Hứa Mộng Du giống như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm, ngượng ngùng quay lưng về phía Hạ Tư Lê rồi nằm xuống, cuộn tròn trên giường. Cậu cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn từ tổ chương trình gửi đến-đó là nhiệm vụ của hôm nay.
“Tổ chương trình nói hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ nhặt rác.”
Hạ Tư Lê ngồi dậy:
“Ăn sáng xong rồi đi.”
Anh cầm lấy bộ quần áo treo trên tường. Quần áo đã được phơi cả đêm, giờ đã khô.
Sau khi thay xong, anh mở cửa gỗ bước ra ngoài:
“Tôi xuống trước xem có gì ăn không.”
Chờ anh đi rồi, Hứa Mộng Du mới ngồi dậy thay quần áo. Sau khi thay đồ xong, cậu bắt đầu dọn dẹp giường chiếu. Đợi đến khi phòng đã được thu dọn sạch sẽ, cậu mới bật camera lên.
Cậu mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài trời đã tạnh mưa, một làn hương thiên nhiên tràn vào khoang mũi-một hơi thở nguyên sơ.
Cậu thích cái mùi tươi mát bốc lên từ mặt đất sau cơn mưa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, rồi nắm lấy chiếc thang gỗ trèo xuống.
Bậc thang gỗ vương đầy những giọt nước trong suốt còn đọng lại, thậm chí có một con ốc sên nhỏ đang bò chầm chậm trên đó. Hứa Mộng Du bật GoPro lên, hướng camera về phía con ốc sên, rồi nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Ốc sên đáng yêu quá!”
【Thật sự là ốc sên sao? Lâu lắm rồi tôi không thấy ốc sên ngoài đời.】
【Góc nghiêng của vợ đẹp quá, sáng sớm mà đã khiến tôi muốn cúng dường rồi.】
【Chỉ có mình tôu thấy giọng của Du Bảo ngọt quá sao? Tôi là con gái mà cũng thích.】
【Cảm giác hòn đảo này cũng không tệ nhỉ. Sau cơn mưa, cảnh vật càng đẹp hơn.】
Hứa Mộng Du từ từ leo xuống thang gỗ, rồi nhìn thấy Hạ Tư Lê đang ở trong một căn nhà gỗ gần đó. Trước khi bước vào, cậu đã ngửi thấy một mùi hương tỏa ra.
Cậu ngạc nhiên hỏi:
“Anh đang nấu ăn sao?”
Đó là một căn bếp nhỏ, vô cùng đơn sơ, bên trong chỉ có vài món đồ làm bếp. Lúc này, Hạ Tư Lê đang đứng trước bếp, một tay cầm xẻng lật, một tay giữ chảo, điên cuồng đảo thức ăn.
“???”
Trong ký ức của Hứa Mộng Du, trước đây khi còn ở một hòn đảo khác, Hạ Tư Lê dường như chưa bao giờ đụng tay vào việc nấu nướng. Mặc dù mỗi lần anh đều giúp đỡ, nhưng chưa từng thực sự đứng bếp.
Anh ấy còn biết đảo thức ăn sao?
【Oa! Chồng tôi đảo chảo trông ngầu quá!】
【Quá sức quyến rũ rồi a, ngay cả nấu ăn cũng đầy mị lực.】
【Du Bảo, lại sắp rơi vào lưới tình rồi.】
Hạ Tư Lê đứng nghiêng người về phía cửa, đáp:
“Nấu mì, với cà chua xào trứng.”
Hứa Mộng Du không tiếc lời khen:
“Kỹ thuật đảo chảo của anh cũng được đấy. Anh không phải nói không biết nấu ăn sao? Sao lại biết làm cà chua xào trứng?”
“Tôi nói không biết nấu ăn lúc nào?”Hạ Tư Lê quay đầu lại,
“Tôi chỉ nói tôi biết nấu món Pháp, nhưng chưa từng nói tôi không biết làm món Trung Quốc.”
Hứa Mộng Du ngượng ngùng hỏi:
“Vậy trước đây tại sao không trổ tài cho mọi người xem?”
Hạ Tư Lê đặt nồi xuống, bình thản nói:
“Không muốn làm.”
“?”
“… Thôi được rồi.”
Hạ Tư Lê chỉ tay về phía vòi nước bên ngoài, nói:
” Cậu đi rửa mặt trước, rồi vào ăn cơm.”
“Được.”
Hứa Mộng Du đặt GoPro lên bàn, sau đó lên lầu lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới đánh răng, rửa mặt.
【 Chỉ có tôi thấy khung cảnh này thật ấm áp sao? 】
【 Hai người cứ ở lại hòn đảo này đi, rồi sinh một đứa bé, khi nào lớn hãy về! 】
【 Nam thần không muốn nấu cơm cho ai khác, chỉ chịu nấu cho Du Bảo thôi, lại bị thả thính nữa rồi! 】
Sau khi rửa mặt xong, Hạ Tư Lê cũng vừa nấu xong mì. Anh rắc thêm ít hành lá lên trên rồi bưng ra bàn: “Nếm thử đi.”
“Thơm quá!”
Hứa Mộng Du cầm GoPro quay cận cảnh tô mì:
“Nhìn là biết ngon rồi.”
Không thể chờ đợi thêm, cậu vội gắp một đũa mì đưa vào miệng. Ngay lập tức, ánh mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu, giơ ngón tay cái:
“Ngon quá! Thật sự rất ngon!”
Hạ Tư Lê ngồi xuống đối diện cậu, bình thản nói:
“Nguyên liệu có hạn, nên chỉ có thể nấu đơn giản thế này. Đợi khi trở lại đảo bên kia, tôi sẽ làm món khác cho cậu.”
Hứa Mộng Du tò mò hỏi:
“Anh còn biết làm món gì nữa?”
” Cậu muốn ăn gì, tôi đều có thể làm.”
“Lợi hại vậy sao? Nếu anh đã có kỹ năng này, sao không dùng sớm hơn? Nếu ngày đó anh không làm mỗi món salad , thì chắc chắn các nữ khách mời đều chọn anh rồi.”
Hạ Tư Lê thản nhiên hỏi lại:
“Cậu cũng có lượt bình chọn cao mà, có ai chọn cậu không?”
“……”
【 HAHAHA! Đòn chí mạng! Nam thần à, anh không cần đả kích vợ mình thế đâu! 】
【 Nhìn Hứa Mộng Du ăn mà thèm quá, bây giờ tôi cũng muốn ăn mì trứng cà chua. 】
Hứa Mộng Du bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Sau một thời gian quen biết, cậu phát hiện ra một điều-miệng lưỡi của Hạ Tư Lê thật sự rất sắc bén.
Hạ Tư Lê tiếp tục nói:
“Được rồi, tôi không có ý chê cậu đâu.”
Hứa Mộng Du khẽ cười:
“Tôi biết mà…”
Cậu nở một nụ cười tinh quái:
“Rốt cuộc thì, anh cũng trả lại thẻ người tốt cho tôi rồi sao?”
Hạ Tư Lê bình thản đáp:
” Cậu đưa trước đi.”
【 Ngọa tào! Lại rải đường nữa à? 】
【 Còn chờ gì mà chưa kết hôn ngay tại chỗ? 】
【 Cái gì mà thẻ người tốt? Hai người họ đã biết đối phương cũng từng tặng mình thẻ người tốt sao? 】
Sau khi ăn sáng xong, hai người chuẩn bị xuất phát đi nhặt rác. Vì dự định sẽ không quay về vào buổi trưa, họ nấu sẵn một ít đồ mang theo: hai quả trứng luộc, hai bắp ngô, và vài chiếc bánh mì, tạm coi như đủ cho một bữa trưa đơn giản.
Cũng may tổ chương trình còn có chút lương tâm, chuẩn bị sẵn mũ rơm để che nắng cho mỗi người. Hạ Tư Lê cầm một chiếc mũ, nhẹ nhàng đội lên đầu Hứa Mộng Du.
“Cảm ơn.”
Sau cơn mưa buổi sáng, không khí mát mẻ và trong lành. Ánh mặt trời xuyên qua những tán cây rậm rạp, tạo nên những đốm sáng lấp lánh như những mảnh vàng nhỏ rơi xuống mặt đất.
Hai người mỗi người cầm một chiếc kìm gắp rác, Hạ Tư Lê xách theo một chiếc túi lớn, còn Hứa Mộng Du cầm GoPro. Cứ thế, họ bắt đầu hành trình nhặt rác của mình.
Chỉ khi hoàn thành đủ trọng lượng rác mà tổ chương trình quy định, họ mới có thể trở về.
Nhưng diện tích hòn đảo khá lớn, muốn hoàn thành nhiệm vụ phải tìm kiếm ở phạm vi rộng.
“Đi ra bờ biển.” Hạ Tư Lê đề nghị.
Bờ biển thường có nhiều rác, chủ yếu là do sóng biển đánh dạt vào bờ.
Khi đến bãi biển, cả hai đã đổi sang dép lê từ trước. Hứa Mộng Du dừng lại, cúi xuống xắn ống quần lên đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng mịn thon dài.
“Hạ Tư Lê, bên kia có rất nhiều rác kìa!”
Cậu cầm dụng cụ nhặt rác, hứng khởi chạy về phía đó.
Hạ Tư Lê nhìn theo bóng dáng cậu, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi chân dài trắng nõn kia.
“Mau tới đây, mang túi lại đựng rác đi!”
Hứa Mộng Du đứng bên kia lớn tiếng gọi.
Nhưng Hạ Tư Lê không trả lời. Anh lặng lẽ giơ tay phải lên, lòng bàn tay mở ra, che đi nửa khuôn mặt Hứa Mộng Du từ xa, chỉ để lộ đôi mắt sáng lấp lánh đầy thần thái.
Anh im lặng quan sát rất lâu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Nhiều năm trước, cũng có một thiếu niên như vậy-đội chiếc mũ ngư dân rộng vành, dùng một phong thư che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, mang theo vẻ khiếp đảm.
Đôi mắt đó, nét chữ đó, trường học đó… tất cả thật sự có thể trùng hợp đến vậy sao?
Lúc đầu, khi nhìn thấy tấm thẻ kia, anh còn nghĩ mình hoang tưởng. Đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà nét chữ của thiếu niên năm ấy vẫn có thể khiến anh dao động.
Anh tự nhủ rằng đó chỉ là bóng ma trong lòng mình, là sự ám ảnh do chính mình tạo ra.
Nhưng đến khi biết Hứa Mộng Du từng học cùng trường với mình, anh bắt đầu nghi ngờ.
Tối qua, anh từng bước thử nghiệm, và phản ứng mãnh liệt của đối phương khi bị hôn càng khiến anh chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào thiếu niên đứng bên kia, trong lòng thầm nghĩ: Hứa Mộng Du, chính là cậu, đúng không?
“Hạ Tư Lê, anh đang ngẩn người nghĩ gì thế?”
Hứa Mộng Du không nhận ra điều gì khác thường, chỉ đơn giản nghĩ rằng Hạ Tư Lê đang giơ tay che nắng.
“Đi thôi.”
Hạ Tư Lê hạ tay xuống, không nhanh không chậm bước về phía cậu, dáng vẻ nhàn nhã như đang đi dạo.
” Cậu đừng thấy rác mà phấn khích như thế, người ngoài không biết còn tưởng cậu nhặt được bảo vật.”
Hứa Mộng Du bật cười:
“Chúng ta gọi cái này là biến rác thành kho báu.”
” Cậu nói cũng… rất có lý.”
Hạ Tư Lê mở túi ra, cả hai bắt đầu nhặt rác và bỏ vào từng món một.
“Không tồi, thu hoạch kha khá đấy.” Hứa Mộng Du hôm nay tràn đầy năng lượng, lập tức chạy nhanh về một chỗ khác.
” Cậu chậm một chút.”
Trong phòng điều khiển, đạo diễn Vương Hạo nhìn vào số liệu của hai phân cảnh. Số lượng người xem trực tuyến ở phía hòn đảo hoang lại cao hơn bên này đến sáu người.
Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê chỉ đang nhặt rác thôi, vậy mà đã có hàng chục triệu người theo dõi. Hai người này thật sự quá hot.
Ban đầu, khi lập kế hoạch cho chương trình, nhân vật nổi bật nhất trong kịch bản đáng lẽ phải là Thẩm Tinh Hoài. Nhưng bây giờ, lại bất ngờ xuất hiện Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê, khiến toàn bộ kế hoạch bị xáo trộn.
Cấp trên thì liên tục gây áp lực, khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
“Sao thế? Nhân khí cao mà còn không vui à, đạo diễn Vương?”
” Cậu không hiểu.”Vương Hạo day day ấn đường.
Nhân khí cao thì hắn đương nhiên vui, nhưng lại sợ bên phía Tề Thịnh không vui.
“Khách mời mới đã chốt thời gian chưa?”
“Chốt rồi.”
“Vậy thì tốt.” Vương Hạo gập kịch bản lại, ném lên bàn. Giờ thì có đọc hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Trên bờ biển, hai người men theo mép cát mà đi, gần như đã vòng quanh hơn nửa hòn đảo, nhặt đầy một túi rác.
【 Lần đầu tiên tôi thấy có người nhặt rác mà vui vẻ đến vậy. 】
【 Các người không hiểu đâu, đây gọi là tình yêu. Không cảm thấy giữa hai người họ toàn là bọt hồng phấn, sắp tràn ra khỏi màn hình rồi sao? 】
【 Những khoảnh khắc hai người bên nhau như thế này thật đẹp. Hy vọng ca ca Tinh Hoài và ảnh đế cũng có thể có một lần như vậy. 】
“Hạ Tư Lê! Mau tới đây!”
“Hạ Tư Lê… Nhanh lên!”
“Tôi phát hiện cá heo biển!”
Từ sau khi Hạ Tư Lê đồng ý để cậu gọi tên mình vào tối qua, Hứa Mộng Du liền rất thích gọi tên anh. Dường như chỉ cần có cơ hội nói chuyện, cậu nhất định sẽ gọi một lần.
“Cá heo biển sao?”
Hạ Tư Lê hơi ngạc nhiên, bước nhanh về phía đó.
Khi đến gần, anh mới thấy đó là một con cá heo biển màu đen bị mắc cạn trên bờ.
Hứa Mộng Du ngồi xổm xuống bên cạnh cá heo, vẫy tay gọi anh:
“Đúng vậy! Mau tới xem, là cá heo biển thật này.”
Hạ Tư Lê đi đến, quan sát một lúc rồi gật đầu:
“Đúng là cá heo biển.”
Hứa Mộng Du nhẹ nhàng vuốt lưng nó, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Nó có phải không thể bơi về được không?”
“Ừ, chắc là nó bơi vào đây săn cá, rồi không trở về được.”
“Vậy chúng ta đưa nó về biển đi!”
Hứa Mộng Du ước lượng trọng lượng của con cá heo trong lòng. Cũng may đây không phải một con cá heo trưởng thành mà chỉ là một con nhỏ. Dù vậy, nó có vẻ vẫn nặng hơn cậu. Nhưng nếu cậu và Hạ Tư Lê cùng nhau, chắc hẳn có thể đẩy nó trở lại biển.
Cậu vừa định ra tay thì đã thấy Hạ Tư Lê xắn tay áo lên, nói:
“Để tôi.”
Sau đó, cậu tròn mắt nhìn Hạ Tư Lê bế hẳn con cá heo lên.
“Oa, anh vậy mà bế nó lên luôn!”
Năng lực này cũng quá đỉnh đi!
Chú cá heo nằm ngoan ngoãn trong lòng Hạ Tư Lê, trông giống như một em bé nhỏ vậy.
Hạ Tư Lê bình tĩnh nói:
“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ rèn luyện mỗi ngày chỉ để chơi?”
Hứa Mộng Du giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:
“Không hổ là anh.”
Đi được vài bước, Hứa Mộng Du bỗng thấy một bên ống quần của Hạ Tư Lê bị tụt xuống. Nhìn thấy anh sắp bước vào biển, cậu vội vàng gọi lại:
“Hạ Tư Lê, ống quần của anh rớt xuống kìa!”
Hạ Tư Lê cúi xuống nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói:
“Giúp tôi cuộn lên một chút.”
“À, được.”
Hứa Mộng Du ngồi xổm xuống, giúp anh xắn ống quần lên tận đầu gối. Làn da của Hạ Tư Lê trắng sáng, bắp chân rắn chắc, nhìn qua là biết kiểu người tập luyện thể hình quanh năm.
Lúc cuộn lên, ngón tay cậu vô tình lướt nhẹ qua đùi Hạ Tư Lê, mang theo một cảm giác ngưa ngứa. Hạ Tư Lê hơi mất tự nhiên, hỏi:
“Xong chưa?”
“Xong rồi.”
Hứa Mộng Du đứng dậy.
Hai người bước vào biển, làn nước mát lạnh vỗ nhẹ vào chân. Hứa Mộng Du khoan khoái nói:
“Thật thoải mái a.”
“Thích không? Vậy hôm nào chúng ta bơi ra xa một chút.”
“Bơi ra xa? Cũng có chút muốn thử nha. Nhưng không biết tổ tiết mục có sắp xếp hoạt động như vậy không.”
Hạ Tư Lê nói:
“Nhất định phải do tổ tiết mục sắp xếp sao? Chúng ta không thể tự mình đi à?”
“Tự mình đi?” Hứa Mộng Du gãi đầu.
“Không biết sau khi chương trình kết thúc, còn có cơ hội không nữa.”
“Tại sao lại không có?”
Hứa Mộng Du thầm nghĩ, đợi đến khi chương trình phát sóng toàn bộ, mọi người sẽ ai đi đường nấy. Hơn nữa, Hạ Tư Lễ chắc chắn sẽ thấy tất cả những tin nhắn “thả thính” của mình. Đến lúc đó, dù anh có chậm chạp thế nào, cũng sẽ hiểu rằng mình có chút tình cảm với anh đi. Có lẽ lúc ấy, anh ấy sẽ không còn muốn gặp lại mình nữa…
“Chỉ là sau khi chương trình kết thúc, tôi có thể sẽ bận rộn với luận văn, chắc sẽ rất vất vả.”
Hạ Tư Lê gật đầu:
“Ừ, năm cuối đúng là có nhiều thứ phải lo.”
Hai người dạo một đoạn trong làn nước biển. Hạ Tư Lê bỗng quay đầu hỏi:
“Muốn chụp ảnh không? Chụp xong tôi sẽ thả nó về biển.”
“Được a.”
Hứa Mộng Du dùng GoPro chụp mấy tấm ảnh của Hạ Tư Lê cùng chú cá heo. Thấy cậu cất GoPro đi, Hạ Tư Lê hỏi:
” Cậu không muốn chụp chung một tấm sao?”
“Được… Được thôi.”Hứa Mộng Du cũng muốn chụp ảnh chung với anh, nhưng lại hơi ngại ngùng mở miệng nói ra.
Cậu một lần nữa giơ GoPro lên, lần này chuyển sang chế độ selfie, tiến lại gần Hạ Tư Lê, giơ tay tạo dáng trước ống kính, cố gắng đưa cả Hạ Tư Lê và chú cá heo vào khung hình.
Chụp ảnh xong, Hạ Tư Lê cúi người, nhẹ nhàng thả cá heo trở lại làn nước.
Vừa chạm vào nước biển, cá heo vui mừng quẫy mạnh, Hứa Mộng Du khẽ xoa đầu nó lần cuối:
“Đi đi, về nhà thôi.”
“Cúi chào nào.”
Mặt trời lặn trải một lớp ánh vàng rực rỡ trên mặt biển. Cá heo vẫy vây lưng, lặn dần vào những con sóng lấp lánh, rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất giữa biển khơi.
Hai người đứng lặng giữa dòng nước, dõi theo hướng cá heo bơi đi, rất lâu vẫn chưa rời bước.
【 Mọi người có ai hiểu không? Khung cảnh này giống như một đoạn kết phim, mang theo chút luyến tiếc và cảm giác không nỡ. 】
【 Đợi đến khi chương trình kết thúc, chắc chắn tôi sẽ khóc mất. 】
Hai người theo nhân viên chương trình ngồi thuyền quay về. Khi trở lại hòn đảo đối diện, Hứa Mộng Du bỗng có cảm giác như vừa được “trọng sinh” trở lại.
“Hứa Mộng Du, các cậu về rồi!”
Toa Toa và Lương Thành đứng trên bãi cát, dường như đang chờ bọn họ quay về.
Vừa bước xuống thuyền, Hứa Mộng Du lập tức bị hai người vây lấy.
“Xin chào, tôi là phóng viên nhiệt tình Toa Toa! Hôm nay tôi muốn phỏng vấn một chút, cảm giác sinh tồn trên hoang đảo thế nào? Người ta nói ‘hoạn nạn thấy chân tình’, vậy hai người hiện tại có ‘chân tình’ chưa?”
Hứa Mộng Du cười cười:
“Sao các người không đi phỏng vấn Hạ Tư Lê?”
“Hạ Tư Lê? Ai là Hạ Tư Lê?”Toa Toa ngơ ngác hỏi lại.
Hứa Mộng Du đã quen gọi cái tên này, liền buột miệng thốt ra. Nhìn thấy người bên cạnh im lặng không lên tiếng, cậu bèn giải thích:
“Savion, tên tiếng Trung là Hạ Tư Lê.”
“A! Hạ Tư Lê à? Hai chữ phía sau viết thế nào?”
“‘Tư’ trong ‘tưởng niệm’, ‘Lê’ trong ‘Paris’.”
Toa Toa quay sang nhìn Hạ Tư Lê:
“Tên hay ghê! Ba mẹ anh vì sao lại đặt cái tên này?”
Hạ Tư Lê đáp:
“Bởi vì họ quen nhau ở Paris.”
“Oa, lãng mạn quá!”
“Vậy tôi có thể gọi anh là Hạ ca không?”
“Đều được.” Hạ Tư Lê đáp đơn giản, sau đó tiếp tục đi về phía đảo.
Lương Thành bước lại gần, khoác tay lên vai Hứa Mộng Du:
“Thế nào? Ở hoang đảo vui không? Nghe nói chương trình còn giao cho các người nhiệm vụ trừng phạt, xem phim ma hả? Không khí này quá hợp luôn ấy!”
Hạ Tư Lê hỏi:
“Bầu không khí gì?”
“Bầu không khí yêu đương chứ còn gì nữa! Anh rốt cuộc đã từng yêu đương chưa? Cả chuyện này cũng không hiểu sao?”
“……”
Hạ Tư Lê không muốn để ý đến hắn.
Lương Thành tiếp tục nói:
“Trong kiểu không khí này, chỉ cần một cảnh tượng kinh dị xuất hiện, hai người liền có thể ôm nhau. Rốt cuộc là tổ chương trình đang trừng phạt các người, hay là đang tạo cơ hội ‘rắc đường’ cho khán giả đây? Nói thật đi, tối qua hai người có ôm nhau không?”
Hạ Tư Lê chợt nhớ đến cảnh tối qua khi Hứa Mộng Du bất ngờ nhào vào lòng mình, một cảm giác bực bội khó hiểu dâng lên, anh bước nhanh hơn:
“Không có.”
Lương Thành xoay người hỏi Hứa Mộng Du:
“Hứa Mộng Du, cậu nói xem, có ôm không?”
“Không có.”
Hứa Mộng Du nghiêm túc nói dối.
Để đổi chủ đề, cậu hỏi:
“Đúng rồi, hôm qua mọi người làm gì?”
Toa Toa đáp:
“Chỉ chơi mấy trò chơi, chẳng làm gì khác cả.”
Sau khi trở về, tổ chương trình trích xuất ảnh chụp từ GoPro, đăng tải lên Weibo chính thức. Đồng thời, điện thoại di động của từng người cũng được trả lại, mọi người có thể tự do chia sẻ bài đăng.
Hứa Mộng Du nhận lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ người bạn thân Tống Thần, liền gọi lại.
“Alo.”
“Alo! Huynh đệ, cuối cùng cậu cũng được ‘thả’ ra rồi à?”
Tống Thần giọng điệu vô cùng phấn khích.
Hứa Mộng Du tìm một góc không có camera để gọi điện thoại:
” Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà ‘thả ra’? Tớ đâu phải đi tù.”
” Cậu bị nhốt trên hòn đảo đó, chẳng phải cũng giống như đi tù sao?”
“……”
Tống Thần tiếp tục:
“Hai ngày nay tớ bận tối mặt nên chưa kịp xem chương trình yêu đương của cậu. Nhưng nhớ lần trước tớ nói về người bạn cùng phòng của cậu không? Tớ nhớ ra rồi!”
“Chính là người họ Hạ trong trường chúng ta, cực kỳ đẹp trai, còn là hot boy của khoa. Năm đó cậu chơi ‘Đại Mạo Hiểm’ thua, phải chạy tới tỏ tình với hắn, cậu còn nhớ không?”
“Tớ……” Đương nhiên nhớ rõ.
Người đó chính là người tớ thầm thích!
Chỉ là chuyện yêu thầm này, cậu chưa từng kể với ai. Khi đó, nhiệm vụ trong trò chơi là tỏ tình với Hạ Tư Lê. Lúc đó Tống Thần cũng có mặt, mọi người đều nghĩ cậu chỉ đang hoàn thành thử thách, không ai biết rằng cậu thật sự thích Hạ Tư Lê.
“Nhưng mà, sao hắn lại tham gia chương trình yêu đương này chứ? Cảm giác không thực tế chút nào. Cậu cũng biết mà, trước kia trong lớp có bao nhiêu nữ sinh thích hắn. Lúc hắn chuyển trường, người ta khóc lóc thảm thiết đến mức trời đất cũng phải cảm động. Gần đây chương trình của các cậu đang hot, đoán xem sao?”
“Hoa khôi lớp của chúng ta tìm tới tớ, biết tớ có quan hệ tốt với cậu, nên nhờ tớ giúp một việc-muốn cậu xin số liên lạc của họ Hạ. Ban đầu tớ không định đồng ý, nhưng cô ấy tìm thẳng đến trường tớ, tớ hết cách. Miệng ăn của người khác, tay nhận đồ của người khác, làm sao cự tuyệt được? Huống hồ đối phương lại là một đại mỹ nữ, tớ không thể từ chối a.”
“Nên là, Hứa ca, giúp một chút đi. Chỉ là xin số liên lạc thôi, không khó chứ?”
Hứa Mộng Du nói:
“Tổ chương trình không cho phép chúng tớ lén xin số liên lạc của nhau a.”
“Vậy thì đợi chương trình kết thúc, đến lúc đó tổ chương trình không quản được các cậu nữa.”
“Được rồi.”
“Vậy nói vậy nhé, cảm ơn Hứa ca. Lần sau hoa khôi lớp sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Ăn cơm thì không cần, nhưng Hạ Tư Lê có cho hay không, tớ không quyết định được đâu.”
Tống Thần chắc chắn nói:
” Cậu mà hỏi, hắn nhất định sẽ cho .”
Hứa Mộng Du cười hỏi:
“Câu này lấy đâu ra vậy?”
“Nếu không phải tớ biết hắn là một thẳng nam chính hiệu, tớ còn tưởng hắn thích cậu đấy.”
Tống Thần vừa dứt lời, Hạ Tư Lê liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Từ con đường nhỏ bên cạnh, Hạ Tư Lê bước tới, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, hình như đang giải quyết việc gì đó.
Hứa Mộng Du thấp giọng nói:
” Cậu nói bậy bạ gì thế? Sao hắn có thể thích tớ được?”