Đêm nay, Dụ Quân Chước ngủ đến cực kì kiên định.
Bởi vì Chu Viễn Hồi ngủ trong trướng, lại nằm trên chiếc giường khác, nên sự tồn tại của hắn đối với thiếu niên không hề gây bối rối, ngược lại còn mang đến chút cảm giác an toàn.
Thế nhưng, khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Dụ Quân Chước phát hiện chiếc giường đó đã trống không, chăn đệm được gấp gọn gàng, trông cứ như chưa từng có ai ngủ ở đó. Chỉ có thau nước sạch trong phòng là bằng chứng duy nhất cho thấy đã có người đến.
Dụ Quân Chước thầm nghĩ, nếu bản thân cứ ngủ sớm rồi dậy muộn như thế này, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã thấy được Hoài Vương điện hạ trong gian trướng này.
Sau khi cùng Chu Dung rửa mặt xong, đến giờ ăn sáng, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn. Lúc này, Chu Viễn Hồi đã thu xếp chỉnh tề, đang ngồi bên bàn chờ.
Trên bàn, đồ ăn của hai người như thường lệ vẫn khác nhau.
“Tối hôm qua Vương phi ngủ rất ngon.” Đáy mắt Chu Viễn Hồi đầy ý cười.
“Phải không?” Dụ Quân Chước nghi hoặc nhìn hắn, “Từ trước đến nay ta vẫn luôn ngủ rất ngon.”
“Không giống đâu, tối qua ngươi trở mình rất ít, ngủ rất sâu.”
Lời này của Chu Viễn Hồi nghe như thuận miệng nói ra, nhưng lại vô tình xác nhận suy đoán của Dụ Quân Chước—thì ra trước đây, khi hắn ở trong đại doanh, Chu Viễn Hồi không phải là không quay về ngủ, mà chỉ là trông như vậy thôi.
Phát hiện này chẳng những không khiến y cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, việc biết Hoài Vương điện hạ luôn ở cùng một gian trướng với mình, lại là một điều tốt. Tựa như nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng bấy lâu của y, hoá ra hoàn toàn không cần thiết.
Dụ Quân Chước cảm giác như có một tảng đá lớn rơi khỏi lòng, cả người nhẹ nhõm không ít.
Y quay sang quan sát nam nhân bên cạnh, phát hiện tóc đối phương được chải chuốt vô cùng gọn gàng, trên người cũng đã thay một bộ võ phục khác hẳn hôm qua. Y thậm chí còn nghi ngờ, sau buổi huấn luyện sáng nay, Chu Viễn Hồi có khi còn cố ý đi tắm rồi mới thay y phục. Bởi vì khoảng cách gần như vậy, y có thể ngửi thấy trên người nam nhân tỏa ra hương bồ kết thanh mát, dễ chịu.
Dụ Quân Chước một lần nữa tin rằng, Hoài Vương điện hạ quả thực rất để ý đến hình tượng của mình.
“Nhìn bổn vương làm gì?” Chu Viễn Hồi hỏi.
“Không có gì, chỉ là hôm nay Vương gia mặc bộ võ phục này trông cũng rất đẹp.”
Nghe xong lời khen này, Chu Viễn Hồi không tỏ vẻ gì, dường như hoàn toàn không để tâm đến đánh giá của Hoài Vương phi. Nhưng ngay sau đó, vì mất tập trung trong giây lát, hắn bị chén canh nóng đến tê rần đầu lưỡi.
Từ hôm nay, Kỳ chưởng quầy chính thức dẫn người bắt tay vào việc chặt cây.
Dù khu rừng này có diện tích rất lớn, phương án vận chuyển sau đó vẫn chưa xác định, nhưng trước mắt, bắt đầu từ những khu vực gần nhất chắc chắn là lựa chọn hợp lý.
Thủy sư đông người, một khi bắt tay vào chặt cây thì tốc độ vô cùng nhanh. Họ phân công rõ ràng: có người phụ trách chặt cây, có người dọn bỏ cành lá lộn xộn, có người tách riêng gỗ. Số gỗ sau khi được chặt xuống cũng không cần vận chuyển ngay trong ngày, mà sẽ được xếp thành hàng trên gò đất trong vài ngày, giúp giảm bớt hơi ẩm.
Dụ Quân Chước không cần tham gia chặt cây, mà ở lại cùng Kỳ chưởng quầy nghiên cứu phương án vận chuyển gỗ.
Y đã thu thập đầy đủ thống kê về kích cỡ của tất cả các loại thuyền hàng, nhưng khi tính toán số lượng gỗ có thể vận chuyển, y lại phát hiện một vấn đề nan giải—đó là việc dỡ gỗ xuống thuyền vô cùng phiền phức.
Thân thuyền vốn có độ cao nhất định, người ở trên bến thuyền thì có thang gỗ hỗ trợ, nên việc lên xuống không quá khó khăn. Nhưng khi dỡ gỗ, lại phải nâng lên hạ xuống liên tục, vừa tốn thời gian vừa hao tổn sức lực.
“Trước đây các ông vận chuyển thế nào?” Dụ Quân Chước hỏi Kỳ chưởng quầy.
“Từ trước đến nay chỉ vận chuyển gỗ trên đất liền, chưa từng vận chuyển trên biển.”
Trên đất liền, việc chở gỗ có thể dùng xe, hơn nữa, vị trí xưởng đóng thuyển có thể điều chỉnh theo vị trí của khu rừng, nên vấn đề vận chuyển không quá phức tạp. Nhưng lần này thì khác, họ phải vượt biển, bắt buộc phải dùng thuyền. Trong khi đó, những con thuyền hiện có hoặc là chiến thuyền, hoặc là thuyền đánh cá và thuyền hàng, đều không thực sự phù hợp để chở gỗ số lượng lớn.
“Nếu có đủ thời gian, chi bằng trực tiếp lập một xưởng đóng thuyền ngay trên đảo, đợi xử lý xong toàn bộ gỗ thì đóng thuyền luôn.” Dụ Quân Chước nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.
Đáng tiếc, gỗ mới đốn xuống không thể dùng ngay để đóng thuyền, mà bọn họ cũng không thể cứ ở mãi trên đảo chờ đợi.
Đúng lúc Dụ Quân Chước đang đau đầu vì chuyện vận chuyển gỗ, nhóm người đi vào rừng điều tra đã trở về.
Lần này, Chương Hiến đích thân dẫn người đi lùng sục khắp khu rừng, và phát hiện bên trong thực sự có sông, hơn nữa, không chỉ có một con. Chỉ là, cửa sông đổ ra biển lại nằm lệch khỏi khu vực hoạt động của bọn họ, nên trước đây họ chưa từng chú ý đến.
“Sông rộng bao nhiêu?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Chỗ rộng nhất hơn mười mét, chỗ hẹp chỉ khoảng hai, ba mét.” Chương Hiến đáp.
Với độ rộng này, không thể đi thuyền được.
Dụ Quân Chước không khỏi có chút thất vọng.
Kỳ chưởng quầy lại nói: “Không đi thuyền được, nhưng có thể thả trôi gỗ theo dòng nước. Nếu thượng nguồn có địa thế cao, có thể trực tiếp để gỗ trôi xuống hạ lưu. Còn nếu địa thế không đủ dốc, ta có thể dùng dây kéo gỗ trên mặt nước, vẫn đỡ tốn sức hơn là dùng xe chở.”
Dụ Quân Chước lần đầu nghe đến phương pháp này, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Gỗ khi thả xuống nước sẽ nổi lên, chỉ cần dòng nước đủ sâu thì sẽ không bị chìm.
“Vậy liệu gỗ có bị ngâm hỏng không?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Nếu chỉ ngâm trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì.” Kỳ chưởng quầy đáp.
“Nếu ngâm ở biển thì sao?” Dụ Quân Chước lại hỏi.
“Cũng vậy, chỉ cần không để quá lâu.”
Dụ Quân Chước suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy khi vận chuyển gỗ về Hoài Quận, có thể dùng cách này không? Cứ trói chặt gỗ lại thành từng bè, sau đó dùng thuyền kéo đi. Như thế thì không cần phải dỡ hàng nữa.”
Không chỉ không cần dỡ hàng, mà còn không phải lo lắng thuyền có phù hợp hay không, như vậy chiến thuyền cũng có thể sử dụng để kéo gỗ.
“Được không?” Chương Hiến nhìn về phía Kỳ chưởng quầy.
“Trước đây ta từng thấy người ta kéo gỗ trên nước rồi. Chỉ cần dùng dây thừng để giữ thăng bằng, phối hợp tốt là có thể kéo được.” Kỳ chưởng quầy suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Nếu ta buộc gỗ lại thành từng tấm phẳng giống như bè tre, kéo đi chắc hẳn không khó.”
Đến lúc đó, chỉ cần sắp xếp người phía sau giữ thăng bằng, đến nơi thì thả neo trước, không cần lo lắng gỗ va vào thân thuyền.
Mọi người cùng bàn bạc một lúc, ngay trong ngày liền tìm một con thuyền để thử nghiệm. Không ngờ kết quả lại vô cùng thuận lợi.
Không chỉ vậy, kéo gỗ trên nước còn giúp tăng lượng vận chuyển đáng kể, so với chất lên thuyền thì còn chở được nhiều hơn.
Cứ như vậy, mọi việc nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Chưa đầy một tháng, xưởng đóng thuyền cũ đã bị chất đầy gỗ, Kỳ chưởng quầy buộc phải tìm một địa điểm khác để cất giữ số gỗ mới.
Lúc này, người Đông Châu cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, một lần nữa gửi thư cầu hòa.
Lần này, trong công văn nghị hòa gửi đến, họ đưa ra điều kiện cụ thể hơn, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, sẽ để Ngũ hoàng tử—người được sủng ái nhất triều đình Đông Châu—dẫn đoàn sứ giả đến Hoài Quận bàn bạc hòa đàm.
“Ngũ hoàng tử này rất lợi hại sao?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Đưa hắn đến không phải để đàm phán, mà là để làm con tin.” Chu Viễn Hồi giải thích.
Nghe vậy, Dụ Quân Chước lập tức hiểu ra, Đông Châu phái người làm con tin đến, chính là để thể hiện thành ý trong việc nghị hòa.
Nhận được công văn, Chu Viễn Hồi lập tức sai người đưa về Kinh thành. Đông Châu đã nhiều lần bày tỏ ý muốn giảng hòa, thời cơ cũng không còn chênh lệch bao nhiêu. Chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, hai nước có thể chính thức ngồi lại thương thảo.
Công văn được gửi đến Kinh thành không lâu, Hoàng đế liền phái hai vị triều thần đến Hoài Quận, trên danh nghĩa là hỗ trợ Hoài Vương điện hạ đàm phán với Đông Châu. Vì địa điểm nghị hòa đã được ấn định tại Hoài Quận, nên bọn họ chỉ cần chờ đoàn sứ giả Đông Châu vượt biển đến là có thể bắt đầu.
“Lễ bộ Thượng thư Cao đại nhân và Binh bộ Thị lang Đỗ đại nhân… Bệ hạ đúng là biết cách chọn người.” Lưu quản gia khi nghe tin xong, sắc mặt có phần phức tạp.
“Hai người này có gì đặc biệt sao?” Dụ Quân Chước tò mò hỏi.
“Vương phi có điều không biết, hai vị này cùng với Vương gia có quan hệ không tốt.” Lưu quản gia nói.
“Binh bộ thì khỏi phải bàn, Vương gia công cao, nhưng lại không chịu để Binh bộ quản thúc, đám quan lại bên đó tự nhiên không hài lòng. Còn về Lễ bộ…” Lưu quản gia cười lạnh, “Vương gia tính tình không chịu gò bó, quan viên Lễ bộ trước nay không ít lần dâng sớ lên triều chỉ trích ngài ấy.”
“Nếu Bệ hạ đã muốn để Vương gia chủ trì nghị hòa, sao không phái người có quan hệ tốt với ngài ấy đến?” Dụ Quân Chước khó hiểu hỏi.
“Chuyện này à…” Lưu quản gia nghĩ ngợi một lúc rồi đáp, “Có lẽ là Bệ hạ tìm mãi trong triều, cũng không có ai có quan hệ thân thiết với Vương gia.”
Dụ Quân Chước: …
Không hổ danh là Hoài Vương điện hạ, cả triều đình văn võ bá quan lại chẳng có lấy một người giao hảo?
—
Chuyện trên đảo không cần đích thân giám sát nữa.
Dự tính quan viên từ Kinh thành sắp đến, Chu Viễn Hồi liền đưa mọi người trở về Hoài Quận.
Chỉ là, hắn hiển nhiên không để hai vị đại nhân kia vào mắt, không đón tiếp, cũng chẳng đặc biệt chiêu đãi. Mãi đến hôm sau, khi Quận thủ đích thân đến mời, Chu Viễn Hồi mới miễn cưỡng ra mặt gặp hai người một lần.
“Nghe Quận thủ đại nhân nói, Vương gia dẫn thủy sư đi khắp Đông Châu để… chặt cây?” Cao Thượng thư mở lời.
“Ngươi đã nghe nói rồi, còn hỏi bổn vương làm gì?” Chu Viễn Hồi cười nhạt, “Sợ Quận thủ đại nhân gạt ngươi chắc?”
Cao Thượng thư có chút lúng túng: “Vương gia, thứ cho hạ quan nói thẳng, hai nước còn chưa chính thức nghị hòa, vậy mà Vương gia đã tùy tiện chặt cây trên đất Đông Châu, e rằng không thỏa đáng lắm. Nếu sau này Đông Châu mang chuyện này ra làm khó, chúng ta chẳng phải sẽ rơi vào thế bị động sao?”
“Buồn cười thật. Bổn vương chặt cây của bọn họ mà còn phải xin phép trước à?”
“Dù gì đây cũng là chuyện liên quan đến hai nước, nếu đã nghị hòa thì…”
“Lúc trước, Đông Châu phóng hỏa đốt bến thuyền Hoài Quận, có từng thương lượng với Đại Du chưa? Khi bọn họ hại chết Tần tướng quân, bán đứng chiến thuyền, có hỏi qua ý kiến của ngươi không, Cao đại nhân?” Giọng điệu Chu Viễn Hồi đầy vẻ mỉa mai.
“Đó là chuyện khác. Hơn nữa, vụ chiến thuyền lúc trước đúng là có phản đồ, Tiên đế cũng đã xử chém rồi, điện hạ còn nhắc lại làm gì?” Cao Thượng thư đáp, “Hôm nay hạ quan chỉ muốn bàn về chuyện chặt cây.”
Quận thủ đứng bên cạnh quan sát, sợ Hoài Vương điện hạ không nhịn được mà động thủ, vội vàng đứng ra hòa giải.
“Cao đại nhân, nếu đã bàn chuyện nghị hòa, hôm nay cứ tập trung vào nghị hòa, đừng vòng vo những chuyện khác.”
Cao Thượng thư hắng giọng, tiếp tục nói: “Đông Châu và Đại Du từ xưa đã không yên ổn. Hiện tại, thủy sư đã giáng cho đại doanh Đông Châu một đòn nặng nề, khiến bọn họ mất đi khả năng tái chiến. Ý của Bệ hạ là, chiến sự không thể kéo dài mãi, nếu đã muốn nghị hòa thì nên tính toán lâu dài.
Tốt nhất là nhân cơ hội này mở đường thông thương với Đông Châu. Đất Đông Châu nhỏ, những thứ bọn họ thiếu, chúng ta có. Mà những gì họ có, chúng ta cũng có thể muốn. Nếu thương lượng được điều kiện hợp lý, biết đâu từ nay về sau hai nước không cần động binh nữa.”
“Phốc!” Chu Viễn Hồi không nhịn được, liền bật cười thành tiếng.
“Vương gia cười gì?” Cao Thượng thư hỏi.
“Lúc trước không nên để thủy sư đánh đại doanh Đông Châu, mà nên để ngươi đi, nói cho bọn họ nghe đến chết.”
“Ngài…” Cao Thượng thư nghẹn lời, á khẩu không đáp lại được.
Quả nhiên, Hoài Vương điện hạ này căn bản không nói lý!