Đây là một tuần tồi tệ nhất.
Bị bọn buôn người bắt cóc, suýt mất mạng vì một tên cướp nhắm vào món đồ của mình – tất cả chỉ diễn ra trong vòng một tuần ngắn ngủi.
“Rốt cuộc là bị gãy bao nhiêu cái xương hả? Phải mất mấy ngày trời mới hồi phục hoàn toàn đấy!”
Tôi lẩm bẩm đầy bực bội, rồi vứt vỏ chai thuốc tăng cường ma lực rỗng vào thùng rác phân loại.
Chỉ riêng chuyện bị thương bất ngờ đã khiến tôi đau đớn một thời gian dài, vậy mà hôm nay còn phải đến Hiệp hội nữa.
‘Không thể làm việc một cách gọn gàng một lần được sao? Sao lại phải lấy lời khai của mình lần nữa chứ?’
Việc huấn luyện điều chỉnh kỹ năng cũng đã kết thúc qua loa vào hôm qua, tôi cứ tưởng ít nhất thứ Hai này có thể được nghỉ ngơi một chút chứ.
“Haa…”
Nhưng dù có càu nhàu thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi mở tủ quần áo của Kim Gi-ryeo, chọn một bộ đồ mùa hè phù hợp để chuẩn bị ra ngoài.
Thế nhưng, khi mặc áo thun ngắn tay, tôi mới nhận ra một vấn đề nhỏ. Không có chỗ nào thích hợp để giấu món phụ kiện này cả.
‘Cái ma cụ tầm thường này lại là một món đồ vô cùng quý giá ở Trái Đất nhỉ?’
Chiếc vòng tay – nguyên nhân của mọi rắc rối – đang lấp lánh trên bàn.
Sau khi tra cứu thông tin, tôi mới biết gần đây món đồ này đã được đấu giá với mức giá lên đến hàng tỷ won…
‘Nhưng số tiền đó vẫn còn xa mới đủ để mua Phổi Rồng.’
Vì một lý do nào đó, tôi không thể dứt khoát bán nó đi.
Vô hiệu hóa sát thương hai lần.
Tác dụng này có thể quyết định sự sống còn của tôi vào một thời điểm nào đó.
“Khụ…”
Đặc biệt là với một kẻ vô dụng như tôi, người đã trở thành “phế nhân ma pháp”, ngay cả những đòn tấn công yếu cũng có thể khiến cơ thể tôi nát vụn.
Trong tình cảnh như vậy, làm sao tôi có thể bán đi món đồ phòng thủ này được chứ?
‘Tốt nhất là mang theo nó mà không để ai chú ý.’
Tôi nhét sâu chiếc vòng tay vào túi quần rồi bước ra ngoài.
‘Hừm, không khí hôm nay ẩm quá.’
Thời tiết ngoài trời có độ ẩm mà người ngoài hành tinh yêu thích, nhưng chẳng khiến tâm trạng tôi khá lên chút nào.
Aiz, lười đến Hiệp hội quá.
Tôi chỉ đơn giản nghĩ vậy trong lúc bước đi
Bíp! Bíp biiiiiip! –
Mới vừa ra ngoài đã gặp chuyện gì thế này…?
Bíp biiip! –
Ngay trước con hẻm cạnh căn hộ của Kim Gi-ryeo.
Chiếc SUV chiếm trọn con đường nhỏ hẹp, liên tục bấm còi inh ỏi.
Tôi tự hỏi kẻ nào điên rồ lại làm ầm ĩ giữa ban ngày thế này, nên tò mò nhìn về phía đó.
Và rồi, khi nhìn qua cửa kính xe đã mở…
Chết tiệt. Đúng là một gã điên thật.
“Kim Gi-ryeo!”
Mẹ kiếp, nếu biết hắn đậu xe ở đây, tôi đã đi đường khác ngay từ đầu rồi.
“Giờ này cậu định đi đâu thế?”
“…….”
“Bữa trưa sao? Hay có hẹn gì khác à?”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa đã đụng ngay phải hắn, giờ thì chẳng còn đường nào để tránh nữa.
Cuối cùng, tôi đành miễn cưỡng trả lời.
“Tôi có việc ở Hiệp hội, thợ săn Kang Chang-ho.”
Thật khó tin khi một trong ba thợ săn cấp S duy nhất của Hàn Quốc lại đột nhiên xuất hiện ở cái con hẻm tồi tàn này. Đúng là không thể nào đoán trước được.
“Ôi trời! Chắc là do tắm lâu quá mà tôi quên mất thời gian. Tôi bận lắm nên đi trước đây. Chúc anh một ngày đầu tuần tốt lành…”
Không có gì tốt hơn việc chuồn lẹ trong tình huống này.
Tôi vội vàng viện cớ rồi lặng lẽ quay lưng rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp vang lên sau lưng tôi.
“Lên xe.”
Kang Chang-ho tháo kính râm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi.”
Hợp lý quá nhỉ.
Tôi là một người ngoài hành tinh có tri thức và giáo dưỡng. Tôi thích giải quyết vấn đề bằng cách đối thoại, vậy nên lần này tôi sẽ nghe theo lời hắn.
Tuyệt đối không phải vì tôi sợ đâu nhé.
“A, vâng.”
Cạch.
Tôi mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong xe, cố gắng che giấu sự căng thẳng bằng cách giả vờ bận rộn tìm dây an toàn.
Khoan đã.
Hình như ngồi trong cốp xe của đám bắt cóc trước đó lại khiến tôi cảm thấy an toàn hơn thì phải?
‘Sao hắn lại mò đến tận cửa nhà mình thế này? Định làm gì đây? Chẳng lẽ tôi lại sắp bị kéo đi đến một nơi kỳ quặc nào đó sao?’
Cảm giác như một đứa trẻ sắp bị lôi ra trước mặt phụ huynh, tôi lặng lẽ rà soát lại xem mình có làm gì sai không.
Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Bí mật liên quan đến Jung Ha-sung tôi vẫn giữ kín đến tận lúc này.
Chuyện bị bắt cóc lần trước, tôi cũng đã cố gắng điều chỉnh lời khai sao cho có lợi nhất cho Kang Chang-ho rồi.
Hắn ta đâu có lý do gì để tức giận với tôi, đúng không?
‘Biết thế lúc đó cứ để bọn bắt cóc kéo hắn theo luôn cho rồi.’
Khi tôi còn đang rối bời với những suy nghĩ trong đầu, tiếng cần số kêu lên, báo hiệu chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh.
Ngay lúc đó, Kang Chang-ho cũng lên tiếng.
“Tôi đã nghe tin rồi.”
“Tin gì cơ?”
“Cậu bị lũ ‘ếch’ tấn công, đúng không?”
“Ếch?”
“Bọn chuyên săn thợ săn khác để kiếm sống.”
À, chắc hắn đang nói đến bọn cướp hôm nọ.
“À… Đúng vậy, đại khái là thế.”
Tôi cũng tò mò không hiểu sao tin tức lại rò rỉ nhanh như vậy, nhưng vẫn đáp lại.
Ngay sau đó, Kang Chang-ho tiếp tục.
“Tôi nghe nói cậu bị thương nên đến kiểm tra xem thế nào, nhưng có vẻ không nghiêm trọng lắm nhỉ?”
Khoan đã. Tôi có nghe nhầm không?
“…Anh đến đây để kiểm tra cái gì cơ?”
“Vì tôi lo cậu có thể bị thương nặng do vụ đó. Chuyện lần này nguy hiểm thật mà.”
Hắn vừa nhẹ nhàng đánh lái vừa tiếp tục nói.
“Hết bị cuốn vào cổng EX, rồi lại đến vụ bắt cóc. Nhìn cậu, tôi không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ cậu thích tự rước rắc rối vào mình à?”
Khi biết được lý do hắn tìm đến, tôi thực sự không biết phải phản ứng ra sao.
Kang Chang-ho liếc nhìn tôi một chút rồi lại hướng mắt về phía trước.
“Tôi có mang theo quà này. Mở ngăn đựng đồ ra xem đi.”
Quà cáp lúc nào cũng là thứ đáng mong đợi. Không có lý do gì để từ chối cả.
Nhưng có một vấn đề… Tôi không biết ngăn đựng đồ là cái quái gì cả.
“…Ờm.”
“Ngay chỗ đầu gối cậu đấy. Có cái ngăn kéo đấy, kéo ra đi.”
Tôi chợt nhận ra ngay trước mặt ghế phụ có một cái ngăn bí mật.
Vừa mở ra, một vật gì đó lăn ra ngoài.
Là một chiếc lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt.
“Đó là thuốc hồi phục.”
“…!”
“Bây giờ có lẽ cậu chưa cần đến nó, nhưng dù sao tôi cũng đã chuẩn bị rồi, cứ cầm lấy đi.”
Đây là… thuốc hồi phục của Trái Đất sao?
Thì ra hắn chọn món đồ này vì nghe tin tôi bị thương trong vụ cướp.
Ở quê tôi, chuyện này cũng rất bình thường.
Nếu ai đó chẳng may bị tai nạn mất đi một chiếc xúc tu, bạn bè xung quanh sẽ mua thuốc hồi phục tặng cho họ.
Giống như khi một người bị cảm cúm thì được tặng thuốc hạ sốt vậy.
‘Ồ…’
Việc trao đổi thuốc hồi phục vốn là chuyện thường tình, vậy mà tôi lại cảm thấy có chút xúc động không rõ lý do.
Không ngờ lại nhận được sự quan tâm chân thành như thế này trên Trái Đất.
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ dùng nó thật tốt.”
Những món quà nhỏ như thế này mà từ chối thì chỉ tổ gây phiền phức. Tôi ngoan ngoãn nhận lấy lọ thuốc.
Ngay lúc đó, khóe môi Kang Chang-ho khẽ nhếch lên.
“Cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Không đâu, tôi thực sự rất ngạc nhiên đấy. Một kẻ như anh mà cũng làm chuyện tốt thế này sao?
‘Không lẽ trong này có thành phần gì kỳ quái? Mà thôi, dù sao tôi cũng định mang đi nghiên cứu, nên chẳng sao cả.’
Tôi xoay lọ thuốc trong tay, chăm chú quan sát.
Mải lo nghĩ về món quà, tôi hoàn toàn không nhận ra chiếc xe đang dần giảm tốc độ.
“Tới nơi rồi. Xuống đi.”
“Hả?”
Kít!
Tiếng phanh xe khiến tôi giật mình, vội nhìn ra ngoài. Đập vào mắt tôi là một tòa nhà quen thuộc màu trắng ngà.
Đây là con đường gần Hiệp hội Thợ săn.
“Không xuống sao? Chẳng phải cậu nói có việc ở Hiệp hội à?”
Khoan đã… hắn thực sự đưa tôi đến tận nơi luôn à?
Tôi ngập ngừng bước xuống xe, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tình hình.
“Tôi không nghĩ là anh lại chở tôi đến đây. Tôi tưởng anh có công chuyện riêng…”
“Tôi đã nói rồi còn gì? Hôm nay tôi chỉ đến để xem tình trạng của cậu thế nào thôi.”
Títtttt… Cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Kang Chang-ho nhìn tôi qua đôi mắt có đồng tử dựng đứng, rồi bất ngờ… nở một nụ cười.
“Chăm sóc bản thân cho tốt vào. Đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc rồi chết đấy.”
Tự dưng nhận được lời quan tâm về sức khỏe và tính mạng, tôi bỗng thấy hơi bối rối.
Nhưng đây cũng là lúc tôi nên hỏi điều mình thắc mắc từ đầu.
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, rồi cất tiếng.
“Vâng, cảm ơn anh. Nhưng mà… tại sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy?”
Trước đây, hắn còn đe dọa tôi rằng nếu không khai man thì sẽ chết cơ mà…
Nghe câu hỏi của tôi, Kang Chang-ho lặng lẽ đeo lại kính râm. Có vẻ như hắn đã sắp xếp xong những lời muốn nói.
“Thật ra, tôi muốn các thợ săn ở Hàn Quốc có thể phát triển tốt hơn.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Tôi quan tâm đến việc bồi dưỡng nhân tài. Mà cậu, nằm trong số những người có tiềm năng đấy.”
Kang Chang-ho nói xong liền kéo kính cửa sổ lên một nửa.
“Vậy nên, tôi cũng không muốn đụng đến thợ săn Kim Gi-ryeo đâu. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Hắn có lẽ muốn tôi tiếp tục giữ kín chuyện về Jung Ha-seong.
Tôi nhẹ gật đầu, ý bảo hắn cứ yên tâm.
“Hiểu rồi.”
“Tốt. Vậy đi nhanh đi. Chẳng phải cậu bảo muộn vì tắm lâu sao?”
Kang Chang-ho để lại một câu châm chọc ngắn gọn rồi khởi động xe.
Chiếc xe của hắn chẳng mất bao lâu để khuất khỏi tầm mắt.
“Nhân tài, à…”
Hắn quan tâm đến việc bồi dưỡng thợ săn ở Hàn Quốc, vậy nên đã triệt hạ cả tổ chức bắt cóc những người thức tỉnh.
Nghe tin kẻ có tiềm năng như tôi bị thương, hắn lập tức chạy đến tặng thuốc hồi phục.
Đúng là một người yêu nước hết mực.
Tôi thật sự muốn thốt lên như vậy.
Nhưng thực tế cuộc đời lại chẳng đơn giản như thế.
‘Hắn đang toan tính điều gì đây?’
Một kẻ thức tỉnh có thể sẵn sàng giết cả đồng loại khi cần thiết, xác suất để hắn có lòng tốt thuần túy thấp đến đáng ngờ.
Tôi lăn lọ thuốc hồi phục trong tay, chìm vào suy nghĩ.
Tại sao Kang Chang-ho lại có hứng thú với một kẻ cấp F như tôi?
Dù suy nghĩ đến mấy, câu hỏi này vẫn không có lời giải đáp rõ ràng.
Nhưng rồi, một ngày nọ, câu trả lời bỗng tình cờ xuất hiện.
‘Aizz, ngày nào cũng tắm rửa thật phiền phức. Nếu ma lực hồi phục đủ, mình nên điều chỉnh lại cơ chế bài tiết mới được.’
Vào một ngày thứ Tư.
Sau khi vứt rác tái chế xong, tôi như thường lệ, vệ sinh cơ thể rồi ngồi xuống.
Màn hình trước mặt tôi đang hiển thị một trang web.
[Danh sách kỹ năng của người thức tỉnh☜]
Tôi thực sự ngạc nhiên khi nhận ra rằng người Trái Đất đã tổng hợp tất cả các loại pháp thuật hiện có trên thế giới.
‘Xã hội thông tin đúng là đáng kinh ngạc.’
Tôi vừa trầm trồ, vừa lướt qua danh sách kỹ năng.
[Hỏa Niệm] [Khiên Bảo Hộ] [Tăng Tốc] [Dẫn Phát Hận Thù]
Mô tả đi kèm khá đơn giản, chất lượng thông tin không quá cao.
Nhưng dù vậy, việc tìm hiểu xem các pháp sư Trái Đất sử dụng ma pháp gì vẫn rất thú vị.
‘Mình cứ tưởng họ chỉ biết dùng ma thuật nguyên thủy đơn giản… Thì ra là nền văn minh phát triển trước, rồi sau đó ma lực mới thức tỉnh. Không giống với lịch sử của tụi mình chút nào.’
Tôi gần như bị cuốn vào cơn nghiện lướt web như một sinh vật ngoài hành tinh chính hiệu.
Nhưng đúng lúc ấy—
“Hả?”
Khi kéo xuống, tôi bất chợt nhìn thấy một kỹ năng.
[Khát Vọng Vươn Lên]
Một cái tên nghe có vẻ rất tích cực.
Nhưng sau khi đọc mô tả kỹ năng, tôi không thể nào tiếp tục vui vẻ được nữa.
[Khát Vọng Vươn Lên] [Mô tả: Giết kẻ mạnh hơn để chiếm đoạt kỹ năng của mục tiêu.]
“……”
Tôi lặng lẽ di chuyển ngón tay, tìm kiếm thêm thông tin về kỹ năng này.
Kết quả, một bài báo hiện lên.
Một kẻ sở hữu [Khát Vọng Vươn Lên] đã thực hiện hàng loạt vụ giết người tại bang Texas, Hoa Kỳ.
“Hừm…”
Đến đây, tôi quyết định tổng hợp lại hành động của Kang Chang-ho.
Thứ nhất. Hắn từng đề nghị tài trợ cho các thợ săn.
Thứ hai. Hắn rất nhạy cảm với việc nhân tài rời khỏi Hàn Quốc.
Thứ ba. Hắn đã khuyên tôi không nên chết.
“……”
Không lẽ nào…
Không thể nào chứ?
Chắc là không đâu.
…Chẳng lẽ Kang Chang-ho chỉ đơn thuần là một người yêu nước thật sao?