Thiên Kim Báo Thù

Chương 14: Chương 14



Tôi còn đang định hỏi thêm thì điện thoại của anh ta cũng reo lên. Sau khi nghe máy, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng: “Nhị thiếu gia nhà họ Lâm vừa tuyên bố triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị trước thời hạn.”

 

“Khi nào?”

 

“Mười giờ sáng mai.” Ánh mắt Kỳ Hành trở nên sắc bén: “Anh ta định đề xuất vụ thâu tóm Ninh thị.”

 

Tôi siết chặt nắm tay. Sớm hơn dự kiến cả tuần! Xem ra thất bại hôm nay đã khiến Bạch Linh và Mạc Trầm trở nên điên cuồng.

 

“Cô có cần tôi đi cùng không?” Kỳ Hành đột nhiên hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Đây là cuộc chiến của gia đình tôi.” Rồi ngẫm nghĩ một lát, tôi nói thêm: “Nhưng… anh có thể ngồi ở hàng ghế khán giả.”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì…” Tôi nở một nụ cười tinh nghịch: “Tôi muốn xem vẻ mặt của nhị thiếu gia nhà họ Lâm khi nhìn thấy anh.”

 

Kỳ Hành khẽ bật cười: “Như cô muốn.”

 

Lúc đi về phía bãi đỗ xe, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: “À đúng rồi, bố anh đã c.h.ế.t như thế nào?”

 

Vẻ mặt Kỳ Hành lập tức trở nên băng giá: “Ai nói với cô là ông ấy chết?”

 

“Mạc Trầm đã nói trong đoạn ghi âm…”

 

“Đó không phải là tai nạn.” Giọng Kỳ Hành lạnh lẽo như băng: “Mà nhị thiếu gia nhà họ Lâm và Mạc Hồng Sơn, cả hai đều không thể vô can.”

 

Thông tin này khiến tôi lạnh toát cả người. Kiếp trước tôi biết rất ít về nhà họ Kỳ, bây giờ xem ra, mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng rất nhiều.

 

“Ngày mai gặp.” Kỳ Hành mở cửa xe cho tôi, rồi đột nhiên cúi xuống thì thầm bên tai tôi: “À, chiến thuật vỏ chuối của cô… rất sáng tạo.”

 

Hơi thở của anh phả vào vành tai khiến tôi đỏ bừng từ tai xuống tận cổ, vội vàng chui vào xe.

 

Trên đường về nhà, tôi không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Vẻ mặt chật vật của Bạch Linh, sự thú nhận của Vương Đại Lực, và cả… nụ hôn bất ngờ của Kỳ Hành để che chở cho tôi.

 

Dù biết chỉ là diễn kịch, tim tôi đến giờ vẫn còn đập thình thịch.

 

“Bình tĩnh nào, Ninh Sơ Hạ,” tôi tự nhủ: “Sống lại là để trả thù, không phải để yêu đương!”

 

Nhưng trong đầu tôi lại không tự chủ hiện lên câu nói của Kỳ Hành: “Tôi đã hứa sẽ đảm bảo giấc mơ đó sẽ không bao giờ thành hiện thực…”

 

Anh ta thật sự biết gì đó sao? Hay… anh ta chính là biến số trong cuộc đời tôi sau khi sống lại?

 

Mang theo một bụng đầy nghi vấn, tôi đạp chân ga. Ngày mai còn một trận chiến khó khăn đang chờ, và lần này, tôi sẽ không đơn độc chiến đấu nữa.

 

“Ninh tiểu thư, cô chắc chắn muốn mặc bộ này đến cuộc họp hội đồng quản trị sao?” 

 

Tiểu Lâm nhìn bộ đồ công sở màu đen tôi đang mặc, vẻ mặt lo lắng: “Có phải hơi nghiêm túc quá không?”

 

Tôi xoay một vòng trước gương lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Hôm nay không phải đi uống trà, mà là đi đánh trận.”

 

Tối qua sau khi về nhà, tôi thức trắng đêm, lục tung tất cả tài liệu trong thư phòng của bố. Lời nhắc nhở của Kỳ Hành khiến tôi nhận ra, vụ thâu tóm lần này của nhị thiếu gia nhà họ Lâm chắc chắn không phải là hành động nhất thời, mà đã được lên kế hoạch từ rất lâu. Kiếp trước, bọn họ đợi sau khi tôi gả vào nhà họ Mạc mới ra tay, kiếp này vì tôi hủy hôn nên kế hoạch đã bị đẩy lên sớm hơn.

 

“Tìm thấy rồi!” Ba giờ sáng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy bằng chứng then chốt trong một chiếc két sắt phủ đầy bụi – một bản hợp đồng góp vốn được ký kết cách đây hai mươi năm, trên đó ghi rõ 10% cổ phần của tập đoàn Lâm thị được chuyển giao cho Ninh thị làm vật thế chấp.

 

Bố tôi bị tiếng động của tôi làm tỉnh giấc, sau khi nhìn thấy tờ hợp đồng thì vô cùng kinh ngạc: “Đây… đây là do ông Lâm ký năm xưa! Ta vậy mà quên béng mất chuyện này!”

 

“Ông Lâm?” Tôi truy hỏi: “Là ông nội của nhị thiếu gia nhà họ Lâm sao?”

 

Bố gật đầu: “Năm xưa Lâm thị gặp khủng hoảng, chúng ta đã rót vốn giúp đỡ, họ dùng 10% cổ phần làm vật thế chấp. Sau này nhà họ Lâm đã trả lại tiền, nhưng không hiểu sao cổ phần vẫn chưa được chuyển trả lại…”

 

Mắt tôi sáng lên: “Vậy có nghĩa là hiện tại chúng ta vẫn đang nắm giữ 10% cổ phần của Lâm thị?”

 

“Về lý thuyết là vậy, nhưng…” Bố nhíu mày: “Nhiều năm như vậy không thực hiện quyền cổ đông, có lẽ đã…”

 

“Chỉ cần giấy tờ còn hiệu lực là được.” Tôi cẩn thận cất tập tài liệu vào túi: “Bố à, ngày mai ở cuộc họp hội đồng quản trị, bố cứ xem con biểu diễn nhé.”

 

Giờ phút này, đứng trước tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Ninh thị, tôi hít một hơi thật sâu. Trong cặp tài liệu ngoài bản hợp đồng góp vốn kia, còn có “món quà bất ngờ” mà Trình Mặc đã khẩn cấp gửi đến tối qua – một đoạn video “ấn tượng” về màn trình diễn của nhị thiếu gia nhà họ Lâm ở quán karaoke.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.