Anh dùng ngón tay móc ra chiếc vòng cổ bạc trên cổ áo trong, nói:
“Chiếc vòng cổ này là do chị tôi thiết kế, cũng chính chị ấy bắt tôi phải đeo. Cậu có biết tại sao không? Bởi vì chị ấy hy vọng tôi đeo nó lên rồi ,có thể bị tình yêu bắn trúng.”
“?”
“Vậy, anh đã đeo nó bao lâu rồi?”
“Gần ba năm.”
Ba năm rồi mà vẫn chưa tìm được người yêu sao?
Kỳ thật đó.
Sao có thể như vậy chứ?
Bảo sao lại chạy đến chương trình hẹn hò để tìm đối tượng.
“Hạ Tư Lê, hay là đợi chương trình kết thúc, anh lên miếu cầu duyên đi?”
” Cậu dẫn tôi đi sao?”
Hứa Mộng Du xua tay:
” Không đâu.”
“Lại đây.” Hạ Tư Lê ngoắc tay gọi cậu.
“Hửm?” Hứa Mộng Du bước lên một bước.
“Ngồi xuống.”
Hứa Mộng Du ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nhắm mắt lại.”
“?”
Dù không hiểu gì, nhưng cậu vẫn nhắm mắt.
Nửa phút sau, Hạ Tư Lê tiến lại gần, sau đó một sợi dây chuyền lạnh lẽo đặt lên cổ cậu. Cậu kinh ngạc mở mắt to:
“Sao anh lại đem vòng cổ của anh đeo lên cổ tôi?”
Hạ Tư Lê sau khi đeo xong thì nói:
“Cho cậu thử xem, xem cậu có thể tìm được tình yêu không. Nếu không được, tôi còn có lý do để nói với chị tôi rằng cái vòng này vô dụng.”
“???”
Còn có thể như vậy sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy không ổn, định đưa tay tháo xuống:
“Không được, học trưởng, anh lấy lại đi, tôi không thể đeo.”
Chưa nói đến việc cái vòng này có giá trị bao nhiêu, quan trọng là nó do chị của anh ấy tặng. Mình đeo thì thành chuyện gì đây?
Hạ Tư Lê đè tay cậu lại:
“Đeo đi, không được tháo. Chờ chương trình kết thúc hãy trả tôi, hoặc là đến khi cậu tìm được tình yêu rồi hẵng trả.”
“Cái này…”
Hạ Tư Lê dùng giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ:
” Cậu không phải muốn trải nghiệm cảm giác bất ngờ sao? Cậu cứ đeo nó đi, ngày mai ở buổi hòa nhạc, tôi còn có một bất ngờ khác dành cho khán giả.”
“Là gì vậy?”
“Tối mai, sau 10 giờ, cậu ra ngoài sẽ biết.”
Cái gì chứ? Sao lại thần bí như vậy.
Buổi tối, khi bọn họ trở về ký túc xá, phát hiện những người khác đều không có ở đó.
“Sao lại bận rộn vậy? Đều đi tập luyện rồi sao?”
Sau khi tắm xong, Hứa Mộng Du nằm lên giường nghỉ ngơi, kéo chăn che kín người, ngón tay vô thức chạm vào sợi dây chuyền trên cổ.
Vòng cổ của Hạ Tư Lê cứ thế mà được cậu đeo trên người, cảm giác thật không chân thực.
【 Các tỷ muội, có ai phát hiện ra điểm đáng ngờ không? 】
【 Tôi phát hiện rồi, nhưng không dám nói, sợ bị bịt miệng. 】
【 Có chuyện lớn thì nói thẳng, chẳng phải là hai người này biến mất cả buổi chiều, rồi khi trở về, chiếc vòng cổ trên cổ nam năm đã biến mất, trong khi Hứa Mộng Du lại đột nhiên có thêm một cái vòng cổ sao? Đừng hỏi, hỏi chính là huynh đệ tốt đeo vòng cổ cho nhau, có vấn đề gì không? 】
【 Quan hệ của bọn họ tốt đến mức có thể tùy tiện tặng một chiếc vòng cổ trị giá mấy trăm vạn luôn sao? 】
【 Cái gì? Mấy người đều dùng kính lúp soi à? Tôi thì hoàn toàn không để ý đến chuyện này. 】
【 Đây là bắt đầu trao tín vật đính ước rồi sao? Thật sự cong à? Cong nhanh quá. Chẳng thấy hành vi nào giống trai thẳng luôn. 】
【 Mặc dù Hứa Mộng Du đã giấu vòng cổ trong áo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần dây chuyền lộ ra. Tôi dám khẳng định đó chính là của nam năm. 】
Lúc 10 giờ tối, những người khác đều đã tập luyện xong và vào phòng tắm để tắm rửa.
Hứa Mộng Du ngồi dậy khỏi giường, liếc mắt ra hiệu cho Hạ Tư Lê, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi ký túc xá.
Ban đêm trên hòn đảo, không khí lạnh như nước. Hứa Mộng Du khoác một chiếc áo ấm, ánh đèn đường vẫn sáng khắp nơi, bóng dáng hai người in dài trên mặt đất.
” Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi theo tôi.”
Hứa Mộng Du bước theo Hạ Tư Lê đến phòng nhạc cụ. Hạ Tư Lê nói:
“Lấy cây guitar lên đi, chúng ta luyện hát.”
“Được.”
Hứa Mộng Du đi đến góc phòng, ôm lấy cây guitar. Khi quay người lại, cậu thấy Hạ Tư Lê đang cầm một cây violin.
“Anh muốn chơi violin sao?” Cậu kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy. Đoạn sau của bài hát này có thể thêm phần violin.”
Hạ Tư Lê cầm đàn đi ra ngoài, còn Hứa Mộng Du vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.
Cậu không ngờ rằng đời này còn có thể thấy Hạ Tư Lê kéo violin?
Trước kia, khi còn đi học, có một năm trong tiết nghệ thuật, Hạ Tư Lê từng biểu diễn violin trên sân khấu. Khi đó anh giành giải nhất cuộc thi, không biết đã khiến bao nhiêu nam sinh, nữ sinh trong trường mê mẩn.
Tất nhiên, bản thân cậu cũng là một trong số đó.
Khi ấy cậu từng nghe nói, Hạ Tư Lê chơi violin rất giỏi, còn từng tham gia cuộc thi cấp thành phố và hình như còn đạt giải thưởng.
Nếu ngày mai Hạ Tư Lê biểu diễn violin, chắc chắn sẽ làm cả hội trường kinh ngạc.
“Đi nhanh nào.” Hạ Tư Lê quay đầu lại gọi hắn.
“Đến ngay.”
Hứa Mộng Du lập tức bước theo, hai người đến một đình nghỉ mát. Hạ Tư Lê ngồi xuống ghế đá, tư thế ngay ngắn, đặt đàn lên vai, trông vô cùng chuyên nghiệp:
“Tôi sẽ thử âm trước, cậu tìm giúp tôi một bản nhạc nhé?”
“Được.”
Trước đó khi chơi guitar, Hứa Mộng Du không cần bản nhạc, vì cậu đã thuộc lòng bài hát này.
Cậu tìm một bản nhạc, đặt trước mặt Hạ Tư Lê. Sau đó, Hạ Tư Lê bắt đầu kéo thử.
Hứa Mộng Du đắm chìm trong tiếng đàn, kinh ngạc thốt lên:
“Được lắm! Bài hát này thêm violin vào thật sự rất hợp!”
Hạ Tư Lê chơi violin cực kỳ điêu luyện, chỉ kéo một lần đã suôn sẻ, hầu như không cần tập luyện gì thêm.
“Anh giỏi quá đi!”
Hạ Tư Lê nói:
“Lúc ở nước ngoài, tôi thường chơi violin. Trong các hoạt động của câu lạc bộ đại học, tôi cũng hay bị đẩy lên biểu diễn.”
“Hâm mộ bọn họ thật…” Hứa Mộng Du lẩm bẩm.
Hạ Tư Lê không nghe rõ, hỏi:
” Cậu nói gì cơ?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi, khi anh ở đại học, không ai đến xin số điện thoại của anh sao?”
Sao có thể là kiểu cách ly hoàn toàn với tình yêu được chứ?
Hạ Tư Lê bật cười:
“Có chứ. Nhưng rất nhiều người tìm tôi là vì…”
“Tìm anh vì chuyện gì?” Hứa Mộng Du chớp chớp hàng mi nhỏ, ánh mắt lấp lánh sáng ngời.
Hạ Tư Lê đối diện với đôi mắt trong veo không tì vết của cậu, che miệng ho nhẹ một tiếng:
“Tìm tôi… lên giường.”
“???????”
Hứa Mộng Du trừng to mắt, đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Đúng là người ta hay nói nước ngoài rất cởi mở, quả nhiên không sai!
Hạ Tư Lê vừa đẹp trai, dáng người lại chuẩn, còn có tài năng. Chẳng phải đây là một “miếng bánh ngon” sao?
“Anh… Anh… Anh…”
Hạ Tư Lê nhìn thấy biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang vi diệu của cậu, liền nói:
“Tôi không đồng ý. Một người cũng không có.”
Hứa Mộng Du vội vàng khép lại chiếc cằm đang há hốc vì sốc, lẩm bẩm:
“Nước ngoài… đều phóng khoáng đến mức này sao?”
“Có lẽ còn hơn cả những gì cậu tưởng tượng đấy.”
“A?”
Hạ Tư Lê hồi tưởng lại:
“Nhớ có lần tôi bị bạn bè kéo đến một quán bar. Khi ấy có một nam sinh tóc vàng người nước ngoài, trực tiếp cởi áo, bước đến trước mặt tôi và nói muốn lên giường với tôi.”
“Cái gì?!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của cậu, Hạ Tư Lê hỏi:
“Rất khó tiếp nhận sao?”
Hứa Mộng Du lắc đầu: “Nam sinh á?”
“Ừ. Cho nên, tôi thực sự rất ghét đồng tính luyến ái.”
Hứa Mộng Du vô cùng kinh ngạc. Hóa ra Hạ Tư Lê từng trải qua chuyện như vậy sao?
Một chàng trai thẳng mà phải ở trong môi trường ấy nhiều năm, không ghét đồng tính luyến ái mới là chuyện lạ.
Bảo sao anh từng nói hai năm đầu ở Pháp,anh đã từng muốn quay về.
Thấy khuôn mặt nhỏ của Hứa Mộng Du cau lại như thể đang bất bình thay mình, Hạ Tư Lê theo thói quen đưa tay xoa xoa tóc cậu:
“Chẳng có gì xảy ra cả. Sau đó, tôi cũng không bao giờ quay lại quán bar đó nữa.”
Hứa Mộng Du lập tức ngồi thẳng người, trong đầu gào thét Hạ Tư Lê đang xoa đầu mình sao?!
Cảm giác này giống như đang vuốt v3 một con vật nhỏ vậy.
Hạ Tư Lê có phải đang xem cậu là mèo con không?
“Tôi nghe nói bên đó, bạn bè gặp nhau chào hỏi bằng cách ôm, thậm chí còn hôn môi. Có thật không?”
“Ở Pháp, đúng là như vậy.”
Ánh mắt Hứa Mộng Du lướt qua đôi môi mỏng của anh. Vậy chẳng phải mỗi ngày anh đều phải hôn người khác sao?
“Nhưng tôi thường chỉ ôm thôi.” Hạ Tư Lê thu tay lại, nâng cây violin lên đặt lên vai, chậm rãi nói:
“Có điều, cũng từng gặp kẻ vô duyên, vừa đến đã hôn tôi.”
Ngón tay anh khẽ kéo dây đàn, âm thanh violin vang lên giữa đêm tối, như dòng suối trong vắt chảy qua, mỹ diệu vô cùng.
Thần sắc hắn chuyên chú, dịu dàng, ánh mắt như nước nhìn về phía mình, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Bị ánh mắt dịu dàng như thế bao phủ, Hứa Mộng Du cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng dường như Hạ Tư Lê không hề có ý định rời mắt đi.
Đôi mắt anh đang cười.
Cười đến thật rạng rỡ.
Hứa Mộng Du không hiểu sao lại có cảm giác như bị nhìn thấu:
“Khụ. Còn có ai vô lễ như thế nữa không?”
“Đúng vậy. Thật sự là không có lễ phép.”
Trong lòng cậu hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng, bế cây guitar lên rồi nói:
“Chúng ta tập lại một lần cho hoàn chỉnh đi.”
Gió biển thổi nhẹ, trăng sáng như lưỡi liềm. Hai người ngồi đó, lắng nghe tiếng sóng vỗ và tập luyện suốt hai tiếng mới quay về.
Sáng hôm sau.
Trong lúc ăn sáng, mọi người quây quần quanh chiếc bàn dài. Hứa Mộng Du pha cà phê cho cả Hạ Tư Lê và bản thân, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Lương Thành hỏi:
“Hứa Mộng Du, tối qua cậu với Savion chạy đi hẹn hò ở đâu vậy? 12 giờ mới về cơ mà.”
“Hẹn hò?” Ba nữ sinh lập tức quay sang nhìn cậu, ngoài ra còn có cả Thẩm Tinh Hoài.
Bình luận trực tiếp (làn đạn) trên livestream cũng bắt đầu bùng nổ:
【 Hai người này nửa đêm ra ngoài hẹn hò á? 】
【 Cái gì! Hai người dám lén lút hẹn hò sau lưng chúng tôi! 】
【 Lần sau có thể hẹn hò trước 10 giờ tối được không? Chúng tôi đâu phải người ngoài mà giấu giếm chứ. 】
【 Ôi trời, hai người này từ sau khi đến hoang đảo, quan hệ phát triển nhanh chóng ghê. Đi ra ngoài suốt hai tiếng, thể lực của Lê ca đúng là không đùa được đâu nha! 】
【 Làn đạn lại bắt đầu giỡn nhây rồi. 】
Hứa Mộng Du vội vàng giải thích:
“Không phải hẹn hò! Chúng tôi tối qua đi tập luyện.”
“Tập luyện? Hai người nửa đêm lén ra ngoài tập luyện? Siêng năng đến mức đó luôn hả?”
Thẩm Tinh Hoài hôm qua mệt quá nên ngủ sớm, không biết chuyện họ về muộn.
Bạch Thanh Hoan cũng ngạc nhiên:
“Đúng vậy, tập luyện đến tận 12 giờ khuya? Muốn âm thầm tập luyện để gây bất ngờ cho mọi người à?”
Hạ Tư Lê nhấp một ngụm cà phê rồi nhàn nhạt nói:
“Vì ban đêm yên tĩnh.”
Lương Thành không tin:
“Có chắc là lấy cớ tập luyện để ra ngoài hẹn hò không đấy?”
Hứa Mộng Du nghiêm túc nói:
“Thật sự là đi tập luyện mà!”
Tuyết Văn tò mò hỏi:
“Tập luyện bài hát thế nào rồi?”
“Hầu như đã xong. Hôm nay luyện thêm chút nữa.”
Tuyết Văn quay sang Hạ Tư Lê:
“Các người hát bài gì vậy? Rất mong chờ nghe anh hát đấy.”
Lương Thành nhanh chóng trả lời thay:
“Bọn họ song ca một bài tình ca!”
Hứa Mộng Du hơi lúng túng:
“Là bài *Tưởng Niệm* của Cố Diệc Nhiên.”
“A, bài đó à? Quả nhiên là tình ca nhỏ ngọt ngào rồi.”
“Không hẳn là tình ca đâu…”
Lương Thành giơ tay phỏng vấn Hạ Tư Lê :
“Cảm giác thế nào khi song ca một bản tình ca với nam sinh?”
Hạ Tư Lê hất tay hắn ra, bưng ly cà phê đứng lên rời đi:
“Nhàm chán.”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người lại tiếp tục tản ra để luyện tập.
6 giờ tối, đại hội âm nhạc bắt đầu.
Sân khấu được dựng ngay bên bờ biển. Khi tất cả đến nơi, ai nấy đều ngỡ ngàng khi nhìn thấy quy mô sân khấu mà tổ chương trình chuẩn bị.
“Ban tổ chức chịu chi ghê. Sân khấu đẹp quá đi mất!”
Ban đầu ai cũng nghĩ vì đây là một hòn đảo hoang, điều kiện hạn chế nên sân khấu sẽ khá đơn giản. Không ngờ ban tổ chức lại đầu tư công phu như vậy.
Sân khấu được dựng bằng các tấm ván gỗ, phía trên dán một tấm poster khổng lồ với dòng chữ ” Hội Âm Nhạc Bãi Biển ” nổi bật ở trung tâm. Hai bên là các màn hình chiếu và khẩu hiệu chương trình.
Trên sân khấu, những chùm bong bóng trắng xen kẽ màu hồng được treo lơ lửng, tỏa ra không khí đầy lãng mạn. Hai bên còn có những dải lụa trắng bay nhẹ trong gió, như làn sương mờ huyền ảo.
Dưới sân khấu là hệ thống âm thanh chuyên nghiệp, với đội ngũ hòa âm ngồi sẵn phía dưới. Mọi thứ đều mang đến cảm giác vô cùng chuyên nghiệp.
【 Ban tổ chức đầu tư mạnh tay ghê, cứ như một buổi đại nhạc hội tình yêu ấy! 】
【 Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi khán giả nữa thôi, nếu có thể đến tận nơi xem trực tiếp thì tuyệt biết mấy. 】
【 Hai vị đại mỹ nhân hôm nay ăn diện quá xinh đẹp, đúng chuẩn mỹ nữ cổ điển. 】
【 Toa Toa cũng rất đẹp, đáng yêu như một nàng công chúa nhỏ. 】
【 Tinh Hoài ca ca hôm nay trông đẹp trai quá, đúng chuẩn hoàng tử trong lâu đài, bộ vest này làm anh ấy trông như ảnh đế vậy! Hai người này đẹp đôi chết mất! 】
【 Nam năm đâu? Nam năm đi đâu mất rồi? 】
【 Có lẽ vẫn đang chỉnh tóc. 】
【 Hứa Mộng Du hôm nay theo phong cách gì đây? Nam thần thanh thuần sao? 】
【 Ôi ôi ôi, tôi chưa từng thấy Du Bảo mặc sơ mi trắng đâu! 】
Chẳng bao lâu sau, Hạ Tư Lê xuất hiện trên màn hình. Từ xa, anh bước tới, trên tay xách một chiếc túi đựng nhạc cụ màu đen. Trên người anh cũng mặc sơ mi trắng, trông giống hệt Hứa Mộng Du.
【 Không phải chứ? Đồ đôi sao? 】
【 Thế này là công khai phát “cẩu lương” luôn à? 】
【 Nhưng trang phục biểu diễn lần này chắc là do ban tổ chức chuẩn bị nhỉ? 】
【 Ban tổ chức đúng là hiểu tâm lý khán giả ghê. 】
【 Lê ca đang mang theo cái gì vậy? Nhìn nhỏ nhỏ, chẳng lẽ là đàn violin? 】
【 Chồng tôi sắp biểu diễn nhạc cụ sao? Háo hức quá đi mất! 】
Hứa Mộng Du bước lên đón Hạ Tư Lê:
“Anh đến rồi, nhưng cà vạt anh chưa lấy. Stylist đưa cho tôi rồi.”
Cậu lấy ra một chiếc cà vạt đen đưa cho Hạ Tư Lê, nhưng đối phương lại nói:
” Cậu giúp tôi thắt đi, tay tôi không tiện lắm.”
” Được nha.”