cho rõ vào, cảnh sát trưởng của các cậu còn đang ở bên bọn tôi đây này!”

Bạch Tẫn Thuật vừa chạy vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Câu sau nghe không… lương thiện cho lắm đâu.”

Nói kiểu như họ bắt cóc cảnh sát trưởng vậy, “Cảnh sát trưởng các cậu đang ở trong tay bọn tôi.”

Đám đội viên thám hiểm lao đi như bay, rõ ràng là còn dư âm PTSD từ cuộc chạy marathon hôm qua. Trương Bội với Lý Giác thậm chí còn tranh thủ khi thể lực còn ổn mà mua luôn một chai thuốc hồi sức uống ngay tại chỗ.

“Ê ê ê!” Báo Cáo Viên bị kéo chạy theo, tay vẫn chưa kịp gập cuốn sổ lại, “Tôi chạy theo mấy cậu làm gì chứ, tôi còn chưa ghi xong mà!”

“Nói nhảm ít thôi, chạy mau lên,” Quản Hồng Nhạn đang gấp rút gửi tin cho Thời Châu bảo cô ta chạy, giục gắt, “Anh muốn chết thì kệ anh, tôi không muốn chết đâu.”

“Tôi có nói tôi muốn chết lúc nào hả?!” Báo Cáo Viên hét lên.

Vừa miệng cãi sao phải chạy, người đã chạy còn nhanh hơn ai hết.

Thậm chí chạy còn nhanh hơn cả mấy người khác.

Quản Hồng Nhạn gửi tin xong ngẩng đầu lên suýt thì cạn lời: “Anh giỏi thì đừng chạy nhanh thế chứ!”

Báo Cáo Viên đã bỏ xa cả nhóm một quãng dài: “Aaaaaa tôi không giỏi màaaaaa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.