Tôi hỏi vậy, nhưng trong lòng cũng đoán được chắc anh ta nhìn thấy… thứ gì đó ngoài cửa sổ rồi…
“Không… không có gì. Chỉ là… hút thuốc không tốt đâu, haha… hại sức khỏe.” – Anh ta cười gượng, muốn nói rồi lại thôi.
Tôi gật đầu, đẩy cửa nhà vệ sinh và đóng chặt lại.
Ngay khoảnh khắc bước vào… tôi chợt bừng tỉnh, hiểu ra tại sao tôi lại thấy ông anh áo da đó không ổn!
Với tư cách là dân hút thuốc lâu năm… khi đi lướt qua anh ta tôi không hề ngửi thấy mùi thuốc lá!
Hơn nữa, lúc này trong nhà vệ sinh… cũng hoàn toàn không có mùi t.h.u.ố.c lá từng bị đốt!
Hắn… tại sao lại phải nói dối?
Tôi bình tĩnh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói.
Qua làn khói mờ ảo, tôi nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.
Trước mắt tôi là vùng hoang dã tối đen như mực.
Rồi… một vệt đỏ nhàn nhạt xuất hiện, từ từ trượt xuống dọc theo viền trên của cửa sổ.
Màu đỏ ấy… giống như con mắt đỏ thẫm của một sinh vật nào đó.
Nó bị treo ngược lên, chầm chậm… trượt qua cửa sổ, từ trên xuống dưới.
Tôi hít mạnh một hơi thuốc rồi phả ra thật mạnh.
Tôi nhìn thấy nó… nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cố gắng đè nén cảm xúc, giả vờ như mình chẳng thấy gì cả.
Tôi thấy nó treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ, bị cơn gió mạnh thổi tới thổi lui.
Tôi bình tĩnh hút hết điếu thuốc, sau đó cũng bình tĩnh mở cửa nhà vệ sinh, bình tĩnh bước ra ngoài.
Cạch! Cạch! Cạch…
Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lam đẩy xe bán hàng đi vào toa số 12.
“Đồ ăn, đồ uống đây! Có cả quà lưu niệm nữa nhé!”
Hành khách trong toa đồng loạt giơ tay gọi.
Rõ ràng… ai cũng nghĩ rằng tiền nhận được từ “lì xì” trong nhóm phải tiêu hết.
Bằng không, hậu quả… khó mà lường được.
Tôi lặng lẽ theo sau quay về toa, nhìn vào thùng nhựa trên xe bán hàng – bên trong toàn những món đồ rất bình thường.
Chỉ là bánh mì, mì gói, coca… mấy thứ như vậy.
Tất nhiên, không có món “lẩu lòng” hay nước khoáng.
Mọi người lần lượt mua đồ, cuối cùng quét mã thanh toán tiêu hết số tiền nhận được.
Bất ngờ, có người hỏi: “Có quà lưu niệm gì thế?”
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh lam lạnh nhạt đáp: “Là một chiếc nhẫn vàng kỷ niệm lần vận hành thứ một vạn của chuyến tàu này!”
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đập thình thịch như trống trận!
13
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, dùng số tiền trong hồng bao mua một cái bánh mì nhỏ giá 1 tệ rưỡi.
Vẫn còn thừa.
Đợi đến khi nhân viên bán hàng rời đi, tôi nhét cái bánh mì vào túi ngồi xuống mép giường cúi đầu nghịch điện thoại.
Tôi đang… chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng nhóm chat “K104-12” mà tôi dán mắt vào cũng có động tĩnh.
Người ẩn danh: “Kính gửi các hành khách, do trạm dừng vừa rồi bùng phát một loại virus lạ dẫn đến một số hành khách và nhân viên bị nhiễm bệnh! Bây giờ, tất cả hãy về đúng chỗ của mình, nếu không có thông báo tuyệt đối không được hành động!”
“Đồng thời, những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm của chuyến tàu lần này, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!”
“Nhắc lại: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm hãy mang theo hành lý lập tức đến toa số 1!”
“Nhắc lại lần cuối: Những hành khách sở hữu nhẫn vàng kỷ niệm, hãy mang theo hành lý, lập tức đến toa số 1!”
14
Là sở hữu nhẫn vàng!
Chứ không phải… mua được nhẫn vàng!
15
Cả toa số 12, chỉ có một người đứng dậy.
Chính là ông anh mặc áo khoác da lúc nãy giả vờ vào nhà vệ sinh hút thuốc!