Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 87: Chương 87



Sau khi Thời Châu trả lời “1” trong nhóm, thì không còn động tĩnh gì nữa. Quản Hồng Nhạn biết là cô ấy đã thấy tin nhắn và bắt đầu chạy rồi, thế nên yên tâm gập đồng hồ lại.

Phía sau là những Robot tuần tra chưa từng thấy trước đây. Quản Hồng Nhạn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, phát hiện lớp sơn bên ngoài của những tuần tra này cực kỳ khác biệt.

Chúng trông chẳng giống chút nào với các robot trong thành phố Đêm — dù bọn kia rất hung hãn khi bắt tội phạm truy nã, thậm chí thường xuyên xử bắn ngay tại chỗ — nhưng hình dáng của chúng thường bo tròn, các khớp nối và góc cạnh đều được mài nhẵn, phần viền máy móc trông mượt mà như được làm từ dây chuyền hiện đại.

Còn mấy tuần tra này thì khác hẳn, cạnh sắc nhọn, góc nào cũng lấp loáng ánh kim, hoàn toàn không ăn nhập với phong cách cơ giới trong thành phố, nhìn giống như loại robot đặc chủng nào đó.

Có rất nhiều điểm chứng minh chúng không phải Robot bản địa: tiếng vũ khí chúng phát ra khác thường, khoang nổi dùng kiểu cửa kéo lên như cánh cắt kéo (scissor door) chứ không phải dạng trượt của đám Quân dọn dẹp, lớp sơn cũng không giống chất liệu sơn thường thấy trong thành phố… Còn vô số chỗ không khớp nữa.

Vừa nghĩ, Quản Hồng Nhạn vừa kéo Trương Bội đã hơi đuối sức: “Ổn chứ?”

“Không sao,” Trương Bội nhắm mắt thở ra một hơi, “Chị Quản, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Chị Thời có nói gì không?”

“Cô ấy cũng đang chạy,” Quản Hồng Nhạn nói đến đây thì bất lực vô cùng, “chắc đợi mọi thứ yên ổn cô ấy sẽ tới.”

Lúc đầu Thời Châu tìm cô đã nói rõ: trong dự án này có thể phải trốn chui trốn lủi năm ngày, tiêu hao thể lực cực lớn. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ vật lộn với tuần tra suốt năm ngày liền. Ai ngờ trong đội lại có Isaac, thay đổi toàn bộ ID cho cả nhóm, giúp mọi người thoát khỏi cảnh chạy trốn.

Vừa kịp vui vẻ chưa bao lâu, thì thiên tai thứ nhất, thiên tai thứ hai ập đến, khắp phố toàn clone, rồi giờ còn bị đám robot đặc chủng không quen biết truy đuổi — cuối cùng cũng quay về cái bản chất “chạy bộ rèn luyện sức khỏe” của dự án thành phố Đêm.

Marathon thành phố Đêm — danh bất hư truyền.

Cứ đến lúc phải chạy thế này, cô lại thấy ghen tị với Isaac. ··· ·· ·-·· · -· –

Cái Báo Cáo Viên ôm sổ chạy nhanh như bay, may mà bọn họ đều là thành viên đội thăm dò có thể lực, hoặc chí ít cũng có thuốc hồi sức mua từ cửa hàng của Tổ chức, không thì đúng là đuổi không kịp.

Quản Hồng Nhạn cắm đầu chạy một quãng, ngoảnh lại nhìn thì phát hiện chẳng bỏ xa được bao nhiêu robot đặc chủng, nhất thời tối sầm mặt mày.

Thời Châu nói đúng, máy móc không biết mệt, nhưng bọn họ thì có. Cứ chạy thế này thể lực ai cũng sẽ cạn kiệt.

Cô còn đang lo nghĩ, thì phát hiện ở ngã rẽ phía trước xuất hiện một người quen, cùng với âm thanh rắc rắc đặc trưng của đám robot đặc chủng đang đuổi theo.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới — là Thời Châu, người đã tách khỏi bọn họ trước đó.

Đứng trên xe cân bằng, Bạch Tẫn Thuật là người đầu tiên phát hiện ra Thời Châu. Sau lưng cô cũng là một bầy robot đặc chủng đang đuổi theo. Có lẽ vì lúc nãy trong đám clone, mấy kẻ chỉ huy đột phá vòng vây và thay thế Nhân viên công ty đều là clone của Thời Châu, cho nên đám robot đặc chủng đuổi theo cô đông hơn hẳn, chỉ đuổi một mình cô mà số lượng còn nhiều hơn cả đám đang truy đuổi nhóm bọn họ cộng lại.

Thấy bóng dáng Thời Châu, Lý Giác — người đã chạy đến nỗi hoa mắt — theo phản xạ gọi một tiếng: “Chị Thời!”

Báo Cáo Viên chạy đằng trước ngoảnh lại, hét toáng lên: “Oa là cô!”

Kỳ lạ thật, hắn ta chạy nhanh thế mà lại không thở dốc tí nào, nói chuyện vẫn hoạt bát như thường, hoàn toàn không giống ai kia đang chạy đến vắt kiệt sức.

“Tôi biết ngay là cô chưa chết mà!” Hắn ta đầy phẫn nộ, “Lúc nãy tôi thấy cô trong đám đông chỉ huy bọn họ phá vòng vây rồi! Quá đáng thật đấy!”

Thời Châu: ··· ·· ·-·· · -· –

“Đó không phải tôi.” Cô cố gắng giải thích.

Thời Châu thật không ngờ lại đụng mặt các đội viên khác.

Bây giờ muốn rẽ sang đường khác thì cũng không kịp, phía trước là một đường lớn không có ngã rẽ. Tuy cô biết nhiều hẻm nhỏ và lối tắt, nhưng trong tình huống bị truy đuổi quy mô lớn thế này, so với robot có thể bay lượn, đường lớn vẫn là lựa chọn tốt hơn.

Báo Cáo Viên vẫn tức tối, hoàn toàn không nghe cô nói: “Sao lần nào xảy ra chuyện cũng có mặt cô vậy hả! Có phải cô bí mật phá hoại trật tự của thành phố Đêm không! Tôi sẽ ghi lại…”

“Khoan đã,” Hắn ta liếc Thời Châu đầy nghi hoặc, “Vậy lệnh truy nã trên người cô đâu rồi?”

Rõ ràng mấy “Thời Châu” lúc nãy đều bị truy nã, sao bản chính thì không có?

“Tôi nói rồi, đó không phải tôi.” Thời Châu biết chắc đây là hiệu quả từ việc Bạch Tẫn Thuật đổi ID. “Tôi vô tội.”

Cô nói câu đó đầy chân thành. Những chuyện do clone gây ra thì liên quan gì tới cô? Nếu cô thật lòng muốn thành phố Đêm sụp đổ thì sao còn vào đây nhiều lần như vậy?

“Tôi không tin đâu,” Báo Cáo Viên bĩu môi lườm cô, “chắc lần này cô dùng chiêu gì đó để qua mặt hệ thống. Không thì sao lại trùng mã với đám người này…”

Hắn ta bỗng khựng lại.

“Mấy người có cùng mã số!” Báo Cáo Viên vừa chạy vừa vung cuốn sổ, kinh hoàng nói:

“Mấy người là cùng một phe!”

Cả nhóm thám hiểm khựng bước, trong lòng đều dâng lên cảm giác “rồi cũng đến lúc”.

“Các người đã dùng cách gì để đổi mã số hả?!”

Mọi người lập tức tản mắt đi, ai cũng tránh né ánh nhìn.

Báo Cáo Viên: “Quá đáng thật đấy!”

Hắn ta cố dùng ánh mắt khiến Bạch Tẫn Thuật — người gần nhất — cảm thấy áy náy: “Thì ra cậu là tội phạm truy nã! Bảo sao mấy người cái gì cũng không biết! Mỗi lần hỏi lại đổi sang câu khác! Làm tôi ghi toàn mấy thông tin sai!”

Bạch Tẫn Thuật: “Vậy tôi khuyên anh lần sau nên rèn luyện thêm năng lực phân biệt.”

Trên mặt cậu là vẻ chân thành rẻ tiền và nụ cười giả tạo: “Dù sao ngay từ đầu nói bọn tôi làm việc điều chỉnh thời gian cũng là anh mà.”

Nếu không nhờ hắn ta gợi ý, cậu còn phải tốn công nghĩ ra kịch bản.

“Lúc đó tôi đâu biết các người là tội phạm truy nã!” Báo Cáo Viên trợn tròn mắt.

Hai tên tội phạm cưỡi xe lạ lùng, một người thì cười giả tạo, một người thì mặt lạnh như tiền.

Nghĩ đến chuyện trước đó còn tán gẫu vui vẻ với bọn họ, hắn ta tức đến suýt hộc máu: “Tôi phải gọi người tới! Tôi thật sự sẽ gọi viện binh tới!”

Bạch Tẫn Thuật đứng trên xe cân bằng, cao hơn hẳn một cái đầu, nhìn xuống cười: “Vậy anh gọi đi.”

“Phía sau toàn là tuần tra truy sát, gọi tới là chết.”

Báo Cáo Viên: !!!

Đúng rồi! Đằng sau toàn là đám tuần tra đang truy đuổi mà! Nếu giờ hắn ta gọi người tới, chẳng khác gì mang người ra nộp mạng cho mấy tuần tra giết người không chớp mắt đó sao?!

Mà nhìn tình hình này, mấy tuần tra đó có vẻ còn chẳng tha hắn, vậy chẳng những không thể gọi người bắt tội phạm, mà còn phải chạy trốn cùng đám tội phạm này!!!

Báo Cáo Viên: “…Đừng coi thường Tiểu Bạch, tôi thực sự sẽ gọi người đấy!”

Lỗ Trường Phong ở bên cạnh lạnh giọng chêm vào: “Gọi được thì gọi đi, giờ chúng ta như châu chấu buộc trên cùng một sợi dây, đừng nói gọi người, chậm một bước thôi cũng đủ toi mạng rồi.”

Câu này nghe lại càng giống như bọn họ thật sự đang bắt cóc cảnh sát trưởng vậy.

Lỗ Trường Phong—cái tên béo ấy—giờ đây nói chuyện kiểu “bắt cóc dọa dẫm” đã rất thuần thục, khó mà không khiến người ta nghi ngờ rằng đó là kết quả của việc học lỏm từ Xa Mặc Sở khi cậu ta bắt cóc bác sĩ trong nhiệm vụ trước. Cho nên, tất cả là lỗi của Xa Mặc Sở.

Bạch Tẫn Thuật vẫn đứng trên xe cân bằng với dáng vẻ “chuyện này không liên quan đến tôi”, gọn gàng đem toàn bộ trách nhiệm đẩy sang cái danh tính cũ của mình.

“‘Châu chấu’ là gì vậy?” Báo Cáo Viên mơ hồ hỏi. “Phải ghi lại… ủa không đúng, không phải lại là thứ các người bịa ra để lừa tôi đấy chứ? Châu chấu là gì hả?!”

Quản Hồng Nhạn đứng bên thấy dáng vẻ Báo Cáo Viên nổi đóa đến buồn cười, không nhịn được buông lời châm chọc đầy u oán: “Một loài động vật ồn ào y chang anh.”

Cuối cùng cũng có người cảm nhận được sự thống khổ giống cô.

Cái cảm giác bị Isaac làm nghẹn đến mức không thở nổi ấy!

Không bổ đao thì có còn là người?

Báo Cáo Viên: ……

“Tôi không nói chuyện với các người nữa!”

“Mẹ nó, anh còn hơi sức để nói chuyện à, tôi sắp hụt hơi rồi đây,” Lỗ Trường Phong ở bên than thở, “Đừng la nữa, chạy lẹ đi, không phải anh không muốn chết sao?”

Bình luận nhảy loạn trên màn hình:

【Thương thay, lại thêm một người nữa bị Isaac làm nghẹn chết.】

【Ảnh động: Isaac nhìn bạn với gấp đôi ánh nhìn.jpg】

【Ảnh động: Isaac cười thảo mai.jpg】

【Chị Nhạn cũng hư theo rồi, câu “một loài ồn ào như anh” đỉnh thật hahahaha】

【Bánh cuốn và Quản Hồng Nhạn đang dần bị Isaac hóa.】

【Xong rồi, Isaac có thể truyền nhiễm trong đội thám hiểm.】

【Thế là không rửa sạch được nữa rồi, trước còn nói truy nã là oan uổng, giờ các người trực tiếp bắt cóc cả Cảnh Sát Trưởng luôn rồi hhhhhhh】

【Hiệp hội yêu chó Inu tuyên bố lên án mạnh mẽ!】

【Hiệp hội yêu lên án tuyên bố mạnh mẽ chó Inu!】

【Các người thật xấu xa! Còn lừa trẻ con nữa! Đáng lên án! Lên án mạnh mẽ hahahahaha】

【Bình luận trên mà không có hàng loạt “ha” phía sau thì tôi đã tin là thật sự lên án rồi.】

Bình luận dồn dập, nhóm người đang chạy trốn trong thành phố Đêm cũng tăng tốc không kém.

Báo Cáo Viên nghiến răng nghiến lợi chạy phía trước, một lòng muốn tách biệt mình khỏi đám tội phạm truy nã này, hoàn toàn không nhận ra việc mình làm thế chẳng khác nào đang dẫn đường cho cả nhóm.

Người từng luyện chạy đều biết, người dẫn đầu là mệt nhất, theo sau mới đỡ vất vả.

Bạch Tẫn Thuật lười biếng đứng trên xe cân bằng, vươn cổ nhìn về phía sau. Theo lời Thời Châu nói, mấy Robot tuần tra này không biết mệt là gì. Quả nhiên, nhóm robot đặc chủng đuổi theo sau vẫn không hề chậm lại, chẳng biết đến bao giờ mới dừng.

Chẳng lẽ phải đuổi họ suốt hai ngày rưỡi còn lại? Cậu thì chịu được chứ mấy thành viên còn lại sao chịu nổi?

Ngay lúc đó, Bạch Tẫn Thuật nghe thấy phía trước vang lên tiếng Lỗ Trường Phong ngạc nhiên: “Ê chạy tiếp đi! Dừng làm gì? Mau chạy!”

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Báo Cáo Viên vốn chạy đầu đã dừng lại, đứng giữa ranh giới khu phố, bên cạnh là Lỗ Trường Phong mặt mày khó hiểu.

Báo Cáo Viên quay đầu lại: “Không nói chuyện với tội phạm truy nã.”

“Cái gì đấy? Anh muốn chết à?” Lỗ Trường Phong khó hiểu, kéo tay hắn định lôi đi, “Đi thôi?”

“Không được,” Báo Cáo Viên bị kéo đi vài bước rồi vẫn dừng lại, trong ánh mắt gấp gáp của Lỗ Trường Phong, do dự một chút rồi nói, “Tôi không thể rời khỏi khu vực này.”

“Hả?” Lỗ Trường Phong chưa hiểu, “Không phải anh đi đâu cũng được à?”

“Anh cũng giống mấy Nhân viên công ty kia sao?” Gã sửng sốt một chút, “Anh… anh chỉ có thể hoạt động trong khu vực nhất định giống họ, không khác gì mấy người không thể rời bàn làm việc? Nếu rời khỏi thì sẽ thế nào?”

Báo Cáo Viên nghĩ nghĩ: “Chắc là… chết…”

Bạch Tẫn Thuật cưỡi xe cân bằng đi đến: “Sao thế?”

“Anh ta nói nếu rời khỏi khu vực này thì sẽ chết!” Lỗ Trường Phong vội vàng quay đầu nói với anh Isaac, “Bảo sao chị Thời nói anh ta chỉ xuất hiện trong khu vực đó!”

“Anh Isaac,” Gã gãi đầu, nhìn nhóm robot đặc chủng vẫn còn bị bỏ xa một đoạn, “Anh có đổi ID cho hắn được không? Không thì để hắn ở đây chẳng phải là chờ chết sao…”

Tuy trong thành phố Đêm, đa số mọi người đều sẽ chết, nhưng chết mà họ không thể can thiệp và việc họ chủ động bỏ mặc người ta đến chết là hai chuyện rất khác nhau.

“Thì ra là cậu đổi ID…” Báo Cáo Viên nghẹn họng, “Tôi phải ghi lại!”

“Giờ còn ghi cái gì nữa, im lặng cái đi,” Thời Châu lạnh lùng chen vào, “Isaac, sao rồi, làm được không?”

Cô cũng muốn biết liệu Isaac có thể làm được đến mức đó hay không.

“Không được,” Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, “Tôi đổi ID cho các người thực chất không phải là thay đổi gene, mà là thay đổi cách biểu đạt trong cơ sở dữ liệu—tức là thay đổi trạng thái trong mắt người khác, chứ không phải bản thân.”

Cho nên nếu cái đặc tính “rời khỏi khu vực sẽ chết” là thuộc về loại hình công việc của Báo Cáo Viên, thì dù có đổi ID thế nào cũng vô ích.

Vì thứ mà cậu thay đổi chỉ là biểu hiện bên ngoài, không phải bản chất.

“Các người muốn cứu tôi?” Báo Cáo Viên kinh ngạc hỏi.

“Thừa lời,” Quản Hồng Nhạn trợn mắt, quay sang Isaac tiếp tục nói, “Vậy thì làm sao đây? Đằng sau toàn là truy binh, chẳng lẽ để anh ta đứng đây chờ chết?”

Tuy mới quen chưa đến mấy tiếng, nhưng để mặc người ta chết ngay trước mắt thì cô thật sự không làm nổi: “Thời Châu, có cách nào thoát khỏi truy đuổi không? Trước kia các người làm thế nào?”

“Trước đây cách hiệu quả nhất của bọn tôi là dẫn lửa về phía đông,” Thời Châu cũng nhíu mày, “Nhưng giờ thì đám clone đã bị họ giết sạch rồi…”

Hồi trước, đa phần thời gian họ đều lợi dụng lúc tuần tra dồn lực truy đuổi clone để tranh thủ chạy trốn.

“Còn gì nữa không? Không còn cách nào khác à?”

“Không thì chỉ còn cách phối hợp chiến đấu, đánh liều thôi,” cô hơi hất cằm, ra hiệu cho mọi người nhìn đám truy binh hùng hậu phía sau, “Chúng ta sáu người mà xông lên đánh thì chỉ có nạp mạng. Trước đây khi chúng tôi đánh liều là đội hai ba mươi người, toàn là nhà tiên phong cấp cao.”

Chứ đâu như giờ, một đội chỉ có đúng sáu người, à không, bây giờ là bảy người, mà trong số đó, được xem là “cao cấp” cũng chỉ có năm.

Thế thì đánh đấm gì nổi.

“Với lại có khi nào là do ID của Isaac đổi đã hết hạn,” Thời Châu nhíu mày, “Không thì sao lần này bọn họ lại đột ngột truy sát?”

“Không đâu,” Bạch Tẫn Thuật đứng bên cạnh đáp, “ID tôi đổi là ID vĩnh viễn.”

Làm gì có chuyện có thời hạn.

Chưa kịp bàn bạc rõ ràng, từ xa, lũ robot đặc chủng đã ngày càng áp sát.

Báo Cáo Viên—người nói mình không thể rời khỏi khu vực này—lúc này lật tìm trong sổ tay với vẻ mặt đầy do dự, rồi như thể đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn tất cả mọi người: “Các người… thật sự không phải người xấu?”

Quản Hồng Nhạn ôm trán: “Tụi này cũng chưa bao giờ nói mình là người xấu hết á. Bọn tôi hoàn toàn không biết vì sao mình lại bị truy nã, cũng không rõ vì sao clone của tụi tôi lại đi phá hoại thành phố Đêm. Bọn tôi cũng đang điều tra những chuyện này.”

Đến nước này rồi, nói hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chỉ cần không lộ ra sự tồn tại của Tổ chức là được.

“Vậy các người sẽ điều tra đến cùng chứ?” Báo Cáo Viên quay đầu xác nhận.

“Chắc chắn rồi,” Thời Châu gật đầu, “Tôi… tôi sẽ không từ bỏ việc điều tra thành phố Đêm.”

“Xì, đâu có hỏi cô,” Báo Cáo Viên bĩu môi, “Thôi được rồi, vậy các người mau chạy đi.”

“Còn anh thì sao?” Lỗ Trường Phong ngơ ngác.

“Tôi dù gì ra khỏi đây cũng chết, ở lại đây cũng chết,” Báo Cáo Viên nhún vai, “Đã thế nếu các người định điều tra tại sao hệ thống gặp lỗi, vậy thì hãy hứa với tôi là tìm ra nguyên nhân gốc rễ gây lỗi trong thành phố Đêm!”

“Nếu không, cho dù tôi không gọi thêm người, các đồng nghiệp khác khi thấy lỗi ngày càng nghiêm trọng cũng sẽ đến bắt các người! Đến lúc đó, ID các người đổi cũng vô dụng, mọi người trong thành phố sẽ mặc định clone và các người là cùng một người!”

Trương Bội nhất thời không nói nên lời.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.