Hôm nay, Chân công tá» Äã quyết tâm phải Äạt ÄÆ°á»£c mục ÄÃch. Thiên thá»i, Äá»a lợi, nhân hòa, không thứ nà o Äứng vá» phÃa Lâu Tình VÅ©. Toà n thân hắn rã rá»i, nhưng trong tay vẫn nắm chặt má»t cây trâm. Chá» cần Chân công tá» tiến thêm và i bưá»c, hắn có thá» Ä.â.m thẳng cây trâm và o cá» y…
Nhưng ông chá»§ Äoà n ká»ch thì sao?
Giết ngưá»i phải Äá»n mạng. Nếu hắn giết Chân công tá», chắc chắn sẽ phải Äá»n mạng, bá» lại ông chá»§ má»t mình, chẳng phải sẽ Äá» nhà há» Chân tha há» nhục mạ, chà Äạp hay sao?
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Chân công tá» mặt Äầy Äắc ý, tiến tá»i ôm chặt lấy Lâu Tình VÅ©, cái miá»ng Äầy mùi rượu hôi thá»i liên tục dụi và o cá» hắn, gấp gáp kéo thắt lưng hắn ra, vừa kéo vừa mắng: “Bá»n thiếu gia hôm nay nhất Äá»nh phải chÆ¡i ngươi, thế nà o?”
Chá» trong và i giây ngắn ngá»§i mà tưá»ng như dà i cả má»t Äá»i, Äầu óc Lâu Tình VÅ© trá»ng rá»ng, mÅ©i hắn ngáºp trà n mùi sắt gá». CÆ¡ thá» hắn như bá» niá»m chú cá» Äá»nh, tứ chi nặng ná» như nghìn cân. Trâm cà i vẫn nằm trong tay, nhưng giết hay không giết, dưá»ng như Äá»u là sai lầm.
Bá»ng nhiên, má»t cÆ¡n gió nhẹ lưá»t qua.
Thân hình nặng ná» Äang Äè lên ngưá»i hắn bá»ng dừng lại, hoà n toà n bất Äá»ng.
Giữa những tiếng hét thất thanh cá»§a tên hầu cáºn, Lâu Tình VÅ© ngÆ¡ ngác ngẩng lên.
Ngược sáng, hắn nhìn thấy má»t Äôi mắt to tròn, Äá»ng tá» Äen nhánh.
Äó là má»t ngưá»i mặc áo Äen, cao ráo, bá»t mặt.
Nà ng xuất hiá»n sau lưng Chân công tá» như má»t bóng ma, má»t Äao lấy mạng y, sau Äó dùng ám khà giết chết tên hầu cáºn vẫn Äang hét lên, rá»i má»t tay xách Chân công tá», nhẹ nhà ng bà n vá»i Lâu Tình VÅ©: “Nà y, ngươi tránh sang bên cạnh chút ÄÆ°á»£c không?”
Giá»ng nà ng trong trẻo, vang lên như tiếng chuông bạc.
Lâu Tình VÅ© lÄn sang má»t bên và i vòng, dá»±a và o mặt bà n bá» láºt Äá», chá»nh lại y phục bá» kéo tung ra.
Ngưá»i áo Äen gáºt Äầu, tá» vẻ rất hà i lòng vá»i sá»± hợp tác cá»§a hắn, sau Äó nhanh nhẹn rút con d.a.o từ lưng Chân công tá» ra, Äá»ng tác thuần thục tránh khá»i dòng m.á.u tuôn ra như mưa. Sau khi chắc chắn y Äã chết, nà ng quay lại chá» Lâu Tình VÅ©, nắm lấy tay hắn kéo dáºy, Äỡ hắn ngá»i lên ghế, rá»i tò mò há»i: “Ủa, ngươi chẳng phải là ngưá»i á» Quy Khứ Lâu sao? Sao lại á» Äây?”
Nà ng nháºn ra hắn.
Trong lòng Lâu Tình VÅ© thoáng qua má»t chút vui sưá»ng kỳ lạ, hoà n toà n không Äúng lúc.
Sau Äó hắn thà nh tháºt nói: “Hắn hứa sẽ tặng ta cây hoa lê bằng ngá»c trắng, nên ta Äến.”
Ngưá»i áo Äen vẫy tay: “á», ngươi bá» lừa rá»i! Và i ngà y trưá»c, ta táºn mắt thấy hắn tặng bức tượng ngá»c Äó cho Há» Bá» Thá» Lang.”
Thấy vẻ mặt Lâu Tình VÅ© thoáng chút thất vá»ng, nà ng chá»p mắt, ghé lại gần thì thầm: “Hoa lê bằng ngá»c trắng thì có gì hay? Muá»n xem thì phải xem hoa tháºt! Ta nói ngươi nghe, có má»t nÆ¡i…”
Chưa nói hết câu, Äám gia Äinh cá»§a nhà há» Chân Äã áºp Äến, chá» thấy bóng Äen loáng qua, nà ng láºp tức nhảy lên mái nhà , biến mất không Äá» lại dấu vết.
Khi ấy, Lâu Tình VÅ© chá» cảm thấy câu nói “Tá»i gặp lại á» Quy Khứ Lâu” mà nà ng Äá» lại bên tai mình dưá»ng như chá» là má»t ảo giác.
Chuyá»n Chân công tá» bỠám sát là má»t sá»± viá»c lá»n, Lâu Tình VÅ© phải phá»i hợp vá»i quan phá»§ Äiá»u tra mấy ngà y.
Vá» tá»i nhà , hắn trá» nên lưá»i biếng, không nói nÄng nhiá»u, ngay cả Än uá»ng cÅ©ng Ãt Äi.
“Sao nhìn ngươi như ngưá»i mất há»n thế?” Ãng chá»§ tưá»ng hắn còn sợ hãi sau sá»± viá»c, khuyên nhá»§: “Nếu sá»± viá»c Äó là m ngươi kinh hãi thì cứ nghá» ngÆ¡i thêm và i ngà y, không cần vá»i và ng má» cá»a lại Äâu.”
“…”
Lâu Tình VÅ© ngưá»c mắt nhìn xa xÄm, từng bông tuyết trắng nhẹ rÆ¡i xuá»ng, kinh thà nh Äã Äón tráºn tuyết Äầu mùa.
Hắn ÄÆ°a tay Äón má»t bông tuyết, chưa ká»p cảm nháºn cái lạnh, nó Äã tan chảy thà nh giá»t nưá»c, tá»±a như hình bóng cá»§a ngưá»i áo Äen hôm Äó, mỠảo như ảo giác.
“Ta không sao.”
Lâu Tình VÅ© nghÄ©, tuyết có lẽ sẽ không rÆ¡i nhiá»u.
Nhưng ngà y hôm sau, khi Äẩy cá»a ra, hắn thấy cả má»t thế giá»i phá»§ trong mà u trắng cá»§a tuyết.
Rá»i má»t quả cầu tuyết ném và o khung cá»a sá», vỡ tung.
“Nà y, ngươi là Lâu Tình VÅ© phải không? Ta Äến tìm ngươi Äây!”
Dưá»i sân tuyết, má»t bóng dáng trong chiếc áo và ng nhạt Äứng yá»u Äiá»u giữa ná»n tuyết trắng.
Lâu Tình VÅ© cháºm rãi chá»p mắt.
“Ta Äã hứa sẽ ÄÆ°a ngươi Äi ngắm hoa lê, ngươi chưa quên chứ?”
Cô gái là m Äá»ng tác rút Äao, cá» gắng gợi lại trà nhá» cá»§a Lâu Tình VÅ©. Nhưng chà ng trai Äứng trên lầu, vá»i vẻ ngoà i còn thanh khiết hÆ¡n cả tuyết, chá» báºt cưá»i khẽ, trong Äôi mắt nhìn nà ng ánh lên những tia sáng lung linh, mÆ¡ mà ng.
Dù biết rõ bây giá» Äang là mùa Äông, không thá» có hoa lê, Lâu Tình VÅ© vẫn khoác áo choà ng, ngoan ngoãn theo sau nà ng ra ngoà i.
Cô gái nói, Äi vá» phÃa nam hai trÄm dặm có má»t vưá»n lê.