Em Ấy Sao Lại Đáng Yêu Thế Nhỉ?

Chương 20: Chương 20



Tần Tử Hiến cũng đã xem đoạn video này. Lúc ấy, hắn đang đau đầu vì việc chọn diễn viên cho nhân vật bạch nguyệt quang. Ngay khi nhìn thấy Sư Nam, hắn biết ngay đây chính là người hắn đang tìm kiếm.

 

Cậu xinh đẹp, dịu dàng. Dù có vẻ gần gũi, nhưng lại mỏng manh đến nỗi khiến người khác e ngại chạm vào.

 

Đẹp như pha lê, nhưng mỏng manh như thủy tinh.

 

Ngày Sư Nam vào đoàn phim, Tần Tử Hiến còn đặc biệt đăng nhập tài khoản Weibo của mình, đăng một bộ ảnh tạo hình nhân vật.

 

Trong bức ảnh, Sư Nam ngồi xổm giữa cánh đồng hoa hướng dương, quay lưng về phía ống kính, chỉ để lộ một phần ba gương mặt nghiêng, nụ cười nhẹ nhàng.

 

Độ bão hòa của bức ảnh được chỉnh thấp, những bông hoa hướng dương vàng rực mang một vẻ cũ kỹ như ảnh chụp thời xưa. Sư Nam mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần đen, sạch sẽ và thuần khiết.

 

Bức ảnh tạo hình mang đậm dấu ấn thời gian. Chiếc áo sơ mi trắng càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai của Sư Nam, tông màu xám u ám còn tạo thêm cảm giác xa cách.

 

Những ai đã đọc nguyên tác đều biết, bức ảnh này chính là điểm ngược tâm nhất trong truyện, là hình ảnh duy nhất và cuối cùng mà bạch nguyệt quang để lại cho thế giới này.

 

Bức ảnh này sau đó liên tục xuất hiện trong hồi ức của nữ chính. Bạch nguyệt quang đã mang đến cho cô ấy ảo tưởng đầu tiên và đẹp đẽ nhất về thế giới này, rồi lại tự tay phá vỡ ảo tưởng ấy bằng việc ra đi.

 

Vừa đăng ảnh tạo hình, các fan của nguyên tác như vỡ òa, họ cũng giống như Tần Tử Hiến, tin rằng đây chính là Bạch Nguyệt Quang trong trí tưởng tượng của mình.

 

***

 

Nhưng mà…

 

“Dừng lại, dừng lại…” Tần Tử Hiến nhắm chặt mắt lại, nói với Sư Nam, “Cậu đừng nhìn Thẩm Ly như vậy được không? Hãy mềm mại hơn một chút, ánh mắt nhiều tình cảm hơn một chút.”

 

“Vâng vâng.” Sư Nam mở to mắt, cố gắng nhìn nhân vật nữ chính với vẻ đắm đuối.

 

Lần này chưa kịp để đạo diễn lên tiếng, Thẩm Ly đã bật cười.

 

Cô hơi ngại ngùng, chủ động xin lỗi đạo diễn: “Xin lỗi, xin lỗi. Là lỗi của tôi.”

 

Tần Tử Hiến gần như sắp nổ tung, “Sư Nam, cậu có hiểu từ ‘đắm đuối’ nghĩa là gì không? Đừng có diễn kiểu máy móc như vậy!”

 

Sư Nam gãi đầu, trong bụng nghĩ: Kiểu này đã được coi là máy móc sao? Vậy anh chưa thấy tôi diễn thực sự máy móc như thế nào đâu…

 

Lúc đầu hắn tưởng vai diễn này đơn giản, phân cảnh cũng ít, chỉ cần đáp ứng được khí chất thuần khiết và mỏng manh là được. Còn diễn xuất thì cứ diễn qua loa cho xong.

 

Ai ngờ người phù hợp với tiêu chuẩn này như cậu, diễn xuất lại khó nói nên lời đến vậy…

 

Thực chất đây là một cảnh quay rất đơn giản, quay cảnh bạch nguyệt quang trước lúc qua đời. Sư Nam chỉ cần nằm trên giường bệnh, yếu ớt nói những lời như “Hãy quên anh đi, sống cuộc đời của em” là được, và toàn bộ phân cảnh còn lại đều của nhân vật nữ chính.

 

Nhưng mà…

 

“Sư Nam,” Tần Tử Hiến vô cùng bất lực, ôm trán, “Nhân vật của cậu sắp chết rồi đấy, cậu soi gương nhìn mặt mình xem. Môi và mặt cậu trắng bệch, chứng tỏ cậu đã lâm vào tình trạng nguy kịch. Người yêu cậu sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, cậu phải đau khổ, nuối tiếc, buồn bã, hiểu chưa?”

 

Sư Nam nắm chặt tấm ga giường, nước mắt lưng tròng gật đầu.

 

“Đúng đúng đúng!” Mắt Tần Tử Hiến sáng lên, “Khóc! Khóc cho tôi xem!”

 

Nhưng giây tiếp theo, Nước mắt của Sư Nam lại bị dọa cho rụt trở vào.

 

Tần Tử Hiến ấn nhẹ ngực mình, lo sợ rằng trước khi hoàn thành cảnh quay này, hắn sẽ bị Sư Nam làm cho tức chết. Hắn kìm nén cơn giận, cố gắng tỏ ra ôn hòa, nói: “Sư Nam, cậu hãy tưởng tượng xem.”

 

Hắn kéo Thẩm Ly đứng trước mặt, chỉ vào cô ấy nói với Sư Nam: “Cậu hãy tưởng tượng cô ấy là người yêu của mình. Nếu không thể tưởng tượng ra cảm giác sắp chết là như thế nào, thì hãy tưởng tượng khi người yêu sắp chết, cậu sẽ có cảm giác ra sao, hiểu chưa…”

 

Câu nói của hắn còn chưa dứt lời, Sư Nam liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy sẽ không chết đâu!”

 

“…Tôi bảo cậu tưởng tượng! Cậu có biết thế nào là tưởng tượng không! Ngay bây giờ, hãy tưởng tượng người yêu của cậu đang nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, trước khi chết còn bảo cậu quên cậu ta và bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ cậu sẽ làm gì? Tần Tử Hiến kiên nhẫn nói: “Cậu phải khóc, nhưng lại không thể khóc to, đúng không?” Cậu đau khổ, nhưng lại phải giữ chút thể diện của mình.”

 

Không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện này, Sư Nam càng không khóc nổi.

 

Cậu bĩu môi nằm trên giường, mắt khô rang, không sao khóc được.

 

Cuối cùng, Thẩm Ly ra tay giải vây: “Đạo diễn, tôi cũng hơi mệt rồi. Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé.”

 

Không chỉ vậy, Thẩm Ly còn chu đáo yêu cầu mọi người ra ngoài, để Sư Nam ở lại một mình.

 

Cô mỉm cười, vén mái tóc rơi xuống tai, an ủi: “Đạo diễn Tần khá hung dữ, phải không?”

 

Làm chậm tiến độ quay phim, trong lòng Sư Nam rất áy náy, vẻ mặt cũng ủ rũ, “Tôi vẫn không nên nhận vai này… Tôi biết diễn xuất của mình rất kém.”

 

“Nghề này không chỉ phụ thuộc vào năng khiếu, nhưng cũng có người tiến bộ nhờ nỗ lực.” Thẩm Ly lấy bản thân làm ví dụ, “Khi tôi quay bộ phim đầu tiên, tôi cũng liên tục bị chê trách, đạo diễn chê, khán giả cũng chê, nhưng bây giờ đã khá hơn nhiều.”

 

Cô nhìn sắc mặt Sư Nam, lại nói thêm: “Những lời của đạo diễn Tần hơi khó nghe, cậu đừng để trong lòng. Khi quay phim, anh ấy rất dễ nóng giận, đừng để ý những lời ấy.”

 

Thẩm Ly nghe nói về một số thông tin của Sư Nam, trong lòng đoán chừng Sư Nam có lẽ không vui vì Tần Tử Hiến bắt cậu tưởng tượng cảnh người yêu chết. Cô ấy đảo mắt, nói đùa: “Này nhé, sau này khi cần cậu khóc, tôi sẽ véo cậu, được không?”

 

Sư Nam bị chọc cười, cậu xoa xoa mặt, lại một lần nữa xin lỗi Thẩm Ly: “Thật sự xin lỗi, đều tại tôi mà làm chậm tiến độ quay.”

 

Khi quay lại, trạng thái của Sư Nam quả thực đã tốt hơn nhiều.

 

… Phải vậy không?

 

“Em không nghe!” Thẩm Ly khóc như mưa, tay luồn dưới chăn, nhéo thật mạnh vào mu bàn tay của Sư Nam, “Nếu anh dám chết, em sẽ ghi nhớ suốt đời!”

 

Sư Nam đau đến mức la thầm trong lòng, giọng nói khi đọc lời thoại cũng mang theo tiếng nấc, “Em sẽ phải sống một mình… Anh không thể ở bên em suốt đời được.”

 

“Anh đã hứa sẽ bên em cả đời mà!” Thẩm Ly nhào vào người Sư Nam, nhân lúc không bị ống kính quay đến, lại véo vào vai và eo cậu, “Anh không được lừa em…”

 

Cảnh quay này đã được quay đi quay lại nhiều lần, phần lớn vấn đề xuất phát từ Thẩm Ly, bởi cô mới là trọng tâm của cảnh quay này.

 

Tần Tử Hiến lúc đầu chê cô ấy khóc xấu, sau lại quên lời thoại, cứ thế quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng cũng quay được một cảnh khiến hắn hài lòng.

 

Sau khi kết thúc cảnh quay, Tần Tử Hiến chỉ vào Sư Nam, nói: “Cậu không phải cũng diễn được đấy thôi?”

 

Sư Nam cười rất hiền lành và dịu dàng, “Hả?”

 

“Tôi thấy đoạn sau cậu khóc tự nhiên hơn nhiều.”

 

“Hửm?” Sư Nam cười đến nỗi đau cả răng.

 

Tần Tử Hiến còn muốn nói gì đó thì bị nhân viên công tác cắt ngang.

 

Không biết nhân viên nói gì với hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến đổi, “Tôi đi xem sao.”

 

Sau đó vội vàng rời đi.

 

Sư Nam có ít phân cảnh, không phải ngày nào cũng quay phim, lại thêm địa điểm quay không xa nhà, nên cậu đã bàn với Tần Tử Hiến xin được về nhà ở.

 

Tần Tử Hiến xua tay vẻ chán ghét, mặc kệ cậu.

 

Giây tiếp theo, Sư Nam vui vẻ chạy ra khỏi phim trường.

 

“Về nhà thôi!”

 

Tần Tử Hiến bật cười, thật lâu rồi hắn chưa gặp ai… lười biếng như vậy.

 

***

 

Ngày thường trong nhà không có ai khác, đa phần chỉ có Sư Nam và Quý Vãn Tu ăn cơm cùng nhau. Mặc dù vậy, Sư Nam vẫn sẽ chuẩn bị bốn món mặn một món canh, ngày nào cũng thay đổi thực đơn.

 

Cậu thích nấu ăn, cũng thích nghiên cứu các món ăn mới. Hơn nữa, cậu lại không cần phải tự rửa bát, nên cậu càng thích làm nhiều đồ ăn hơn.

 

Nhưng mà…

 

Quý Vãn Tu nhìn hai đ ĩa rau xào đơn giản đến mức sơ sài trên bàn ăn, nghi hoặc nhìn Sư Nam.

 

Sư Nam hoàn toàn vô tư, như một hồn ma đi vào bếp múc hai bát cơm đặt lên bàn. Nhưng cậu còn chưa kịp động đũa thì đã thở dài một tiếng.

 

Quý Vãn Tu bật cười, vẫy tay với Sư Nam, ra hiệu cậu ngồi cạnh mình, “Lại đây, lại đây, để anh xem ai lại chọc giận tiểu tổ tông nhà chúng ta rồi.”

 

Sư Nam dịch sang bên cạnh anh, đẩy bát cơm trên bàn sang một bên, úp mặt vào lòng Quý Vãn Tu mách lẻo: “Hôm nay Tần Tử Hiến nói anh chết rồi.”

 

Quý Vãn Tu đầu tiên là tiếc nuối bát cơm thơm phức vừa bị hất đi, sau đó lại giật mình.

 

“Hả? Anh chọc gì hắn ta à? Sao lại còn chửi rủa người khác nữa chứ.”

 

“Ôi không không,” Sư Nam lắc đầu, sửa lại lời nói của mình, “Tần Tử Hiến bảo em tưởng tượng anh chết rồi.”

 

Sau một hồi trao đổi, mới biết là lại do Sư Nam không thể khóc được.

 

Quý Vãn Tu ôm cậu, ngón tay luồn vào trong cổ áo Sư Nam, vén cổ áo ra xem vết bầm tím bên dưới. So với những lời nói thiếu suy nghĩ của Tần Tử Hiến, anh quan tâm hơn đến việc Sư Nam có bị véo đau hay không.

 

“Cái cô Thẩm Ly này, ra tay sao lại nặng thế này?”

 

Quý Vãn Tu nhìn mà nhíu mày. Bờ vai trắng nõn sưng đỏ một mảng, còn lưu lại ba bốn dấu móng tay hình trăng khuyết của phụ nữ, nhìn đã thấy đau.

 

Anh đưa tay sờ lên chỗ đó, trong lòng lại tính toán xem có nên nhanh chóng đưa Sư Nam rời khỏi đoàn phim hay không.

 

Sư Nam lắc đầu, “Không đau – Ôi, không quan trọng đâu mà.”

 

Cậu lầm bầm, “Tần Tử Hiến đó, thật đáng ghét!”

 

Quý Vãn Tu ôm cậu dỗ dành một lúc, định tối nay sẽ tìm nhà sản xuất nói chuyện, bảo anh ta quản lý vị đạo diễn này cho tốt. Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Sư Nam ngăn lại.

 

“Anh đừng đi tìm đạo diễn nhé!” Sư Nam ngồi dậy khỏi lòng anh, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, “Giống như em đang mách lẻo sau lưng vậy.”

 

“Đây chẳng phải là mách lẻo sao?” Quý Vãn Tu bật cười.

 

“Không giống đâu!” Sư Nam phồng má nhìn anh, cãi lại, “Em chỉ đang than thở một chút thôi!”

 

***

 

Đúng lúc Quý Vãn Tu đang suy nghĩ làm thế nào để kín đáo nhắc nhở Tần Tử Hiến một phen, thì có một người gọi điện cho anh, cầu xin anh giúp đỡ gấp.

 

“Chuyện là thế này, Quý Tổng, Tần Tử Hiến không hiểu mấy chuyện này, đứa nhỏ nhà chúng tôi tính tình lại quá đơn giản, tôi cứ lo…” Người bên kia ngập ngừng.

 

Quý Vãn Tu biết anh ta muốn nói gì, “Ừ” một tiếng, nói: “Được, tôi biết rồi, để tôi sắp xếp.”

 

Người kia liên tục cảm ơn: “Cảm ơn Quý tổng, lát nữa tôi sẽ dẫn đứa nhỏ đến đích thân cảm ơn ngài.”

 

“Không cần cảm ơn đâu.” Quý Vãn Tu ngẩng đầu nhìn Sư Nam đang cắt hoa quả trong bếp, nói, “Hình như y với Sư Nam cũng khá thân thiết, rảnh rỗi thì bảo y tìm Sư Nam chơi là được rồi. Anh cũng biết, Sư Nam trong giới này không có nhiều bạn bè, nếu bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau thì tôi thấy rất tốt.”

 

Lại nghe đối phương khách sáo thêm vài câu, Quý Vãn Tu mới cúp máy.

 

Anh đi đến phía sau Sư Nam, ôm lấy cậu, cúi đầu ăn một quả dâu tây trên tay cậu, nói lúng búng: “Kể em nghe chuyện này, sau này nếu Tần Tử Hiến còn mắng em, em có thể dùng chuyện này để trị hắn ta.”

 

Quý Vãn Tu ba hoa kể hết những chuyện vừa nghe được cho Sư Nam: “Hồi đi học Tần Tử Hiến từng theo đuổi một cậu em khóa dưới, sau đó cậu em khóa dưới đó ra mắt làm minh tinh, hắn ta liền đá người ta – chính là kiểu ‘vì muốn tốt cho em nên anh phải rời xa em’ ấy. Ai ngờ cậu đàn em khóa dưới đó thật sự nổi tiếng, bây giờ tình huống rất khó xử, tối nay hai người đó ăn cơm ở khách sạn nhà chúng ta, bị người ta chụp được, công ty quản lý của cậu em khóa dưới đó tìm anh giúp đỡ dìm chuyện này xuống.”

 

Sư Nam nghe đến say sưa, mắt sáng rực lên vẻ hóng hớt, “Cậu em khóa dưới đó là ai vậy anh?”

 

“Lộ Thất.”

 

Sư Nam trợn tròn mắt, “Thật à?”

 

“Ừ.” Quý Vãn Tu gật đầu, lại ra hiệu Sư Nam đưa thêm một quả dâu tây, anh dùng lưỡi cuốn quả dâu vào miệng, “Nghe nói Lộ Thất mắng Tần Tử Hiến một trận, cũng không hẳn là mắng, tóm lại thì tình huống cũng rất căng thẳng .”

 

Lộ Thất là người có tính cách ôn hòa, thật khó tưởng tượng sẽ mắng người khác. Sư Nam thử tưởng tượng cảnh đó, phì cười.

 

Chuyện bát quái về Tần Tử Hiến nghe xong thì thôi, nhưng bóng ma tâm lý mà hắn ta để lại cho Sư Nam thì không dễ dàng biến mất như vậy. Buổi tối lúc đi ngủ, Quý Vãn Tu vừa vén chăn nằm xuống, Sư Nam liền rúc vào lòng anh.

 

Quý Vãn Tu vừa tắm xong chưa mặc áo ngủ, trên ngực còn vương lại vài giọt nước chưa lau khô, giờ thì bị Sư Nam lau sạch sẽ.

 

Quý Vãn Tu hắng giọng, tạm thời không quan t@m đến chút xao động trong lòng, một tay ôm Sư Nam vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Vẫn còn giận Tần Tử Hiến à?”

 

“Không phải giận,” Sư Nam ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy không còn vẻ sáng ngời như mọi khi, “Sao hắn ta lại nói những lời như vậy chứ? Ghét hắn ta.”

 

Đứa nhỏ đúng là buồn thật rồi.

 

Quý Vãn Tu cũng không trêu cậu nữa, vén mái tóc cậu lên, đặt một nụ hôn lên trán, nói: “Đừng nghĩ nữa, bảo bối.”

 

Sư Nam tựa vào lòng anh, vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ anh, khẽ “dạ” một tiếng.

 

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, Nam Nam.” Quý Vãn Tu định nói đùa để làm dịu không khí, nhưng nhìn thấy hàng lông mày hơi nhíu lại của Sư Nam, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, “Em chỉ cần nhớ, anh sống một ngày, sẽ yêu em một ngày, sống cả đời, sẽ yêu em cả đời.”

 

Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, đến chữ cuối cùng đã nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. Không hiểu sao, câu nói này lại khiến lòng Quý Vãn Tu cũng trở nên mềm yếu.

 

Anh thở dài, hôn lên má Sư Nam, rồi nói tiếp: “Chúng ta đều sẽ sống lâu trăm tuổi, cho nên thay vì lãng phí cảm xúc vào những chuyện viển vông, không bằng nghĩ xem làm sao để gây thêm rắc rối cho anh, để anh phải đi dọn dẹp những đống hỗn độn mà em bày ra.”

 

Sư Nam dùng trán cọ cọ vào cằm Quý Vãn Tu, mỉm cười ngại ngùng.

 

Quý Vãn Tu nhân đà này ôm chặt cậu, hai người kề sát nhau, ngực áp vào ngực.

 

“Chúng ta quen biết từ nhỏ rồi lại xa nhau, nhiều năm sau lại có thể gặp lại, đây đã là một kỳ tích. Hơn nữa, chúng ta còn yêu nhau, lại còn kết hôn.” Quý Vãn Tu nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Điều này chứng tỏ, không gì có thể chia cắt chúng ta, không ai có thể đưa anh rời xa em. Đúng không?”

 

Sư Nam gật đầu trong lòng anh, mái tóc cậu cọ vào cằm anh khiến anh thấy nhột.

 

Cơ thể ấm áp của Quý Vãn Tu khiến Sư Nam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, cậu dường như nghe thấy Quý Vãn Tu thì thầm bên tai, chúng ta sẽ mãi bên nhau, kiếp này, kiếp sau.

 

Moe: Mình lười beta lại xưng hô rất nhiều chỗ bị lẫn lộn🥲. Mng thông cảm nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.