[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 84: Chương 84



Kétt… Kétt…
“Khốn kiếp thật!”

Tôi nghiến răng, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Ngay lúc này, kết giới của tôi lại đang dần bị mài mòn.

Tất nhiên, chừng nào Lõi Năng Lượng Vĩnh Cửu còn hoạt động, tôi vẫn có thể phục hồi kết giới bao nhiêu lần cũng được.

Nhưng…

“Cứ thế này thì làm sao mà sống nổi cơ chứ…!”

Sợ vẫn là sợ.

Ai mà ngủ nổi khi có một thằng nào đó cứ nhăm nhe đột nhập vào nhà mình suốt bốn ngày liên tục?

Tôi đưa tay vò đầu, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.

-Này, tôi đã báo rồi! Có một người thức tỉnh đang lén lút cố xâm nhập vào nhà tôi đấy!

-Nhưng bây giờ hắn ta đâu còn ở đó nữa?
 

-Đó là vì thấy cảnh sát đến nên hắn mới chạy trốn chứ sao! Đợi đến tối hắn sẽ lại mò tới. Làm ơn đi, bắt hắn giúp tôi với!
 

Tôi đã gọi cảnh sát không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì.

Tên đó luôn bỏ chạy ngay khi có người xuất hiện.

-Haa… Thưa anh, chúng tôi cũng rất bận rộn. Hiện tại không có cách nào giúp anh được.
 

-Vậy nên đừng làm phiền nữa. Nếu thực sự xảy ra chuyện nghiêm trọng, hãy gọi lại sau.
 

Bọn họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác như thể tôi là một kẻ hoang tưởng, rồi ném lại một lời cảnh báo đầy chán chường trước khi biến mất.

Sau đó, dù tôi có gọi lại bao nhiêu lần, họ cũng không thèm đến nữa.

“Đồ chết tiệt.”

Đây là lý do vì sao Kang Chang-ho lại không tin tưởng cảnh sát.

Rắc… Rắc…
Dựa vào nguồn ma lực phát ra từ kẻ xâm nhập, có vẻ hắn là một người thức tỉnh có cấp bậc khá cao.

Không đến mức cấp S, nhưng ít nhất cũng phải cấp A.

Mà nếu một người có sức mạnh như vậy lại cố tìm cách đột nhập vào nhà tôi bằng mọi giá, thì khả năng cao chỉ có một trong hai lý do.

‘Chắc chắn không phải có ý tốt.’

Bắt cóc hoặc giết người.

Chỉ có hai khả năng đó mà thôi.

Tôi đưa tay lên trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Mình vừa thoát khỏi đám cuồng tín đó chưa được bao lâu, thế mà giờ lại có kẻ muốn lấy mạng mình nữa sao?

Không—nếu nghĩ kỹ lại, chính vì đã rời khỏi giáo phái đó nên sát thủ mới được phái đến giết mình.

Tôi cũng có thể đoán được phần nào kẻ đứng sau vụ này.

Có lẽ là người của giáo phái Nachasa.

Có liên quan đến Kang Chang-ho hoặc Jung Ha-sung.

 

 

Hai kẻ đang có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với tôi—

đều là những thợ săn cấp S.

Vậy nên, chắc chắn bọn họ sẽ không tin tưởng một tên sát thủ hạng xoàng như thế này để làm việc thay mình.

‘Nếu đã là thợ săn cấp S, tự ra tay sẽ hiệu quả hơn nhiều.’

Lựa chọn bị thu hẹp lại đáng kể.

Thực lòng mà nói, bây giờ chỉ còn hai khả năng:

Một là cái gã điên gặp trong công viên—Park Jun-tae, hay gì đó.

Hai là giáo phái Nachasa.

“Haa…”

Tôi đã nghĩ đến việc nhờ Seon Woo-yeon giúp đỡ.

Nhưng rồi tôi lại gạt ngay ý định đó.

Tên khách không mời này có thực lực vượt xa Seon Woo-yeon.

Nếu lôi kéo nhân viên của Hiệp hội vào chuyện này, ai mà biết mọi chuyện sẽ diễn biến theo hướng nào?

Rắc. Rắc.
Ngay lúc này.

Một phần kết giới lại bị mài mòn.

“……”

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào những đường vân phép thuật đang dần bị xóa nhòa.

Rồi cuối cùng, tôi lẩm bẩm một câu.

“Thôi được rồi. Đủ rồi đấy.”

Một giọng nói vô hồn.

“Bỏ đi. Mệt mỏi quá rồi…”

Giả sử tôi có tự xoay xở để giải quyết tình huống này, như những lần trước đây.

Giả sử tôi có cố gắng cắn răng chịu đựng và vượt qua nó một cách hoàn hảo.

Thì liệu có gì thay đổi không?

Tôi đã bị một tổ chức nào đó coi là cái gai trong mắt.

Dù có sống sót qua lần này, sớm muộn gì sẽ lại có một mối nguy khác xuất hiện.

Vậy sau đó thì sao?

Sau đó nữa thì tôi sẽ phải giải quyết bằng cách nào?

Liệu tôi có thể tiếp tục bảo vệ được mạng sống của mình hay không?

‘Với cái thân thể rác rưởi này sao.’

Những vấn đề cứ nối tiếp không ngừng đã khiến tôi hoàn toàn kiệt sức.

Vậy nên—

Tôi quyết định không cố gắng nữa.

Áp lực đè nén đến mức tôi chẳng buồn chống cự.

‘Cuộc sống dài đằng đẵng ở Alphauri, và mấy tháng sống trên Trái đất.’

‘Chừng ấy là đủ rồi.’

Không sao cả.

Thực lòng mà nói, tôi đã luôn sẵn sàng cho cái chết.

Chỉ cần được nếm trải cảm giác tự do trong cơ thể này, tôi đã mãn nguyện rồi.

“Được thôi. Chết thì chết.”

Bíp. Bíp. Bíp.
Tôi rút điện thoại ra.

—-

Hả?

Một kẻ đã quyết định đi chết lại còn gọi điện thoại sao?

Còn gì khác ngoài sự kiêu hãnh của một đại pháp sư chứ?

Nếu đã chết, thì chí ít cũng phải chết một cách có giá trị.

Không đời nào tôi lại để mình bị một thằng vô danh vớ vẩn giết chết.

“Alo?”

Chính xác mà nói—

Tôi đang cược cả tính mạng trong một ván bài.

– Nói đi.
 

Khi cuộc gọi được kết nối.

Tôi bình thản trả lời giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia.

“Chào anh, thợ săn Kang Chang-ho.”

Bây giờ nghĩ lại.

Lời của Jung Ha-sung trước đây đúng đến kỳ lạ.

Một pháp sư sở hữu kỹ năng quý hiếm nhưng lại yếu đuối.

Thứ mà một kẻ như vậy cần nhất là gì?

Một vệ sĩ.

“Anh có chút thời gian không? Tôi muốn gặp để bàn bạc một chút.”

Vậy nên, tôi cũng nên tự kiếm lấy một vệ sĩ cho mình.

“Lời đề nghị trước đây của anh… vẫn còn hiệu lực chứ?”

Vừa dứt lời, tôi xoay tròn Lõi Năng Lượng Vĩnh Cửu trong tay.

Không chút do dự.

“Tôi đổi ý rồi. Dù gì thì tôi cũng sẵn sàng chết ở tuổi 34, nhưng trước đó, làm ơn đến đây một chuyến. Tôi sắp bị ám sát đến nơi rồi.”

Vừa tự nhiên đề nghị một cuộc giao dịch, vừa than vãn rằng mình đang bị sát thủ truy sát—

Nội dung cuộc gọi quá mức khó tin đến mức ngay cả Kang Chang-ho cũng phải im lặng một lúc.

-……
Nhưng sự im lặng ấy không kéo dài lâu.

-Đợi đấy.
 

Ngay sau đó, Kang Chang-ho cúp máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.