23.
Ta chưa bao giờ bình tĩnh đi cùng Phương Tư Viễn như thế.
Từ quán trọ đến tiểu viện ta tạm trú mất nửa canh giờ. Như thể có thần giao cách cảm, hai người chúng ta đều không chọn cưỡi ngựa hay ngồi xe mà chỉ chậm rãi sóng vai bộ hành. Chuyện náo loạn trong quán trọ đã có thuộc hạ giải quyết. Chúng ta như đang thong thả đi dạo quanh thành Cô Tô. Cả hai đều cho rằng Trịnh Thanh Vân tạm thời không gặp nguy hiểm.
Lúc đầu, không ai trong chúng ta lên tiếng.
Trong bảy năm qua, dường như bọn ta hiếm khi trò chuyện tử tế, đến tỏ vẻ chiếu lệ cũng lười làm. Người trong phủ truyền tai nhau rằng hắn vì bạch nguyệt quang mà lạnh nhạt với ta, còn ta càng không có chỗ đứng vì gia tộc sụp đổ.
Đối với việc ta đưa thư hòa ly, trên dưới phủ đều cho đó là điều hiển nhiên.
Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy.
Ở đây có một rổ Pandas
Đến khi biết được chân tướng, ta lại cảm thấy hoang đường.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Trước kia, đều là ta nhiệt tình chủ động tìm hắn nói chuyện, tặng quà. Nhưng hắn chưa từng đáp lại một câu.
Lần này, ta không chịu mở miệng. Nói ta cáu bẳn cũng được, chiều chuộng sinh kiêu kỳ cũng chẳng sao, ta không muốn tiếp tục lãng phí tâm tư thêm nữa.
Nào ngờ, Phương Tư Viễn lại chủ động lên tiếng: “Uyển Uyển, nàng thích nơi đây không? Ý ta là… thích Giang Nam ấy?”
Ta gật đầu.
Không thích sao được? Giang Nam là quê hương mẫu thân ta. Nơi phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, nhân tài, địa linh hội tụ, còn có vô số mỹ thực cùng rượu ngon.
Nếu ta sinh ở Giang Nam,ta đã không gặp hắn.
Nếu ta sinh ở Giang Nam, quen biết nhiều thế gia công tử xuất thân trong sạch, tài mạo song toàn, ta đã không vừa mắt hắn.
Nếu ta sinh ở Giang Nam, trong mắt lấp đầy hoa đỏ liễu xanh, ngói xanh nước biếc, chèo thuyền hái sen, thưởng rượu bên sông, đã không sa vào lưới tình để rồi không thấy thế giới bao la, rộng lớn.
Nếu được sinh ra ở Giang Nam, ngay cả khi gặp hắn, ta cũng không…
Không, ta vẫn sẽ thích hắn.
Hắn của khi ấy kinh tài tuyệt diễm, văn võ song toàn, thành công kiêu ngạo biết bao, cô nương nhà nào mà không thích hắn?
Mắt nhìn của ta không sai, chỉ trách… mệnh số trêu người.
Chúng ta là bèo dạt giữa chốn nhân gian, nào tự mình làm chủ được sự chìm nổi.
Phương Tư Viễn bước vào quan trường với hoài bão lớn lao, nhưng lại bị lớp lớp gông cùm vây khốn. Hắn tự cho mình là đúng, hèn nhát và ích kỷ. Đã không dám đường đường chính chính yêu ta, lại không đành dứt khoát để ta đi. Bây giờ năm lần bảy lượt tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ta, âu yếm quấn lấy ta. Không phải đang lợi dụng ta mềm lòng sao?
Người có tâm tư âm trầm như hắn, dù thật sự yêu ta nhưng cũng đầy toan tính và không có lòng vị tha.
Chúng ta phải tiếp tục thế nào đây?
Khi ta quay về tiểu viện, mọi thứ vẫn như trước.
Đại thẩm đang sắc thuốc cho Lục Chi trong bếp, trông thấy ta về còn hỏi ta buổi tối có muốn ăn cháo cá không.
“Có khách à.” Đại thẩm chào hỏi: “Ta phải chuẩn bị thật lâu đây.”
Hỏi han vài câu xong, ta cùng Phương Tư Viễn cùng đi vào.
Chúng ta còn chưa đến gần, đã nghe Lục Chi lớn tiếng cãi vã trong phòng: “Ngươi cản ta làm gì? Ta phải đ á n h c h ế t ả điên này! Ả dám hạ độc ta! Ta phải x é n át miệng ả!”
Trịnh Thanh Vân lại thêm dầu vào lửa: “Ngươi cứ việc ra tay gi ế t ta đi, ngược lại bớt việc cho bọn họ. Tiểu thư nhà ngươi quý ngươi như vậy, ngươi có bị quan phủ tống vào ngục, bị kết án, nàng ta vì ngươi mà đau thương quá độ rồi đi theo ngươi. Được vậy ta càng mừng.”
Ta và Phương Tư Viễn nhíu chặt mày, nhận ra rằng nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ bản thân, một lòng tìm c h ế t.
Ta không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, trông thấy Trịnh Thanh Vân bị trói vào cột, còn Lục Chi phóng từ giường xuống, đôi chân tr@n trụi muốn lao tới đ á n h người nhưng bị Hà Kinh nửa ôm lại ngăn cản.
“Tiểu thư!” Lục Chi nhìn thấy ta liền nức nở làm nũng, kể lể: “Tiểu thư, Hà thiếu hiệp đem ả điên này về. Người mau trút giận giúp ta!”
Ta tiến tới nắm tay muội ấy vỗ về và bảo muội ấy ngoan ngoãn về giường nằm.
Trịnh Thanh Vân thấy Phương Tư Viễn đến cùng ta, lập tức im lặng, không tỏ ra kiêu ngạo nữa.
Trước mặt Phương Tư Viễn, nàng ta luôn vô thức ra vẻ dịu dàng như tiên nữ không vướng bụi trần.
Dù biết Phương Tư Viễn không yêu mình, nàng ta vẫn không muốn phơi bày mặt xấu xí của bản thân.
Chỉ lúc này, nàng ta mới trông giống một quý nữ thế gia.
Phương Tư Viễn đi tới cởi trói cho nàng ta. Hà Kinh liếc nhìn nhưng không ngăn cản.
Lục Chi thấy vậy, tức giận kéo tay áo ta: “Tiểu thư! Người xem cô gia kìa! Cô gia cùng nữ nhân kia lôi lôi kéo kéo! Người mau làm gì đó đi!”
Ta trợn mắt với muội ấy, không đáp lời.
Suy nghĩ một lát, ta nhìn sang Hà Kinh: “Hay là chúng ta để họ ở đây, ta và ngươi ra ngoài giải quyết chuyện của chúng ta đi.”
Hà Kinh thở dài, có lẽ đã đoán ra được kết quả này, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Chi: “Lục Chi cô nương, cô nghỉ ngơi cho tốt, ta có lời muốn nói với tiểu thư của cô.”
Lục Chi nhìn bốn người bọn ta với biểu cảm khác nhau, vẻ mặt hoang mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ta chỉ đành ghé tai muội ấy, viện một cái cớ: “Muội giúp ta trông chừng bọn họ, nếu có gì vượt quá giới hạn thì trút giận thay ta.”
Lục Chi gật đầu như gà m ổ thóc, xắn tay áo lên, bắt đầu vào việc và đảm bảo mình sẽ dán chặt mắt lên hai người bọn họ.
Ta bất lực nở nụ cười rồi cùng Hà Kinh ra ngoài.
Trước khi đi, ta quét mắt qua bọn họ. Phương Tư Viễn lặng lẽ nhìn theo ta và làm khẩu hình miệng “yên tâm”.
Trịnh Thanh Vân nhìn Phương Tư Viễn không chớp mắt, vẻ si mê.
Đây là yêu hận tình thù giữa hai người họ, vậy thì để cho hai người họ giải quyết thôi.
Tiểu viện này rất thanh tĩnh. Đại thẩm quét dọn nơi này sạch sẽ, gọn gàng, còn trồng một số loại hoa, cỏ.
Trời chiều đổ bóng, tiểu viện chìm trong vẻ đẹp rực rỡ, ngồi xuống hóng gió cũng vô cùng mãn nguyện.
Hà Kinh mời ta đến ngồi ở tiểu đình rồi chủ động hỏi: “Dường như nàng đã nghi ngờ ta từ rất lâu rồi?”
Ta khẽ lắc đầu: “Không sớm lắm. Lúc trước, ta thực sự nghĩ ngươi chỉ là hiệp khách ta tình cờ đồng hành.”
Hà Kinh im lặng đợi ta nói tiếp.
“Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp Trịnh Thanh Vân không?” Ta cười: “Ngươi gạt ta uống rượu, ta đã say.”
Hắn gật đầu.
“Tại hang ổ sơn tặc, ngươi kinh ngạc thấy ta xõa tóc, cho thấy ngươi không phải không thích cái đẹp.” Ta chậm rãi nói: “Trịnh Thanh Vân là một tuyệt sắc giai nhân, bất kể ai nhìn thấy cũng phải ghé mắt đôi lần. Nhưng ngày đó, lần đầu tiên trông thấy nàng ta, ngươi lại chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.”
Hà Kinh chợt hiểu ra, không khỏi cười nhẹ: “Thì ra là nguyên do này.”
Ta lại nói thêm: “Có hiệp khách giang hồ nào như ngươi, cả ngày vận áo gấm, tính lại không phô trương.”
Hà Kinh lắc đầu liên tục, tặc lưỡi nói: “Là ta không đủ nghèo.”
Ta bị hắn chọc phì cười.
Phương Tư Viễn nói Hà Kinh thích ta. Ta nghĩ, có lẽ vậy, hắn thực sự luôn muốn làm ta vui và đối xử tốt với ta.
Cười một lúc, ta vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi: “Tại sao luôn đi theo ta? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn gi ế t ta?”
Hà Kinh đưa ngón tay lên, lắc qua lắc lại, lẩm bẩm “không” nhưng không chịu giải thích.
Ta lại hỏi: “Không phải ngươi muốn gi ế t Trịnh Thanh Vân ư? Sao trói nàng ta về đây rồi lại không ra tay?”
Hắn nhún vai: “Trói về rồi mới phát hiện, kế hoạch có thay đổi.”
“Có thay đổi?” Ta tỉ mỉ suy ngẫm rồi đoán: “Là… vị danh y kia…?”
Hà Kinh gật đầu.
“Hắn rốt cuộc là ai?” Ta kiên quyết không tha: “Hắn muốn thứ gì từ Lục Chi?”
Hà Kinh trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười: “Chuyện này ta khó mà trả lời nàng được. Chi bằng nàng tự mình hỏi?”