Hoài Triều Thương Hội.
Kỳ Phong nuôi một con chó săn, gần đây nó vừa sinh được ba con chó con. Dụ Quân Chước cùng Chu Dung đang ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn đám chó con vừa mới chào đời.
Con chó mẹ lông đen tuyền, ba con chó con cũng đen nhánh như than, tròn vo, nhìn qua lại có chút đáng yêu kỳ lạ.
“Ngươi có muốn không? Ta cho ngươi một con.” Kỳ Phong hỏi Dự Quân Chước.
“Nuôi có dễ không?” Dụ Quân Chước hơi do dự.
Chỉ riêng việc chăm sóc Chu Dung thôi, y đã cảm thấy trọng trách nặng nề rồi, giờ lại nuôi thêm một con chó, liệu y có lo xuể không đây?
“Ca ca, lấy một con đi! Dung nhi giúp ca ca chăm sóc!” Chu Dung tràn đầy mong đợi, đôi mắt lấp lánh nhìn Dụ Quân Chước.
“Đệ quên rồi sao? Phụ vương nói tháng sau sẽ tìm tiên sinh đến dạy đệ đọc sách.” Dụ Quân Chước nói.
Tiểu Chu Dung bẹp bẹp miệng, có chút thất vọng, nhưng không nháo. Từ nhỏ, cậu bé đã rất nghe lời, nếu ca ca nói không được thì nhất định sẽ không mè nheo.
Dụ Quân Chước nhìn vẻ mặt tủi thân của Chu Dung, trong lòng có chút mềm lòng. Nhưng mấy con chó con này vừa mới sinh, nhất thời cũng chưa thể mang đi, chuyện này có thể để sau rồi bàn lại.
“Kinh thành phái người đến đàm hòa à?” Kỳ chưởng quầy không biết đã đứng bên cạnh từ khi nào, thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, một vị Thượng thư của Lễ Bộ, một vị Thị lang của Binh Bộ.”
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Dụ Quân Chước và Kỳ chưởng quầy đã khá quen thuộc.
Lúc đầu, y luôn cảm thấy Kỳ chưởng quầy có gì đó hơi kỳ quái, nhưng khi đã quen với kiểu cư xử của đối phương, y lại thấy khá thoải mái. Kỳ chưởng quầy là người ôn hòa, phóng khoáng, lại rất quan tâm đến y. Ở bên Kỳ chưởng quầy, Dụ Quân Chước thường có cảm giác như đang được một bậc trưởng bối thân thiết chăm sóc, mà trước đây, cảm giác này y chỉ từng có khi ở bên Lưu quản gia.
“Về chuyện này, Vương gia có nói gì không?”
“Ta chưa hỏi, mà Vương gia cũng không nhắc đến.”
Kỳ chưởng quầy nhìn Dụ Quân Chước, trong lòng thoáng suy tư. Khi còn ở trên đảo, ông từng có một suy đoán, mà sau hơn một tháng ở chung, ông càng chắc chắn: giữa Dụ Quân Chước và Hoài Vương điện hạ, không hề có tình nghĩa phu thê thực sự.
Ông cân nhắc quan hệ giữa hai người, không phải vì tò mò hay có mục đích nào khác, mà chỉ cảm thấy, nếu đúng như vậy, có lẽ Dụ Quân Chước vẫn còn cơ hội rời khỏi Hoài Vương phủ.
“Dụ Thiếu sư, hình như ta chưa từng hỏi qua ngài, trước đây vì sao lại nguyện ý gả vào Vương phủ?”
“Để xung hỉ cho Vương gia, ai cũng biết chuyện này mà.” Dụ Quân Chước cười đáp.
“Dụ Thiếu sư từng suy nghĩ cho tương lai của mình chưa?”
“Kỳ chưởng quầy muốn nói gì?”
Dụ Quân Chước thu lại ý cười, ánh mắt mang theo vài phần xa cách. Giữa y và Chu Viễn Hồi tuy không có tình cảm đặc biệt nào khác, nhưng bấy lâu nay cùng nhau chung sống, tình nghĩa vẫn luôn tồn tại. Khoảng cách gần xa, thân sơ thế nào, y đều phân định rõ ràng.
“Kỳ mỗ thấy rằng, Hoài Vương điện hạ có lẽ định ở lại đất phong. Nhưng… Bệ hạ có tính toán gì, Vương gia và Dụ Thiếu sư liệu có suy đoán nào không?” Kỳ chưởng quầy hỏi.
Dụ Quân Chước không ngờ ông lại chủ động bàn luận về đề tài này với mình, bèn cố tình bước xa thêm vài bước, tránh để Kỳ Phong và Chu Dung nghe thấy: “Kỳ chưởng quầy có gì cứ nói thẳng.”
“Vương gia là người lập chiến công hiển hách nhất, lại là thân đệ của Bệ hạ, cũng là vị thân vương duy nhất của triều đình. Trong tay ngài ấy nắm giữ thủy sư, có thể dễ dàng bóp chặt huyết mạch Đông Châu. Nếu ngài ấy muốn, có thể một lần nữa chấn hưng thuyền bang, dùng thủy lộ thông suốt Bắc Khương và Nam Thiệu như trở bàn tay.” Kỳ chưởng quầy nói.
“Nếu ngài là bệ hạ, ngài có thể an tâm để ngài ấy ở lại Hoài Quận không?”
Dụ Quân Chước bất giác giật mình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
“Dụ Thiếu sư là người thông minh, nên sớm tính toán cho tương lai.”
“Bệ hạ và Vương gia tình nghĩa thâm sâu…”
“Kỳ mỗ cũng mong rằng, bản thân chỉ là lo lắng vô cớ.”
Kỳ chưởng quầy khẽ vỗ vai Dụ Quân Chước, không nói thêm gì nữa.
Dụ Quân Chước không hiểu vì sao Kỳ chưởng quầy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này với y. Một mặt, y cảm thấy đối phương có ý châm ngòi ly gián, nhưng mặt khác, y lại không thể không suy nghĩ về những lời kia.
Hoàng đế thực sự sẽ dè chừng người huynh đệ từng vào sinh ra tử vì mình sao? Chắc là không thể nào. Nếu thực sự có lòng đề phòng, thì đã chẳng để Thành Quận Vương cùng theo đến Hoài Quận. Dù sao, Hoàng đế vốn không có nhiều huynh đệ, nếu Thành Quận Vương và Hoài Vương đồng lòng, điều đó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho Hoàng đế.
Xét từ điểm này, Dụ Quân Chước không cảm thấy Hoàng đế có bất kỳ tâm tư bất chính nào.
Nhưng y lại không kìm được mà nhớ đến huynh đệ ruột thịt của mình, nhớ đến sự ác ý của Dụ Quân Tề đối với y.
Vậy nên, huyết mạch tình thân… thật sự có thể đáng tin sao?
Sau khi rời khỏi Xem Triều Thương Hội, Dụ Quân Chước bị người chặn xe ngựa giữa đường. Ban đầu, y tưởng rằng mình gặp rắc rối, nhưng khi vén màn xe nhìn ra, y mới phát hiện người đang cản đường lại chính là Quận thủ.
“Hạ quan trước tiên xin gửi lời tạ lỗi đến Dụ Thiếu sư.” Quận thủ dẫn người đến một trà lâu gần đó, trước rót một chén trà thay rượu, tự phạt một ly.
“Nếu không phải thực sự khó xử, hạ quan cũng không dám làm phiền Dụ Thiếu sư.”
“Quận thủ đại nhân gặp rắc rối gì sao?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Hoài Vương điện hạ hôm nay ở Quận thủ phủ, suýt nữa đã đánh nhau với hai vị đại nhân từ Kinh thành đến.”
Dụ Quân Chước khẽ nhướng mày, nhất thời cũng không biết nên đồng cảm với ai.
“Ý của Bệ hạ là để Hoài Vương điện hạ làm chủ, hai vị đại nhân phụ trợ điện hạ đàm phán. Nhưng Cao Thượng thư làm việc quá mức cứng nhắc, lời nói cũng chẳng dễ nghe, khiến điện hạ tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi, nói thẳng là không quản nữa.” Quận thủ quả thực khóc không ra nước mắt, “Dụ Thiếu Sư, ngài nói xem, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến hạ quan, giờ lại thành ra thế này, rốt cuộc phải làm sao mới phải?”
Dụ Quân Chước lập tức hiểu ra, Chu Viễn Hồi rõ ràng là muốn phủi tay mặc kệ.
Thật đáng thương cho Quận thủ Hoài Quận, một bên sợ đắc tội Chu Viễn Hồi, một bên lại sợ chậm trễ hòa đàm mà phải gánh trách nhiệm. Lúc này, ông ta đành phải thử mọi cách trong tuyệt vọng.
“Chuyện này, đâu liên quan gì đến đại nhân, cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Dụ Quân Chước thản nhiên nói.
“Dụ Thiếu sư, ngài là mệnh quan triều đình mà…” Quận thủ lộ vẻ mặt khổ sở, “Hoài Triều Thương Hội đang thiếu đất đóng thuyền, hạ quan đã cố tình phê duyệt đất đai, chưa từng gây khó dễ. Dù không nể mặt tăng, cũng nên nể mặt Phật, xin ngài ra tay giúp đỡ.”
“Hoài Triều Thương Hội lại không phải sản nghiệp nhà ta, ân tình này ngài có muốn bán, cũng chẳng bán được cho ta đâu.”
“Hạ quan lỡ lời! Nhưng Dụ Thiếu sư cứ xem như giúp đỡ hạ quan một chút, hạ quan nhất định ghi nhớ ân tình này.”
Dụ Quân Chước không thể ngờ rằng, rốt cuộc y cũng bị lôi vào chuyện này.
Khi y trở lại phủ Tướng quân, Chu Viễn Hồi đang múa kiếm trong viện.
Hôm nay, nam nhân này mặc một bộ võ phục đỏ thẫm, tay cầm trường kiếm sắc bén, nhìn qua có vài phần khí chất giang hồ.
Trên chiến trường, kiếm không phải vũ khí thực dụng, bởi vậy trong mắt Dụ Quân Chước, kiếm phần nhiều mang tính phô trương khí chất hơn là giá trị thực chiến. Nhưng phải thừa nhận, khi múa lên, nó thật sự rất đẹp mắt.
Chu Viễn Hồi liếc thấy thiếu niên đang đứng cách đó không xa, cổ tay khẽ xoay, múa ra một đường kiếm hoa, nhẹ nhàng khẩy lên một chiếc lá rơi giữa không trung. Chỉ hai nhát kiếm, chiếc lá đã bị chém vụn, tán ra như mảnh vụn tuyết bay, lúc này hắn mới ung dung thu kiếm.
“Hay!” Dụ Quân Chước lập tức tán thưởng.
Chu Viễn Hồi nhìn y, khóe môi cong lên, nhưng không nói gì.
“Không ngờ Vương gia còn biết múa kiếm. Ta đây là lần đầu tiên được chứng kiến, quả thật oai hùng.”
“Bổn vương còn biết nhiều thứ lắm, Vương phi tương lai có rất nhiều thời gian để từ từ khám phá.”
Tiểu tư bên cạnh đưa khăn tay lại, Dụ Quân Chước duỗi tay nhận lấy rồi đưa đến tay Chu Viễn Hồi.
Thiếu niên hiếm khi chủ động như vậy, Chu Viễn Hồi rất hưởng thụ, nhịn không được mà nhìn y lâu thêm một chút.
“Vương gia có muốn uống nước không?” Dụ Quân Chước lại hỏi.
“Vô sự hiến ân cần, để bổn vương đoán xem nào… có người tìm ngươi?”
Dụ Quân Chước không ngạc nhiên. Y gặp ai khi ra ngoài, ám vệ chắc chắn sẽ báo lại cho Chu Viễn Hồi, muốn giấu cũng giấu không được, huống hồ y vốn không định giấu đối phương.
“Quận thủ đại nhân tìm ta than khóc một hồi.” Dụ Quân Chước thản nhiên nói.
“Ngươi nhận chỗ tốt của hắn rồi?” Chu Viễn Hồi nhướng mày hỏi.
“Uống một ly trà, tính không?”
“Sao lại không tính?”
Chu Viễn Hồi xoay người bước vào nội sảnh, Dụ Quân Chước ngoan ngoãn đi theo phía sau.
“Vương gia, hai vị đại nhân từ Kinh thành đến đã chọc ngài nổi giận?”
“Cũng không đến mức nổi giận, bổn vương chỉ là không ưa thái độ của bọn họ, tiện miệng châm chọc vài câu.”
“Chuyện hòa đàm, Bệ hạ định liệu thế nào?” Dụ Quân Chước hỏi.
“Bệ hạ không có hạ minh chỉ, chỉ có khẩu dụ bảo ta toàn quyền quyết định. Ngươi nghĩ xem, nên tính toán thế nào?”
Dụ Quân Chước vốn không thực sự hiểu rõ Hoàng đế, cũng không thể đoán thấu tâm tư đối phương, chỉ có thể thử suy đoán: “Bệ hạ không muốn hòa đàm?”
“Cũng không hẳn, Cao Thượng thư nói đúng một câu, chiến tranh không thể kéo dài mãi.” Chu Viễn Hồi ngồi trong phòng, chậm rãi lau thân kiếm, thần thái thong dong.
Dụ Quân Chước nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Y cảm thấy, Chu Viễn Hồi lúc cầm kiếm dường như không giống với ngày thường.
Y không kìm được mà nhớ đến những lời của Kỳ chưởng quầy, thầm nghĩ—nếu một ngày nào đó, Hoàng đế thực sự sinh lòng nghi kỵ với Hoài Vương, mà đối phương không còn nắm giữ binh quyền nữa, liệu hắn có lưu lạc giang hồ làm một hiệp khách hay không?
“Lễ Bộ kia e rằng chỉ lo làm tròn trách nhiệm, sợ phạm sai lầm mà dâng lên một bản tấu vô thưởng vô phạt cho Bệ hạ. Còn việc hòa đàm thế nào, ta thấy hắn chưa từng suy nghĩ thấu đáo. Còn Binh Bộ… người đến đây cũng chỉ là để có mặt cho đủ, đến cả một chút thành ý có lẽ cũng chẳng có.” Chu Viễn Hồi lau kiếm xong, thong thả thu lại.
“Vậy Vương gia định làm thế nào?”
“Cứ để mặc bọn họ đã.” Chu Viễn Hồi hờ hững nói.
“Giống như đối phó Đông Châu vậy, ngươi không vội, hắn sẽ tự nóng ruột. Chờ bọn họ sốt ruột rồi, chúng ta cũng không cần phí công tranh luận. Đến lúc đó, cứ bàn bạc với Đông Châu theo cách chúng ta muốn, cũng đỡ để hai tên kia chen ngang.”
Dụ Quân Chước gật đầu, thầm nghĩ Hoài Vương điện hạ đúng là có cách đối phó đám triều thần này, vô cùng bài bản.
“Hôm nay lại đi tìm Kỳ Phong?” Chu Viễn Hồi nhìn chằm chằm y hỏi.
“Kỳ Phong có một lứa chó con, Dung nhi muốn đi xem, còn muốn nhận nuôi một con.”
“Ngươi định nuôi chó?” Chu Viễn Hồi hỏi.
“Ta…” Dụ Quân Chước bỗng nhớ đến lời Kỳ chưởng quầy nói, rồi đột nhiên hỏi, “Vương gia, sau này chúng ta sẽ luôn ở lại Hoài Quận sao?”
“Trở về Kinh thành cũng có thể mang theo chó mà.”
“Vậy nên, chúng ta còn phải về Kinh thành?”
Chu Viễn Hồi không biết đang nghĩ gì, không lập tức trả lời mà trầm mặc một lát.
Mãi sau, hắn mới hỏi lại: “Ngươi muốn trở về sao?”
“Ta cũng không thực sự muốn về, chỉ là phần mộ của mẫu thân ta vẫn chưa được dời đi. Đinh Thị lang lần trước có nói sẽ chọn một ngày tốt để dời mộ.” Dụ Quân Chước nói, “Có điều, ta có thể tự mình trở về.”
Chờ sau khi an táng mẫu thân xong, y vẫn có thể quay lại đây.
“Trở về thì chắc chắn phải về, mà không chỉ có một mình ngươi phải về.” Chu Viễn Hồi nói, giọng điệu không rõ ý tứ.
Dụ Quân Chước cảm thấy lời này dường như ẩn chứa thâm ý nào đó.
“Ngươi còn chưa nói, Quận thủ tìm ngươi đã nói những gì?” Chu Viễn Hồi ngước mắt nhìn y.
“Quận thủ đại nhân bảo Vương gia phối hợp xử lý chuyện hòa đàm, đừng làm khó hắn.”
Thực ra, Chu Viễn Hồi cũng không để tâm việc Quận thủ lén đi tìm Dụ Quân Chước. Ngược lại, hành động này chứng tỏ trong lòng Quận thủ đã ngầm thừa nhận thân phận “Vương phi” của Dụ Quân Chước, cũng thừa nhận quan hệ giữa hai người họ.
Suy nghĩ ấy khiến Chu Viễn Hồi cảm thấy trong lòng nóng lên, mà cảm giác này… cũng không tệ.
“Vậy ngươi trả lời thế nào?” Hắn hỏi.
“Ta tất nhiên là không thể đáp ứng rồi.” Dụ Quân Chước nói.
Dụ Quân Chước nhìn thì có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra luôn biết giữ chừng mực. Chu Viễn Hồi đại khái cũng đoán được y sẽ từ chối thế nào, nhưng vẫn muốn chính tai nghe thiếu niên nói ra.
“Hắn còn bảo ta thổi gió bên gối Vương gia.” Dụ Quân Chước chậm rãi nói.
Chu Viễn Hồi nghe đến mấy chữ “Thổi gió bên gối”, mày hơi nhướng lên.
“Ngươi từ chối?” Hắn giả vờ tò mò hỏi.
“Ta nói với hắn, ta và Vương gia không ngủ chung giường, không thể thổi gió bên gối được.”
Chu Viễn Hồi: ……
Cười không nổi.