Tại nhà hàng Lục Quốc, sau khi thuê phòng riêng xong, Sài Đại và Sài Nhị vừa bước vào phòng đã tất bật băng bó đầu cho cậu chủ.
Bạch Tố Khoan khoanh tay đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn họ hí hoáy.
Cô từng làm t ình nguyện viên trong đội cứu hộ thương binh ở Trùng Khánh, tay nghề giỏi hơn hai người trước mặt rất nhiều, nhưng cô không muốn nhúng tay giúp đỡ một chút nào.
Phương Tỉnh Thu chạnh lòng.
Nhưng bây giờ chẳng còn hơi đâu mà để ý đến chuyện đó, anh khó nhọc r3n rỉ: “Gương, gương…”
Sài Đại và Sài Nhị tìm mãi không thấy gương, đành bê một cái gương toàn thân cao bằng người tới cho anh soi.
Sài Nhị cà lăm, vẫn nói ngắn gọn như mọi khi: “Không sao, môi vẫn còn.”
Sài Đại nói: “Không bị hỏng khuôn mặt, mợ chủ không nỡ ra tay tàn nhẫn đến vậy đâu!”
Đúng đúng, đánh là thương, mắng là yêu mà!
Phương Tỉnh Thu nhìn sang vợ mình, dựa vào mồm mép dẻo quẹo mà anh tung hoành khắp nơi, hai người đã tan rồi hợp suốt hơn tám năm, anh không tin trái tim cô lại cứng đến thế, nói dứt là dứt, thậm chí còn bỏ đi không một lời từ biệt!
Bạch Tố Khoan hừ khẩy một tiếng, hai người dây dưa nhiều năm như vậy, anh không cần nói cô cũng biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Cô hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Biết anh không nói được, cô tiếp lời: “Chúng ta đã ly hôn rồi!”
Phương Tỉnh Thu sốt ruột nói: “Đơn phương…”
Đau quá không nói nổi nữa, anh đành nhìn Sài Đại ra hiệu bảo cậu ta nói giúp.
Sài Đại dừng băng bó lại, nói: “Mợ chủ bớt giận, ý cậu chủ là sao có thể đơn phương ly hôn được! Hơn nữa, còn có con mà!”
“Con ở đâu ra?”
Bạch Tố Khoan chợt cảnh giác.
Dựa vào kinh nghiệm làm vợ chồng tám năm của mình, Phương Tỉnh Thu đoán khi đôi mắt mèo của vợ mình trở nên tròn xoe và tinh ranh như thế, chắc chắn cô đang chột dạ.
Xem ra tin tức anh nghe ngóng được đúng rồi.
Anh ra hiệu cho Sài Đại nói luôn điều quan trọng.
Sài Đại nói: “Mợ chủ, lão Ngụy đi khắp nơi buôn bán bảo rằng ba tháng trước thấy cô trên tàu ở Hán Khẩu, bụng cô đã to lên rồi!”
“Vớ vẩn!”
Bạch Tố Khoan giận quát.
“Chuyện này…”
Sài Đại gượng gạo nói: “Sao có thể nói bừa được, dù có nhìn nhầm người đi nữa, nhưng ông ấy còn thấy bà Ngô và con gái Nhị Nha của bà ấy đi cùng cô mà.”
“Gia sản, gia sản…”
Phương Tỉnh Thu nhắc nhở.
“À đúng rồi, sau khi người Nhật đầu hàng, tài sản của ông chủ đã được trả lại. Cậu cả và cậu hai đang ầm ĩ đòi chia gia sản, như vậy cậu Mười cũng được chia không ít. Bà chủ đã gửi điện báo gọi cậu chủ mau chóng về nhà. Mấy năm nay cô theo cậu chủ chịu không ít cực khổ, bây giờ xem như khổ tận cam lai rồi, he he.”
Bạch Tố Khoan nghiến răng nói: “Họ Phương kia, những khổ cực mà anh gây ra cho em chỉ đơn giản là thiếu tiền thôi à?”
Cô không muốn giống ngày trước, oán trách vô số lần anh phản bội trong hôn nhân như một oán phụ, nếu có thể, cô chẳng muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy một giây một phút nào.
Nhưng tình thế hiện tại buộc cô phải giữ bình tĩnh trước mặt Phương Tỉnh Thu.
Cô lấy tờ báo cũ mà cô luôn cất giữ trong túi xách ra, đập mạnh lên bàn trà trước mặt Phương Tỉnh Thu.
“Mẹ em bị người ta giết hại, em gái em bị vu oan đang phải ngồi tù, vào lúc này anh lại đến nói với em những chuyện không đâu như thế, Phương Tỉnh Thu, anh còn là con người không hả?”
Phương Tỉnh Thu ngẩn người, vội vàng chộp lấy tờ báo đọc ngấu nghiến. Đọc xong anh chẳng thèm để ý đến vết thương nữa, giận dữ nói: “Ai giết mẹ chúng ta! Nếu thù này không báo, anh không mang họ Phương nữa!”
Bạch Tố Khoan mệt mỏi ngồi xuống. Người này thích mềm mỏng không ưa cứng, không thể đối đầu trực diện với anh được, chỉ có thể “lừa” thôi!
Phương Tỉnh Thu là người được chiều chuộng lớn lên.
Nhà có mười người con, anh là con út nên từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, lớn lên lại nhờ khuôn mặt đẹp xuất chúng mà được người ngoài tâng bốc, ngay cả cô cũng từng bị khuôn mặt ấy mê hoặc.
Nhưng cũng chính vì luôn được cưng chiều như vậy nên anh chẳng hề để t@m đến chuyện gì, nổi tiếng là dễ lừa.
Lần nào cũng mắc lừa, cú lừa nào cũng như nhau.
Anh mãi mãi không thoát khỏi cảnh bị lừa.
Bạch Tố Khoan nói: “Được rồi, được rồi, báo thù không phải chuyện một sớm một chiều, huống hồ hung thủ là ai còn chưa rõ. Em phải điều tra trong ba năm, năm năm, nói thật thì, báo thù cũng cần có chi phí. Hiện giờ em thực sự cần tiền. Nếu anh thật lòng hối cải và muốn sống tốt, chúng ta tái hôn cũng không phải không thể.”
“Anh thật lòng, một ngàn một vạn lần thật lòng!”
Lần nào anh hối cải cũng thật lòng, nhưng lại chẳng thể kìm lòng mà nảy sinh tà tâm sau đó.
Bạch Tố Khoan cười khẩy trong lòng, nói: “Anh mau quay về chia tài sản đi, lấy được tiền rồi quay lại, sau này chúng ta sẽ định cư ở Bắc Bình, anh có chấp nhận chuyện này không?”
Phương Tỉnh Thu vội vàng đồng ý: “Chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau, ở đâu mà chẳng được.”
“Vậy tốt, tối nay mọi người lên đường luôn đi.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, em đang gấp đây! Còn chuyện gì gấp hơn chuyện này không? Nhà cửa không có, anh có biết mấy ngày nay em còn chẳng có chỗ để ngủ nghỉ không hả?”
“Vậy em ở đâu?”
“Ở nhà bạn, ở tạm.”
“Như thế sao được? Bạn nam hay nữ?”
Ý anh là… Bạch Tố Khoan nghiến răng.
Trước khi lông mày cô dựng ngược lên, anh vội vàng cười lấy lòng, tháo chiếc đồng hồ đeo tay xuống. Đây là chiếc đồng hồ anh mua bằng ngân phiếu mẹ gửi cho vào một tuần trước, còn chưa đeo ấm tay.
“Em bán nó đi, tạm thời xoay sở một thời gian, chờ anh quay lại sẽ ổn thôi. Nhưng mà tối nay đi luôn thì hơi gấp, dù sao chúng ta… A Khoan, chúng ta không gặp nhau suốt một năm trời rồi…”
Ánh mắt quyến luyến… lại còn nghĩ đến chuyện cùng nhau trải qua một đêm xuân!
Bạch Tố Khoan cố kiềm chế không phỉ nhổ anh, nói: “Em không thể ở đây lâu được, sắp phải đi rồi.”
“Tại sao?”
Bạch Tố Khoan ngập ngừng, liếc nhìn Sài Đại và Sài Nhị.
Phương Tỉnh Thu hiểu ra cô muốn họ tránh mặt, anh bèn phất tay nói: “Hai người ra ngoài chơi đi.”
Sau khi Sài Đại và Sài Nhị rời đi, Bạch Tố Khoan nói: “Em từng đi qua Thiểm Bắc, tháng trước lão Tưởng vừa ban hành một mật lệnh… Anh hiểu ý em chứ?”
Phương Tỉnh Thu hiểu ý ngay, nói: “Em tham gia cộng sản rồi à?”
Bạch Tố Khoan đáp: “Em về đây không dám tiết lộ tên thật, vì vậy nếu có ai hỏi tới, anh đừng nói tên thật của em.”
“Sợ bị Diệt Cộng sao?”
*Diệt Cộng là tiêu diệt đảng viên cộng sản.
“Phải nói trắng ra vậy sao?!”
Phương Tỉnh Thu: “Được, được, chồng hiểu rồi.”
Lần trước Bạch Tố Khoan gặp Hồ Tiểu Vân ở nhà hàng Lục Quốc, vì vậy để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cô cẩn thận vẫn hơn.
“Bây giờ em đang dùng tên giả là Phương Linh, nếu có ai hỏi thì cứ nói như vậy.”
Phương Tỉnh Thu: “Đúng rồi, họ Phương thì quá là đúng luôn.”
Bạch Tố Khoan gạt tay anh ra khi anh định vươn tới, đứng dậy nói: “Em phải đi đây.”
“Vội gì chứ? Đám Diệt Cộng cũng không đến ngay được, vừa nãy em còn đến trường nữ sinh mà chẳng sợ gì.”
“Em đi tìm hiểu tình hình của em gái, mới nói chuyện được năm phút thì anh đã tới phá đám. Phương Tỉnh Thu, nếu anh còn chút lương tâm, khi thấy em gặp tin dữ thế này anh nên về nhà lo tiền bạc ngay mới phải. Hồi ở Trùng Khánh anh đã sống ra sao? Anh nghèo kiết xác rồi mà vẫn vung tiền ăn chơi lêu lổng khắp nơi, toàn nhờ vào số tiền lương em đi dạy học kiếm được, anh…”
Biết anh rất ghét bị dạy dỗ nên cô cố tình nhắc lại chuyện cũ.
Quả nhiên Phương Tỉnh Thu trúng kế, đáp ngay: “Được rồi, được rồi, anh sẽ về ngay bây giờ, được chưa? Nhưng mà con chúng ta đang ở đâu?”
Bạch Tố Khoan thở dài: “Đúng là em đã trốn đi cùng bà Ngô và Nhị Nha, cũng có một cái bụng to, nhưng đó là giả. Em đã giấu tất cả những thứ có giá trị vào bụng, giả vờ làm phụ nữ mang thai. Đi hàng nghìn cây số, cả đường thủy lẫn đường bộ, nếu không nghĩ cách thì sao tránh được lưu dân cướp bóc.”
Phương Tỉnh Thu nửa tin nửa ngờ: “Thế bà Ngô và Nhị Nha đâu rồi?”
“Họ đã về quê ở Quan Ngoại rồi.”
Thế thì không thể xác minh được nữa. Phương Tỉnh Thu liếc nhìn bụng cô, dường như vẫn còn nghi ngờ.
Bạch Tố Khoan dùng kế khích tướng: “Thôi vậy, em đúng là suy nghĩ viển vông. Anh chỉ đến vì đứa bé, cho dù bỏ tiền báo thù cũng chỉ vì nể mặt bà ngoại của đứa bé. Nếu không phải bà ngoại thì anh đâu có lòng tốt đến vậy. Có thời gian rảnh rỗi thì anh đi tìm thêm mấy chục bà ngoại thật đi!”
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi, Phương Tỉnh Thu vội vàng kéo cô lại: “Em nói gì vậy, nào phải vì đứa bé, rõ ràng là vì em mà! Được rồi, được rồi, anh đi ngay bây giờ, em hài lòng chưa?”
Vốn dĩ anh là người muốn gì sẽ làm nấy ngay, sau khi bị khích tướng, anh thật sự gọi Sài Đại và Sài Nhị vào thu dọn đồ để lên đường.
Bạch Tố Khoan thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai cô phải nhanh chóng gửi một tờ báo đến cho cha mẹ chồng nhà họ Phương.
Nhà họ Phương là danh gia vọng tộc, sao chịu làm thông gia với một gia đình có tiếng xấu như gia đình cô?
Khi Phương Tỉnh Thu trở về, chắc chắn họ sẽ ra sức ngăn cản không để anh ra ngoài nữa.
Phương Tỉnh Thu không hề hay biết mình đã bị lừa. Người ta thường nói đàn ông đến chết vẫn là một thiếu niên, mà Phương Tỉnh Thu chính là kiểu người dù có sống đến tám mươi tuổi cũng không trưởng thành được, huống hồ giờ anh mới hai mươi tư tuổi.
Khi rời đi, trời đã tối, anh quấn đầy băng trắng dính máu trên đầu, đột nhiên quay lại ôm chặt lấy cô, xúc động nói: “A Khoan, đừng sợ, có anh đây.”
Khoảnh khắc ấy suýt khiến Bạch Tố Khoan mủi lòng. Phương Tỉnh Thu nhỏ hơn cô một tuổi, khi họ gặp nhau anh mới mười sáu tuổi, hơn tám năm chia tay rồi tái hợp nhiều lần, dù cô hận anh nhưng cũng không hận đến tận cùng.
Nghĩ đến mẹ chết thảm, em gái bị bỏ tù, nỗi đau dâng trào khiến cô nghẹn ngào, nhất thời cảm thấy lưu luyến anh đôi chút.
…
Sự xuất hiện của Phương Tỉnh Thu tuy là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích.
Kế hoạch ban đầu của cô là trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành nhiệm vụ tại trường nữ sinh rồi từ chức rời khỏi đó. Nhưng gần đây trường nữ sinh xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, nếu lúc này cô từ chức chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Để hợp lý hóa việc rời đi, thậm chí cô đã nghĩ đến việc ngã gãy chân.
Nhưng sự việc ồn ào hôm nay do Phương Tỉnh Thu gây ra đã khiến mọi người đều biết chuyện vợ chồng cô bất hòa, mâu thuẫn gia đình nghiêm trọng.
Về sau, đây có thể trở thành cái cớ hợp lý cho những hành động của cô.