Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc

Chương 4: Chương 4



Một phút trôi qua… Vòng quay vẫn tiếp tục quay.

“Chúc mừng 11N03!”

“Nhiệm vụ: Trên toa tàu này, có một người đang đeo một chiếc nhẫn vàng không thuộc về cô ấy. Hãy tìm ra người đó và lấy lại chiếc nhẫn! Thời gian hoàn thành: 5 phút!”

Ở vị trí gần lối đi, một người đàn ông trung niên tái mặt, luống cuống đứng phắt dậy.

“Cái gì cơ?”

“Nhẫn vàng? Không thuộc về cô ấy… ý là sao? Chẳng lẽ là… đồ ăn cắp?”

“Ai? Ai đã ăn trộm nhẫn vàng của người khác?”

“Nói thừa! Nếu trộm thì ai dám nhận chứ? Nhưng nếu có kẻ trộm thì cũng phải có người bị mất chứ? Ai có nhẫn vàng, mau kiểm tra xem còn không? Ai bị mất nhẫn, nhanh nhớ lại xem trước đó có ai chạm vào mình không?”

“Tôi không có nhẫn vàng! Không liên quan đến tôi!”

Ở vị trí ghế N03, người đàn ông trung niên đột nhiên quỳ sụp xuống sàn với khuôn mặt tuyệt vọng.

“Xin mọi người! Ai đang giữ chiếc nhẫn vàng của người khác? Làm ơn, trả lại cho tôi đi… Tôi không muốn chết…”

“Tôi sẽ trả tiền! Được chứ? Tôi sẽ mua lại! Bao nhiêu cũng được, chỉ cần nói giá!”

Ông ta đảo mắt khắp toa, giọng nói càng lúc càng tuyệt vọng.

“Nhẫn vàng…?”

Trong đầu tôi thoáng qua một hình ảnh mơ hồ.

Cảm giác như… tôi đã từng nghe về chuyện này ở đâu đó…

Nhưng chưa kịp nghĩ ra thì một bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy cánh tay tôi.

Là mẹ tôi.

Bà run bần bật, bàn tay nắm chặt lấy tôi, ghé sát lại, thì thào trong sợ hãi:

“Tiểu Vũ… Chiếc nhẫn vàng…”

ẦM!

Trong đầu tôi như có sét đánh ngang trời!

Tôi đã nhớ ra!

4

Ba năm trước.

Trên đường về nhà sau một chuyến đi, tôi đã nhặt được một chiếc nhẫn vàng.

Khi về nhà, tôi đưa nó cho mẹ một cách rất tự nhiên.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ — tôi chỉ nhớ rằng mình nhặt được nó.

Còn tôi nhặt ở đâu, nhặt bằng cách nào… thì hoàn toàn không nhớ nổi!

Lúc đó, mẹ tôi đã rất băn khoăn:

“Con trai, cái nhẫn này ở đâu ra vậy? Mẹ thấy không yên tâm lắm.”

“Mẹ à, con nói rồi mà, nhặt được thôi.”

“Nhặt được đồ, mẹ chỉ lo là chủ nhân của nó sẽ tìm đến…”

— Chiếc nhẫn vàng đó, lúc này, đang nằm trên tay mẹ tôi!

Quả thật, nó không thuộc về mẹ tôi!

Còn về việc nó thuộc về ai, thật sự… tôi cũng không biết, chẳng nhớ nổi!

Tôi bắt đầu điên cuồng suy nghĩ, cố lục lại ký ức.

Nhưng càng cố, ký ức trong đầu về chiếc nhẫn vàng đó lại càng trống rỗng!

Đúng lúc đó, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khác.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lật tung phần tin nhắn cũ lên tìm.

Cuối cùng, tôi cũng tìm được một tin nhắn từ ba năm trước!

Đó là vào ngày mẹ hỏi tôi chiếc nhẫn từ đâu ra, tôi nhận được một tin nhắn thế này:

“Kính gửi anh Trương Vũ, chúc mừng anh! Hồ sơ của anh đã vượt qua vòng xét duyệt của công ty Đường sắt Trung Quốc. Với lý niệm nghề nghiệp tiên tiến, môi trường làm việc tuyệt vời, chúng tôi nhất định sẽ đào tạo anh trở thành một trưởng tàu xuất sắc. — Người ẩn danh.”

Lúc đó, tôi còn nghĩ mình đến cái cửa tàu còn chưa biết mở, làm sao mà làm trưởng tàu được chứ?

Thế nên sau đó, tôi cũng chẳng để tâm gì.

Ba năm tiếp theo, tôi nhiều lần đi tìm việc, nhưng toàn thất bại.

Sau đó theo ý mẹ đi xem mắt vài lần, kết quả cũng vẫn thất bại.

Tôi càng lúc càng chán nản, cuối cùng nghĩ thôi thì đưa mẹ đi du lịch một chuyến, cũng coi như giải khuây…

5

Tôi nuốt nước bọt ực một cái, căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn cố nhỏ giọng an ủi mẹ:

“Mẹ đừng sợ… không sao đâu.”

Nói vậy thôi, tôi vẫn lặng lẽ đè c.h.ặ.t t.a.y mẹ xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.