Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 12: Cậu ấm đào hoa (1)



Mây bay cuồn cuộn, bầu trời như sắp có tuyết rơi.

Trước cửa trạm tàu hỏa đỗ kín ô tô và xe kéo, các tài xế khoanh tay rụt cổ chờ khách.

Tàu chạy đến từ phủ Thiên Tân vừa vào ga, đầu máy nhả ra một luồng hơi nước lớn phủ kín cả sân ga. Các toa tàu mở cửa, hành khách xách túi to túi nhỏ lũ lượt kéo xuống, ai cũng mặc áo lông chồn, đội mũ lông cáo, hoặc mặc áo bông dày cộm, như thể muốn quấn cả chăn để chống chọi với cái lạnh.

Mùa đông ở Bắc Bình lạnh đến mức chó cũng chết rét, nhiều người từ miền Nam đến đây thường không chịu nổi rét buốt kiểu này.

Nhưng giữa dòng người đó, có một người trông rất khác biệt – tóc bóng lộn, âu phục chỉn chu, không mũ, không áo khoác ngoài, trông có vẻ ngay cả quần giữ nhiệt bên trong cũng chẳng mặc.

“Ối chà! Dân miền Nam từ đâu đến đây vậy! Chịu rét giỏi ghê!”

Mấy người kéo xe trêu ghẹo.

Nhưng các quý cô quý bà xung quanh lại khác hẳn, ai nấy đều phấn khích như tình cờ gặp được Triệu Đan hay Kim Diệm, cùng reo lên: “Oa, sành điệu, sành điệu, thật sành điệu!”

Bọn họ đâu quan tâm anh mặc phong phanh hay không, ai nấy đều si mê gương mặt của anh đến mức mắt hiện đầy sao.

Phải nói là anh đẹp đến khó tin.

Mái tóc đen dày xoăn tự nhiên! Góc nghiêng tuyệt mỹ như được điêu khắc! Sống mũi cao vút, đôi môi luôn khẽ nhếch lên.

Rõ ràng đã lạnh như chó rồi nhưng anh vẫn nhất quyết giữ phong thái trước mặt các người đẹp.

Tất nhiên, là một tay chơi chính hiệu đã quá quen với tình cảnh này rồi, anh chẳng đời nào hạ mình đáp lại ánh nhìn ngưỡng mộ đó.

Anh coi người đẹp như không khí, chân dài sải bước, mắt nhìn thẳng, như cơn gió lốc nghênh ngang lướt qua đám phụ nữ đang thèm thuồng nhỏ dãi.

Ra khỏi nhà ga, trước mắt anh là Hoàng Thành phồn thịnh tấp nập.

Hai tùy tùng Sài Đại và Sài Nhị nhìn tòa tháp canh Chính Dương Môn sừng sững cao vút ở phía xa, thốt lên: “Oa, trông vui thế!”

Cậu ấm dân chơi giận không có chỗ trút: “Vui gì mà vui! Ông mày lạnh cứng người rồi đây này! Còn vui nữa!”

Hai tên tùy tùng vội vàng im bặt, chạy đi chặn xe kéo.

“Cậu Mười à, đã bảo lúc đi ngang qua phủ Thiên Tân cậu nên mua cái quần bông rồi, mặc vào ấm lắm đấy.”

Sài Đại sờ sờ ống quần của mình, chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cậu chủ, sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc ở phủ Thiên Tân cậu ta đề nghị mua quần bông đã bị cậu chủ mắng cho vuốt mặt không kịp. Cậu chủ nhà họ là người phong lưu, sao có thể mặc thứ khó coi đó được!

Ba người lên ba chiếc xe kéo, Sài Đại bảo người kéo: “Đến trường nữ sinh Thanh Tâm!”

Lần này cậu chủ đến để tìm mợ chủ, tuy không biết địa chỉ nhà mẹ đẻ của mợ chủ nhưng lại biết em vợ học ở trường nữ sinh Thanh Tâm.

Khi xe kéo định chạy đi, cậu chủ nói: “Khoan đã, ghé cửa hàng đồ da trước!”

Sài Đại thấy cũng đúng, nếu không mặc dày hơn chắc cậu chủ sẽ cứng đơ người luôn mất.

Người kéo xe vừa chạy vừa hỏi: “Ngài muốn đến cửa hàng đồ da nào?”

“Chỗ cao cấp, càng đắt càng tốt!” Cậu ấm ăn chơi thuận miệng nói.

Cuối cùng bọn họ xuống xe ở Khuyến Nghiệp Trường*.

*Tên gọi thường dùng để chỉ các trung tâm thương mại lớn ở Trung Quốc vào thời kỳ đầu thế kỷ 20, nơi tập trung các hoạt động kinh doanh và thương mại.

Hệ thống sưởi ấm trong Khuyến Nghiệp Trường hoạt động rất tốt, cuối cùng cậu Mười cũng hoàn hồn. Anh nói: “Tôi phải mua một cái áo khoác lông thú mới được!”

Sài Đại và Sài Nhị gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, mua mua mua, trời lạnh chết đi được!”

Cậu chủ nói: “Hai người còn tiền không? Lấy hết ra, mau!”

Hai người nín thở, chậm rì rì móc ví tiền ra.

Cậu chủ không hài lòng trợn trừng mắt: “Đồng bạc đâu? Tiền đại dương đâu? Đừng tưởng tôi không biết!”

Sài Đại và Sài Nhị thấy không giấu được nữa, đành ấm ức móc túi tiền may trong cạp quần ra, cậu Mười lấy hết không khách sáo chút nào.

“Cậu chủ, mua cái nào rẻ rẻ thôi nhé, đây là tiền tôi để dành cưới vợ đó!” Sài Đại dè dặt nhắc nhở.

Sài Nhị cũng muốn nói gì đó, nhưng cậu chàng bị cà lăm, há miệng ra chỉ nói được bốn chữ với khuôn mặt ủ ê: “Cưới vợ… tôi cũng…”

Cậu Mười ghét bỏ: “Kêu cái gì mà kêu? Tìm được mợ chủ rồi về chia gia sản luôn, sau đó cưới cho các người mỗi người cưới bốn cô vợ, đến lúc chơi mạt chược cũng không cần tìm người chơi cùng.”

Nửa tiếng sau, cậu Mười khoác chiếc áo lông đáng giá hai người vợ, dẫn Sài Đại và Sài Nhị đến trường nữ sinh Thanh Tâm.

Buổi chiều, sau khi thấy ánh mắt kỳ lạ của Lưu Phượng Tảo nhìn theo bóng lưng Vương Hủy, Bạch Tố Khoan bắt đầu nghi ngờ Lưu Phượng Tảo có thể là “người bí ẩn”.

Trước đó cô không định tìm hiểu danh tính của người bí ẩn vì cô có kế hoạch báo thù rất rõ ràng: thứ nhất là giết những kẻ thù nằm trong “danh sách tử vong” của cô; thứ hai là rửa sạch tiếng xấu làm gái bán hoa của mẹ mình. Người bí ẩn không nằm trong danh sách tử vong, tuy kẻ đó ném đá giấu tay nhưng chưa đến mức phải chết.

Hơn nữa, cô không muốn điều tra sâu về người bí ẩn vì một lý do khác: Cô không cần “tai mắt” trên con đường báo thù. Bởi vì cô biết rõ mồn một sự thật về cái chết của mẹ và nỗi oan khuất của em gái, không cần phải dò hỏi hay bắt tay với ai khác. Tác dụng duy nhất của người bí ẩn là đội nồi, gánh lấy những hậu quả mà cô đẩy sang.

Nhưng liệu có phải chỉ vì hai lý do trên không? Một thứ gọi là “nhân tính” đang gõ vào nội tâm cô. Nếu như lần trước người bí ẩn “mượn dao giết người” cũng vì bất đắc dĩ thì sao? Nếu như người bí ẩn cũng là nạn nhân thì sao?

Thật ra những đắn đo này đã xuất hiện ngay khi cô quyết định đổ trách nhiệm cho người bí ẩn, nhưng cô cố tình lảng tránh không suy nghĩ về nó. Cô chỉ muốn báo thù, chỉ muốn nhanh chóng khiến những kẻ ác phải đền tội, vì thế cô sẵn sàng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Nhưng ngay khoảnh khắc nghi ngờ Lưu Phượng Tảo chính là người bí ẩn, trái tim cô lại dấy lên sự bất an.

Sau khi vào lớp, cô không kiềm chế được mà liên tục chú ý đến Lưu Phượng Tảo, vừa muốn phán đoán của mình là đúng, lại vừa hy vọng mình đã lầm.

Thế nhưng, một vị khách không mời mà đến đã khiến nỗi xoắn xuýt ấy nhanh chóng tan biến. Cô nhận ra rằng biến số có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhiệm vụ nặng nề mà thời gian thì eo hẹp, cô tuyệt đối không thể để mình dao động.

Sự việc xảy ra vào lúc tan học, các học sinh nữ túm năm tụm ba đi về phía cổng trường, Bạch Tố Khoan đi cách họ vài mét. Tuy mắt vẫn đang nhìn thẳng nhưng bóng lưng Lưu Phượng Tảo vẫn ở trong tầm mắt cô. Cô ấy đi một mình, dáng người rất cao, gần như vượt quá một mét bảy lăm, nên khi bước đi trong khuôn viên trường trông vô cùng nổi bật.

Bạch Tố Khoan đang lặng lẽ quan sát cô ấy, bỗng nhiên nhóm học sinh cách đó không xa xôn xao hẳn lên, cô theo tiếng động nhìn sang phía đó, bất thình lình thấy Phương Tỉnh Thu rực rỡ như con chim công xòe đuôi đang nhảy xuống xe kéo.

Bạch Tố Khoan đanh mặt.

Muốn quay đầu bỏ đi thì đã không kịp nữa.

Giữa đám đông muôn màu muôn vẻ, Phương Tỉnh Thu liếc cái đã nhìn thấy cô, hân hoan gọi: “Tố…”

Mọi người xung quanh chỉ nghe “phịch” một tiếng, anh chàng đẹp trai ngã gục xuống đất, ngất xỉu luôn.

Xung quanh ai nấy đều hoảng hốt, vô số ánh mắt hướng về phía Bạch Tố Khoan.

Cô chỉ thoáng lộ vẻ bối rối trong một khoảnh khắc, nhưng ngay khi thấy Phương Tỉnh Thu có dấu hiệu tỉnh lại, cô lập tức lao nhanh đến.

Cô nhặt chiếc túi trên mặt tuyết lên, không ngần ngại đập vào đầu anh thêm phát nữa.

Cô không thể để anh lên tiếng, bởi vì chỉ cần anh gọi tên cô, mọi chuyện sẽ tiêu tùng.

Cô sợ bị phát hiện nên trong khi đánh cô còn gào lên thật to, cố gắng át đi mọi âm thanh có thể phát ra từ miệng Phương Tỉnh Thu.

“Đồ bạc tình vô lương tâm, bấy lâu nay anh chạy đi đâu hả…”

Sài Đại, Sài Nhị và mọi người xung quanh đều ngây người, mất đến năm, sáu giây mới hoàn hồn, hai người họ vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Mợ chủ, không thể làm vậy!”

“Cậu chủ đâu có chạy trốn, cậu ấy đến đây tìm cô mà.”

Hai tiếng “mợ chủ” coi như giúp cô giải vây, người xung quanh vỡ lẽ hóa ra là vợ chồng giận hờn.

Thế nhưng giận dỗi nhau thế này cũng dữ dội quá rồi, ai đời vợ lại đánh chồng như đánh lợn chết thế chứ!

Một người kéo xe không chịu nổi nữa, xông lên can ngăn.

“Đừng đánh nữa, đánh thêm chút nữa cậu ấy về chầu ông bà thật đấy!”

Mấy người đàn ông khỏe mạnh như thế làm gì có chuyện không giữ một người phụ nữ Bạch Tố Khoan bị kéo ra xa.

Giám thị và vài học sinh cũng tiến tới khuyên nhủ, Bạch Tố Khoan bị người kéo xe và Sài Nhị chắn nên không thể đến gần Phương Tỉnh Thu, trong lòng thấp thỏm sợ anh lên tiếng nói gì đó.

May mà Phương Tỉnh Thu vừa đau vừa giận, chỉ kịp thốt lên: “Em thế này là mưu sát chồng đấy biết không hả” rồi đau đến mức nói không ra lời.

Bình thường đánh người chỉ đánh vào mặt, còn vợ anh thì thẳng tay giáng vào đầu lại còn bịt miệng!

Có thể thấy rõ cô căm hận anh đến mức nào, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ cô yêu anh sâm đậm bao nhiêu, nếu không sao ghen dữ dội tới vậy được.

Người kéo xe lẩm bẩm: “Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, có chuyện gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau.”

Bạch Tố Khoan nhân cơ hội này bước lên xe.

Thấy tình hình có tiến triển, Sài Đại và Sài Nhị vội đỡ cậu chủ lên xe.

Kéo xe hỏi nhà ở đâu?

Sài Đại đáp: “Đến quán cơm trước.”

“Đến quán nào?”

“Quán nào bây giờ?” Sài Đại khựng lại.

Cậu ta quay sang hỏi cậu chủ, nhưng cậu chủ đau đến mức chỉ rên ra được một chữ “Đắt…”

Sài Đại hiểu ý ngay, đáp: “Quán nào đắt nhất thì đến quán đó! Càng đắt càng tốt!”

“Vậy… nhà hàng Lục Quốc nhé?”

“Được.”

Sài Đại hô lên, còn Sài Nhị thì lặng lẽ vân vê túi tiền của mình, biết rằng phen này lại không “bảo vệ” em nó được rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.