Nghe vậy nàng ấy cong môi nói: “Đúng thế, tính cách cô nương này cũng tốt, không hổ là người Lục thiếu gia đích thân mang về.”
Câu nói sau cùng kia còn nói mập mờ.
Hứa ma ma cười hùa theo một tiếng.
Bên cạnh lại vang lên tiếng hừ nhẹ, một nha hoàn mặt trái xoan thanh tú liếc mắt nhìn Thủy Mỗi, quái gở nói: “Thật là biết nịnh nọt, không phải chỉ nấu nồi cháo thôi sao? Lúc này nói thì người ta cũng không nghe được đâu.”
“Ta không có!” Thủy Mỗi nhíu mày: “Ta nói lời thật lòng.”
Nha hoàn Thủy Lục cười nhạo, tiện tay khuấy nồi cháo còn thừa, vô thức li.ếm cánh môi nhưng không ăn nữa mà giả vờ ghét bỏ buông bát xuống:
“Ngươi nói sao là vậy đi, nhưng ta nhắc nhở ngươi, tiểu thư nhà ai lại có tài nấu nướng thuần thục như thế? Ta thấy, Lục thiếu gia đáng thương mang cô gái mồ côi về, khi đó nhiều lắm chỉ làm thiếp thất. Các ngươi đó, sau này làm nha hoàn của thiếp thất!”
“Thủy Lục!” Thủy Mỗi trầm giọng gọi.
Thủy Lục không hề e ngại, nàng ta và Thủy Mỗi cùng giai cấp, đối phương không quản được nàng, vì thế cố ý uốn éo người rời đi.
Thành công khiến Thủy Mỗi tốt tính tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hứa ma ma vỗ vỗ nàng: “Đừng để ý tới nàng ta, Thủy Lục tâm lớn, một lòng muốn được thiếu gia thu làm thiếp, không phải nhằm vào ngươi đâu.”
Bà cũng là người cũ ở Tiêu gia, được gả cho gia đinh Tiêu gia. Vì sinh con nên nghỉ ngơi mấy năm, sau đó lại đến làm việc. Nhưng người người Tiêu gia không nhiều, chủ nhân cần hầu hạ không nhiều, bà vẫn luôn nhàn rỗi, cho đến khi bị phái đến làm trù nương cho Yến Thu Xu.
Hai nhà hoàn Thủy Mỗi và Thủy Lục cũng xem như bà nhìn bọn họ lớn lên.
Mấy năm này nam nhân Tiêu gia tàn lụi, đại thiếu gia xảy ra chuyện, Nhị thiếu gia và hai cô gia cũng mất, Ngũ tiểu thư chải tóc không gả. Trẻ con trong nhà không nhiều, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi xuống đầu Lục thiếu gia, không ít nha hoàn có tâm tư khác.
Mấy ngày trước nghe Lục thiếu gia sắp trở về, ai cũng lén đi mua son phấn bột nước, muốn ăn mặc một phen để cho Lục thiếu gia nhìn trúng.
Những chuyện này không phải bí mật.
Thủy Mỗi thở dài một tiếng, tỉnh táo lại, bắt đầu ăn cháo tiếp.
Cháo thịt đã nguội cho vào miệng thiếu đi hơi nóng khi nãy, nhưng đúng lúc có thể nhấm nháp hương vị thức ăn, nàng ấy ăn một phen vẫn cảm thấy…
Đúng là vẫn rất ngon!
Ăn ngon hơn cháo hoa nhạt nhẽo, cơm tập thể mà bình thường nàng ấy hay ăn nhiều!
Vậy mà Thủy Lục còn lãng phí!
*
Ngày hôm sau
Dường như Tiêu phủ hơi tịch mịch.
Buổi sáng, khi Yến Thu Xu rửa mặt thì cảm thán một tiếng.
Trong trí nhớ, Yến gia nguyên chủ ở mặc dù không phải đỉnh cấp thế gia nhưng nam nhân trong nhà nhiều. Trạch viện lớn như thế, cho dù âm thanh của gã sai vặt nha hoàn cũng gây ra động tĩnh.
Nhất là buổi sáng, người tới người đi rất náo nhiệt.
Nhưng Tiêu gia không phải như vậy, yên lặng giống như cả phủ bao phủ trong bóng ma.
Song, nàng nghĩ đến tình huống của Tiêu gia cũng không dám quá ẫm ĩ.
Nghĩ như vậy, Thủy Mỗi chải tóc cho nàng hỏi: “Cô nương, cháo thịt nạc đã nấu rồi, đầu bếp ở phòng bên kia đưa đến mấy chiếc bánh bao, người có muốn nếm thử không?”
Yến Thu Xu gật đầu: “Được! Cháo cũng lấy một bát đi.”
“Vâng.” Thủy Mỗi cười tủm tỉm nói.
Cuối cùng, nàng ấy dùng trâm cố định tóc mai: “Xong rồi, cô nương đẹp quá!”
Yến Thu Xu nghe nàng ấy nói còn hơi mông lung, nàng nhìn về tấm gương, gương đồng trước mắt được luyện rất tốt, mặc dù màu sắc hơi tối nhưng dung nhan rõ ràng, vừa nhìn đã thấy búi tóc Lăng Vân Kế tinh xảo.
Dưới tóc mai xinh đẹp là gương mặt nhỏ nhắn rất có tinh thần sau khi ngủ dậy, so với lúc mới đến thì mập hơn nhiều. Mặc dù tàu xe mệt mỏi nhưng nàng ăn không ít, bình thường ăn nhiều thức ăn vặt, thịt ở hai má phúng phính, cười lên vô cùng xán lạn.
Tóc đẹp phối với dung nhan xinh đẹp có thể không đẹp sao?
Tâm trạng Yến Thu Xu rất tốt, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ăn, sau đó tự hỏi bữa trưa làm gì cho các lão bản ăn thử đây.
Chẳng qua là khi thức ăn vừa vào miệng, ánh mắt nàng đã thay đổi.
Sau đó Yến Thu Xu lại nghiêm túc nhìn trong chén, thịt lại thêm chút muối, chút rau xanh nấu đến mềm nát, đều dựa theo cách làm ngày hôm qua của nàng, thành phẩm không kém bao nhiêu.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng ăn lại cảm thấy… Không ngon như ngày hôm qua?
Nàng ăn thêm một muống, tinh tế cảm nhận, cuối cùng xác định thật sự là như thế.
Hương vị không khác trong trí nhớ của nàng, nhưng bàn về cảm giác và mùi thơm khác hẳn với tối qua nàng tiện tay làm!
Yến Thu Xu hít sâu một hơi, ôm ngực đang đập thình thịch, vui vẻ lại có vẻ không chắc.
Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ?!
Ngay lúc Yến Thu Xu kích động lại thấp thỏm suy nghĩ.
Một bên khác đang bàn về nàng.
Tiêu phu nhân, từ khi con trai, con gái, con rể xảy ra chuyện, bà bắt đầu trốn trong nhà ít ra ngoài, sức khỏe cũng không tốt lắm. Sáng sớm thức giấc theo thói quen, ăn chưa đến hai miếng đã cảm giác tim đập nhanh, bảo người mang thức ăn xuống, một mình tản bộ trong sân.
Viện tử này lớn như vậy, nhiều năm qua mỗi một ngọn cây cọng cỏ bà đều biết rõ, nhưng bảo bà ra ngoài thì bà không có tâm trạng đó.
Thiếu phu nhân Tiêu gia cố ý đến, thấy mẫu thân dạo quanh trong sân, bất đắc dĩ cười một tiếng, đi lên đỡ bà: “Nương, nghe nói sáng nay chưa ăn được hai miếng?”
Tiêu phu nhân nhìn người con dâu này, sắc mặt hoàn hoãn hơn nhiều, khẽ nói: “Không thấy ngon miệng.”
“Vậy cũng không thể như thế được!” Tạ Thanh Vận mất hứng nói.
Tiêu phu nhân nói: “Được rồi, nhất định ngày mai sẽ ăn nhiều.”
“Người lại lừa con, Hoàng ma ma, lấy canh bổ đến đây, ta đích thân đút nương uống.” Tạ Thanh Vận nói.
Chờ ngày bà nói thì chắc chắn không đợi được.
Khẩu vị Tiêu phu nhân không tốt đã lâu, nếu không nhờ canh bổ thì thân thể đã sụp đổ từ lâu.
Vì thân phận thê tử của con trai cả, Tiêu phu nhân mới không chống cự nàng, vì thế Tạ Thanh Vận nói muốn đút bà ăn canh, cho dù bà không muốn cũng sẽ không từ chối.
Sau khi uống nửa bát, uống thêm nữa, Tiêu phu nhân cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng thay đổi, vội nói: “Đủ rồi!”
“Được rồi, nhưng sau nửa giờ người phải uống hết bát này đấy.” Tạ Thanh Vận dặn dò Hoàng ma ma, thái độ kiên quyết.
Tiêu phu nhân tức giận trừng nàng ấy nhưng không phản đối.
Hoàng ma ma đặc biệt hầu hạ Tiêu phu nhân cười, gật gật đầu nói: “Phu nhân, người đã nghe thấy chưa, không phải nô tỳ hành hạ người.” Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn bà cũng không sợ, quay đầu thở dài khen: “Vẫn là thiếu phu nhân có cách.”
“Ta có cách nào chứ? Vẫn là mẫu thân thương ta.” Tạ Thanh Vận cười nói.