16
Chỉ là mạng của bà v.ú mà thôi, phụ thân tuyệt đối không để m.á.u bẩn của bà ta làm bẩn thân thể đích nữ của ông ta.
Thậm chí chẳng thèm tra hỏi lấy một lời, trong đêm đã sai người ném xác đến bãi tha ma.
Lâm Dao Âm vừa mở mắt ra thì trời đất như sụp đổ, Lý ma ma mà nàng ta coi là chỗ dựa vững chắc đã bệnh mà mất.
Nàng ta như phát cuồng, xông ra khỏi viện muốn g.i.ế.c ta, miệng không ngừng gào lên rằng chính ta đánh ngất nàng, g.i.ế.c c.h.ế.t Lý ma ma.
“Nàng ta biết, nàng ta biết hết. Nàng ta biết cái c.h.ế.t thảm của di nương, cũng biết rõ mưu tính của con, cho nên nàng ta muốn diệt trừ con, phụ thân, người g.i.ế.c nàng ta đi, g.i.ế.c nàng ta đi!”
Ta run rẩy biện giải:
“Phụ thân đừng trách đại tỷ, có lẽ tỷ ấy cũng không chịu nổi kết cục bi thương như vậy, nên mới đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu con. Đều là tỷ muội một nhà, con không trách tỷ ấy đâu.”
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm, đón lấy chén trà ta ngoan ngoãn dâng lên:
“Con có thể nghĩ như vậy đúng là hiểu chuyện rồi. Đại tỷ con bị kinh sợ quá độ nên mới nói năng hồ đồ. Nào là cái c.h.ế.t của di nương con, nào là kiếp trước kiếp này gì đó, toàn là lời nói hồ đồ, con không cần để tâm.”
Vậy nên, một mạng người của di nương ta thì tính là gì chứ, còn ta phải mang tiếng xấu vì sinh vào ngày huyết nhật bao nhiêu năm nay, thì lại có nghĩa lý gì.
Nhìn phụ thân uống cạn từng ngụm trà trong chén, ta mới cung kính lui xuống.
Tam tỷ không hiểu hỏi ta: “Đã có thể g.i.ế.c nàng ta, vì sao không g.i.ế.c Lâm Dao Âm? Dù sao chúng ta cũng chưa từng làm giao dịch gì với phụ thân, nàng ta muốn muội chết, vậy nàng ta sao lại không đáng chết.”
Ta lắc đầu đưa mắt nhìn về phía Lâm Nghiễn Thư nơi xa,ngoài cười nhưng trong lòng không cười chậm rãi đáp:
“Kẻ hạ nhân c.h.ế.t thì chẳng đáng bận tâm, nhưng nếu người c.h.ế.t là Lâm Dao Âm, chỉ e bọn họ sẽ không để yên. Khi cánh chưa đủ cứng cáp, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Tam tỷ lấy ra thiệp mời của thái tử:
“Vậy thì phải tăng tốc thôi, mau chóng mọc đủ lông cánh mới được.”
Nào ngờ, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
17
Kiếp trước, bài thơ được trưởng công chúa yêu thích, được các văn nhân, học giả khen ngợi không ngừng của tam tỷ lại bị Giang Ấu Nghi, nữ nhi của hộ quốc tướng quân giành trước đọc lên tại yến tiệc ngắm hoa do thái tử tổ chức.
Nàng ấy vốn là một trong những ứng cử viên sáng giá để trở thành trắc phi của thái tử, nhưng vì tam tỷ đã chiếm quá nhiều sự ưu ái của thái tử, nàng ấy đã trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Làm sao Giang tiểu thư có thể không vui mừng khi vượt qua tam tỷ trong lĩnh vực mà nàng ấy vốn rất giỏi?
Khi được mọi người thán phục như thần thánh, nàng ấy hơi lộ vẻ kiêu ngạo nhìn về phía tam tỷ:
“Nghe nói Lâm tam tiểu thư tài hoa xuất chúng xuất khẩu thành thơ, hay là cũng giống như ta, làm một bài thơ ngẫu hứng cho mọi người mở rộng tầm mắt.”
Tam tỷ lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn –
“Hoạ Vãn đây xin chịu thua.”
Thái tử mặt mày trầm xuống, nhìn về phía tam tỷ, muốn nói lại thôi.
Tam tỷ siết chặt tay.
Nhìn mà xem, tình yêu của nam nhân luôn phải cân nhắc thiệt hơn, chẳng bao giờ đáng tin.
Trong kinh thành, luôn có những kẻ khen cao chê thấp, ngay lập tức có người dựng lên pháo dài pháo ngắn công kích Tam tỷ, bảo rằng nàng ấy chỉ có danh hão, khiến mọi người cười nhạo.
Đành vậy, tam tỷ chỉ có thể làm một bài thơ khác, dù không tài hoa tuyệt sắc bằng bài thơ kia, nhưng cũng đủ để bịt miệng những kẻ lời ra tiếng vào.
Thanh loan đao thái tử coi như một phần thưởng nhỏ, đã bị Giang tiểu thư thu vào tay.
Ngược lại để an ủi tam tỷ, điện hạ đã tự tay hái một đóa hoa cài lên tóc nàng ấy.
Hắn khen tam tỷ vừa có tài văn chương lại có phẩm hạnh cao quý, mới thực sự là đóa hoa quý trong nhà.
Giang tiểu thư cắn cánh môi run rẩy vì không cam lòng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cho đến khi yến tiệc kết thúc, thái tử đã đặc biệt giữ lại Giang tiểu thư và tam tỷ.
Tờ giấy đã được mở ra trên bàn gỗ hoa lê bị thái tử lạnh lùng đẩy tới trước mặt Giang tiểu thư.
Nét chữ nhỏ nhắn thanh nhã, chính là do tam tỷ viết.
Và nội dung trong đó chính là bài thơ ngẫu hứng mà Giang tiểu thư đã làm.
Nàng ấy không hiểu ý tứ:
“Đây là ý gì?”
Thái tử rũ mắt nhìn nàng ấy, đôi mắt sâu thẳm đáng sợ như hồ băng:
“Đây là bài thơ mà Hoạ Vãn đã đưa cho cô tối qua, nàng ấy sợ phạm phải điều cấm kỵ, nhờ cô giúp nàng ấy xem xét. Làm sao lại trùng hợp mà giống hệt bài thơ ngẫu hứng của Ấu Nghi vậy.”
Giang tiểu thư lập tức tái mặt, xấu hổ đến mức không biết phải đặt tay vào đâu.
Là tam tỷ chủ động đứng ra giúp nàng ấy giải vây:
“Giang tiểu thư thật thà thẳng thắn, một mũi tên trúng hai đích khiến Hoạ Vãn phải nhìn không rời mắt. Hoạ Vãn thường nghĩ, nếu có thể kết giao bằng hữu với một nữ tử sôi nổi và sống động như thế, thì vinh hạnh và vui sướng biết bao.”
“Hôm nay vốn định mặt dày nhờ phúc của điện hạ, mượn hoa dâng Phật để làm quen với Giang tiểu thư. Không ngờ, chúng ta lại bị kẻ xấu tính toán.”
Ánh mắt Giang tiểu thư thoáng chốc d.a.o động, cảm giác hối lỗi tràn ngập trong đôi mắt:
“Xin lỗi, ta không biết bài thơ ấy là do ngươi viết, cứ tưởng là tác phẩm của phụ tá của nàng ấy, đọc rất không tầm thường, nên… Lâm tiểu thư rộng lượng, không vạch trần ta trước mặt mọi người trong yến hội, cũng không trách móc ta lừa dối trước mặt điện hạ, trừng trị tội bất kính của ta. Ta thật sự rất hổ thẹn.”