Vì Äá» Lâu Tình VÅ© có thá» chuyên tâm hát ká»ch, ông chá»§ chẳng biết Äã phải tiêu bao nhiêu bạc, cưá»i là m là nh vá»i bao nhiêu ngưá»i.
âNgươi Äấy, Äợi khi nà o ta chết rá»i, xem ngươi còn kiêu ngạo ÄÆ°á»£c nữa không.â Ãng chá»§ thưá»ng xuyên vừa xoa bóp lưng vừa than thá» vá»i hắn.
Lâu Tình VÅ© ấn và o huyá»t á» lưng ông Äá» giúp giảm Äau, nghe váºy liá»n ra sức ấn mạnh hÆ¡n: âThế thì ông cứ sá»ng thêm và i nÄm nữa Äi.â
“Ai da! Tên tiá»u quá»· nà y, nhẹ tay thôi!”
Má»t lát sau, từ bá» râu hoa râm vang lên giá»ng thá» dà i: âTa già tháºt rá»i…â
Khi nhặt ÄÆ°á»£c Lâu Tình VÅ©, ông chá»§ Äã qua tuá»i tứ tuần, những nÄm tháng chá»ng Äỡ Äoà n ká»ch quả thá»±c không dá» dà ng gì, Äến cuá»i Äá»i thưá»ng xuyên bá»nh táºt.
Quê nhà ông á» Giang Nam, từ nhá» Äã theo phụ mẫu Äến kinh thà nh nương nhá» ngưá»i thân. Những khi nhà n rá»i hoà i niá»m lại quá khứ, ông thưá»ng ká» vá»i Lâu Tình VÅ© vá» Giang Nam.
âHoa lê trắng á» Giang Nam còn trắng hÆ¡n á» kinh thà nh. á» quê ta, nếu Äã có ý trung nhân, nam tá» sẽ hái má»t nhà nh hoa lê tặng cho nà ng. Nếu hôm sau, nhà nh lê xuất hiá»n trên báºu cá»a sá» cá»§a nà ng, thì có nghÄ©a là nà ng cÅ©ng có ý vá»i chà ng…â
âKhi nà o ngươi cưá»i vợ, rá»i cho ta bá»ng cháu, có khi ta còn sá»ng Äến trÄm tuá»i ấy chứ.â
âVâng, ngà y mai ta sẽ cưá»i mưá»i cô vợ, Äá» các nà ng cùng ta trá»ng lê, khi lê kết quả Äá»u Äá» cho ông Än, thế ÄÆ°á»£c không?â
Từ khi phát hiá»n nếp nhÄn trên khuôn mặt ông chá»§ ngà y cà ng nhiá»u, Lâu Tình VÅ© hiếm khi tranh cãi vá»i ông nữa, dù ông yêu cầu gì, hắn Äá»u Äáp ứng.
Hắn từng muá»n bá» ra sá» tiá»n lá»n Äá» mua lê tươi từ Giang Nam mang vá», nhưng bỠông chá»§ mắng là xa hoa lãng phÃ: âNếu ngươi có tiá»n, thà mua thêm và i cái bánh bao rá»i phát cho những ngưá»i dân không có cÆ¡m Än còn hÆ¡n.â
Lâu Tình VÅ© Äà nh từ bỠý Äá»nh nà y, thay và o Äó sai ngưá»i má»i tháng dá»±ng rạp phát cháo, má» kho thóc phát lương thá»±c, coi như tÃch Äức cho ông chá»§.
Thế nhưng ông chá»§ Äoà n ká»ch vẫn không chá»ng chá»i ná»i vá»i sá»± tà n phá cá»§a nÄm tháng, lưng ông ngà y cà ng còng xuá»ng theo thá»i gian.
Và o mùa Äông nÄm thứ sáu từ khi Lâu Tình VÅ© thà nh danh, ông chá»§ bất cẩn trượt trên bÄng, ngã gãy má»t chân.
Ãng từng mong chá» khi xuân Äến sẽ dẫn Lâu Tình VÅ© và mang tiá»n trá» vá» Giang Nam dưỡng lão, nhưng sau khi bá» gãy chân, ông phải nằm liá»t giưá»ng, tâm trạng ngà y cà ng chán nản, thân thá» cÅ©ng gầy rá»c Äi nhanh chóng.
Biết ông chá»§ vẫn nhá» nhung Giang Nam, Lâu Tình VÅ© liá»n Äi khắp nÆ¡i tìm kiếm những Äá» váºt mang hÆ¡i thá» cá»§a Giang Nam Äá» an á»§i ông, lại ngá»i cạnh trêu Äùa: “Lão già , Giang Nam có phải ấm áp hÆ¡n chá» chúng ta không?”
“Giang Nam ấm từ sá»m, chá» và i ngà y nữa là hoa lê ná» rá»i.” Ãng chá»§ lại bắt Äầu ká» chuyá»n xưa, “á» Giang Nam có giá»ng lê gá»i là lê Thu Nguyá»t, thá»t quả má»m má»n vô cùng, cắn má»t miếng, vừa ngá»t vừa giòn, Äâu giá»ng thứ quả á» Äây, nhá» mà chua chát⦔
Thấy ánh mắt ông chá»§ trà n Äầy khao khát, Lâu Tình VÅ© cảm thấy lòng chua xót, bèn ra ngoà i dặn dò ngưá»i hầu cáºn:
“Nháºn lá»i má»i cá»§a nhà há» Chân, ngươi Äi báo cho há» biết.”
Từ trưá»c Äến nay, ngoà i những lần và o cung, Lâu Tình VÅ© chưa từng hát á» bất kỳ nÆ¡i nà o khác.
Công tá» nhà há» Chân biết Lâu Tình VÅ© Äang tìm kiếm các váºt phẩm từ Giang Nam, liá»n sai ngưá»i gá»i thư, nói rằng trong nhà có má»t cây hoa lê ÄÆ°á»£c Äiêu khắc bằng ngá»c trắng và những quả lê mùa Äông, lúc nà y dù bá» ra ngà n và ng cÅ©ng khó mà mua ÄÆ°á»£c. Chá» cần hắn Äến phá»§ hát má»t khúc, hai món Äá» Äó sẽ ÄÆ°á»£c dâng lên bằng cả hai tay.
Vì muá»n ông chá»§ vui lòng, Lâu Tình VÅ© quyết Äá»nh Äi.
Từ trưá»c Äến nay, trong sá» khán giả vẫn có không Ãt kẻ mang lòng dòm ngó Lâu Tình VÅ©, nhưng vì Thánh thượng má»i nÄm Äá»u triá»u hắn và o cung Äá» hát và i khúc, nên dù có ý Äá» cÅ©ng không ai dám quá pháºn, phần nhiá»u chá» dùng lá»i ngon ngá»t dụ dá», không dám là m cà n.
Nhưng chim bay khắp rừng, chuyá»n gì cÅ©ng có thá» xảy ra. Vá» công tá» há» Chân nà y Äã si mê Lâu Tình VÅ© nhiá»u nÄm, cầu không ÄÆ°á»£c liá»n sinh ra tà ý, sau khi hắn hát xong liá»n giá» trò Äê tiá»n.
“Ngươi Äá» ta hôn má»t cái, không, hai cái, Äá» ta nếm thá» hương vá» son phấn trên môi ngươi, ta sẽ trao cho ngươi mấy thứ kia.”
Lâu Tình VÅ© cá» nén giáºn, giả vá» kéo dà i và i câu Äá»i Äáp vá»i công tá» há» Chân, tìm cách cáo từ. Không ngá» lại chá»c giáºn hắn, hắn ném thẳng lò sưá»i nhá» Äang cầm trên tay xuá»ng Äất, chá» và o mặt Lâu Tình VÅ© mà mắng:
“Gá»i ngươi là bảo bá»i, ngươi tưá»ng mình quý giá tháºt à ? Diá» n viên cÅ©ng chá» là thứ Äá» ngưá»i ta mua vui, Äừng có là m bá» là m tá»ch!”
Lâu Tình VÅ© cá» nén cÆ¡n muá»n Ä.ấ.m lá»ch mặt hắn, bình tÄ©nh Äáp: “Chân công tá», ngà i say rá»i.”
Hắn quay ngưá»i Äá»nh rá»i Äi, nhưng Äá»t nhiên hai chân má»m nhÅ©n.
Trong khoảnh khắc Äó, Lâu Tình VÅ© hiá»u ra mình Äã bá» hạ dược.
Trong phòng Äã bá» Äá»t mê hương, Lâu Tình VÅ© loạng choạng lùi lại và i bưá»c, lần Äầu tiên cảm thấy há»i háºn.