Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 161: Chương 161



Tông Tông ừ một tiếng.

Hắn chắp hai tay sau lưng, rất có uy nghiêm và phong thái của Hoàng đế.

Bàn Nhi cũng thấy ngượng ngùng. Lúc nãy vì gấp gáp cộng với tức giận nên nàng không hề chú ý bên cạnh còn có thiếu niên đang đứng.

“Phó Khánh, trẫm nghe nói rằng nhờ có ngươi ra tay giúp đỡ nên mấy vị công chúa của trẫm mới không xảy ra chuyện gì.”

Tông Tông cao lớn uy nghi ngồi xuống ghế dựa.

Hắn nói xong thì vẫy vẫy tay với Uyển Chu: “Đã cảm ơn biểu thúc của con chưa?”

“Cảm ơn biểu thúc.” Uyển Chu hành lễ. Chẳng qua là lúc này con bé đang mặc kỵ trang, trên người còn dính cỏ vụn, bụi đất dính trên mặt cũng chưa kịp rửa, đứng đó nào giống như một công chúa mà ngược lại, giống với một nha đầu hơn.

Phó Khánh nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ, sau khi gật đầu với Uyển Chu thì quay lại nói với Tông Tông: “Thật ra, xét đến cùng thì chuyện này cũng phải trách nhóm của bọn ta, là do người trong nhóm bọn ta chọc vào gấu cái nên mới liên luỵ mấy công chúa bị doạ sợ. Ngũ công chúa quả thật rất dũng cảm, không hề bị dọa khóc, giữa chừng cô bé vẫn luôn bắn tên để giúp quấy nhiễu con gấu kia, rất có uy phong của bệ hạ.

Bàn Nhi kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, còn Tông Tông thì cười nói: “Nha đầu này là thế, cả trẫm và mẫu thân của nó cũng không quản được, suốt ngày nó chỉ thích múa đao múa kiếm thôi…”

“Phụ hoàng!” Uyển Chu phản đối.

“Nhìn xem nó này.” Nói xong Tông Tông lại cười. Phó Khánh cũng hé miệng nở một nụ cười yếu ớt.

Sau đó Bàn Nhi và Uyển Chu cùng lui ra.

Hai người quay lại chỗ lều vải của Cảnh Nhân cung. Lúc này Bàn Nhi mới kéo Uyển Chu lại để hỏi xem con bé có bị thương chỗ nào không.

Uyển Chu lắc đầu.

Bàn Nhi hỏi con bé tại sao lại cùng gây chuyện với nhóm Uyển Nhàn. Thật ra Uyển Chu và Tông Việt vốn ở cùng với nhau, thị vệ cũng đông nên nàng không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà như thế này, sau khi nàng biết được thì thấy lo lắng vô cùng.

Uyển Chu nói hết chân tướng một lần. Sau đó còn nói thêm, trên đường về nó thấy Uyển Nhàn và Uyển Xu luôn tìm cớ để nói chuyện với Phó Khánh.

Lúc đầu con bé còn tưởng hai người này nhìn trúng Phó Khánh, muốn để hắn ta trở thành phò mã. Nhưng những lời phụ hoàng vừa nói khiến con bé ý thức được Phó Khánh còn có một tầng thân phận như vậy.

Kỳ thật, ngẫm lại một chút cũng biết, Phó Thái hậu xuất thân từ phủ Tần Quốc công. Người trong phủ Tần Quốc công dù ít hay nhiều thì cũng có móc nối quan hệ thân thích với Tông Tông. Nhìn thì Phó Khánh không lớn hơn mấy cô bé này bao nhiêu nhưng có khi bối phận lại không thể tính theo tuổi tác.

Lần này Phó Khánh chính là biểu thúc của mình rồi, Đại tỷ và Nhị tỷ chắc hẳn sẽ không có ý đồ gì đâu nhỉ.

Bàn Nhi thì lại giữ thái độ ngược lại, thậm chí nàng còn nghĩ ngợi nhiều hơn.

Nói không chừng lần này Uyển Nhàn và Uyển Xu gây ra nhiều chuyện như thiêu thân thế này, khả năng là hướng về Phó Khánh. Thậm chí nàng còn nghĩ đến ngày đó Từ Hiền phi cầm sổ cho Thái hậu nhìn, Thái hậu đã nói ra mấy lời đầy ý vị thâm thúy kia.

Lúc đó nàng chỉ nghĩ mấy lời Thái hậu vừa nói, nhiều lắm thì cũng xem như là trong lời nói có chuyện gì đó. Nhưng bây giờ xem ra, không chừng lúc đó Từ Hiền phi đã kẹp Phó Khánh ở giữa nên Thái Hậu mới nói như vậy. Nói nàng vậy mà lại nói chuyện giúp Từ Hiền phi.

Bàn Nhi gõ trán, cảm thấy phản ứng của mình đúng là chậm nửa nhịp.

Uyển Chu thấy nương đột nhiên biến thành như vậy thì kinh ngạc mười phần, vội vàng hỏi thế nào.

Bây giờ nữ nhi của nàng cũng đã lớn, hơn nữa cả Khôn Ninh cung và Diên Hi cung đang muốn dùng thân phận trưởng bối ra mặt, lót đường cho nữ nhi của họ. Đương nhiên nàng không thể để Uyển Chu cứ mơ mơ hồ hồ được, nhất là sau chuyện hôm nay đã nói rõ tất cả. Sợ rằng sau này còn có nhiều chuyện như thế này.

Nàng kéo Uyển Chu ngồi xuống, nói một mạch chân tướng mọi chuyện.

“Nương, ý của người là, cả Uyển Nhàn và Uyển Xu đều muốn chọn biểu thúc làm phò mã sao? Cả mẫu hậu và Từ nương nương đều nghĩ như vậy, thế nhưng hắn không phải là biểu thúc của chúng ta à?”

Vậy mới nói Uyển Chu vẫn còn nhỏ, nhìn như là con bé đã hiểu rõ một số chuyện trong cung, nhưng trên thực tế thì vẫn không hiểu một chút nào hết.

Bàn Nhi cũng không biết phải giải thích với con bé như thế nào. Bối phận của Hoàng gia thật sự là rất loạn, bởi vì quan hệ thông gia của Hoàng gia rất nhiều, móc nối bừa với nhau đều có thể gọi lên một mối quan hệ thân thích. Vậy nên cũng tạo Việt Nhiều tình cảnh biểu thúc cưới cháu gái, thúc thúc cưới chất nữ.

Nàng chỉ mập mờ giải thích một chút, đại khái là để Uyển Chu hiểu được chuyện này thật ra không phải là không thể xảy ra, mà nhìn theo tình huống hiện tại, nguyên nhân quan trọng nhất chính là nhiều người nghi ngại.

Uyển Chu cái hiểu cái không nhẹ nhàng gật đầu.

“Tóm lại, con không được quấy nhiễu… suy nghĩ trong đầu các nàng ấy. Nếu như các nàng ấy lôi kéo con làm chuyện gì thì con phải biết né tránh, biết chưa?”

“Biết ạ.”

Bên kia, Uyển Xu rửa mặt xong đi ra thì đối diện với ánh mắt ân cần của đệ đệ.

Với thân thể thế này của Tông Đạt thì đương nhiên chỉ có thể nhìn người khác thúc ngựa lao nhanh. Vậy nên trong những ngày này thằng bé cực ít khi lộ diện ra bên ngoài, vì sợ xảy ra chuyện người ngoài gọi nó đi săn, rồi sau đó nó làm ra mấy chuyện xấu hổ trước mặt mọi người.

Vậy nên đến hôm nay mọi người đều ra ngoài đi săn, duy chỉ còn thằng bé và Hồ thục phi ngồi cho2f trong lều vải của nhóm nữ quyến. Tất nhiên ở đó khó lòng mà yên tĩnh được, vậy nên sau khi mọi người rời đi, thằng bé liền quay về lều của mình, mãi cho đến khi nó nghe nói nhóm Uyển Xu xảy ra chuyện thì mới chạy ra ngoài xem tình hình thế nào.

Uyển Xu cố gắng trấn an thằng bé, nói rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Sau khi Tông Đạt xác nhận Nhị tỷ thật sự không có việc gì thì cũng rời đi ngay.

Cung nữ dâng trà, Uyển Xu nhận lấy, vừa nhấp môi uống một ngụm thì Uyển Nhàn cũng đến.

Uyển Nhàn cũng đã rửa mặt, không còn mặt kỵ trang nữa mà đổi thành một bộ váy màu hồng cánh sen. Thiếu nữ ở tuổi này đều dịu dàng này nở, khí chất của con bé lại thiên về dịu dàng hơn, giống như là một đóa u lan lẳng lặng nở rộ.

Trước đây Uyển Xu chưa bao giờ cảm thấy dáng dấp của mình không bằng Uyển Nhàn, nhưng không biết là tâm thái bây giờ không giống trước hay là lúc đến tuổi cập kê khác với lúc chưa đến tuổi cập kê, mà nhất là hôm nay, Uyển Xu gần như lập tức ý thức được dáng vẻ của Uyển Nhàn vô cùng xinh đẹp.

Mình thì có vẻ không bằng.

Cũng đã có nữ tử so sánh sự dịu dàng với Uyển Nhàn, còn mình thì giống như một nha đầu mãi không nảy nở.

Mà Uyển Nhàn tâm sự nặng nề nên cũng không phát hiện ánh mắt của Uyển Xu đang đặt trên người con bé.

“Đại tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Uyển Xu đứng lên, cười nói.

“Tỷ đến đây xem muội thế nào rồi. Mẫu hậu không ở đây, tỷ sợ muội không có thuốc trị thương, nên đến đây đưa cho muội một ít thuốc.”

Bên ngoài hai người đều không bị làm sao hết, thuốc trị thương là để bôi chỗ kia, đương nhiên là không cần phải nói nhiều.

Mới vừa nãy lúc Uyển Nhàn quay về rửa mặt, Từ Hiền phi nhìn thấy vết thương trong đùi con bé, nàng ta đau lòng muốn chết.

Làn da thiếu nữ tinh tế non nớt, chỗ đó phải chịu sự ma sát của yên ngựa một lúc lâu, nhất là các nàng còn không có kinh nghiệm, nên đương nhiên không biết rằng khi cưỡi ngựa phải mặc quần có thêm một tầng vải nhung ở bên đùi, chỉ có thể cách yên ngựa càng xa càng tốt. Cộng thêm việc vừa mới học cưỡi ngựa không bao lâu, tư thế cưỡi không chính xác nên đương nhiên là bị thương.

Lúc đầu vốn dĩ Uyển Nhàn nên ở lều vải nghỉ ngơi, nhưng trong lòng còn bé thật sự không thể yên bình nên mới tìm đến đây.

“Muội đã bôi thuốc rồi. Nhưng mà vẫn đa tạ đại tỷ.” Uyển Xu sai cung nữ nhận thuốc, sau đó mời Uyển Nhàn ngồi xuống.

Cung nữ dâng trà lên cho Uyển Nhàn, con bé có hơi mất hồn mất vía hớp một ngụm.

Trong lòng Uyển Xu biết rõ mục đích con bé đến đây để làm gì, nhưng bây giờ không tiện nói thẳng nên chỉ có thể im lặng uống trà.

Uống xong một tuần trà, hình như Uyển Nhàn đã xây dựng tâm lý thật tốt, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Uyển Xu, muội cảm thấy Phó Khánh thế nào?”

Uyển Xu đặt ly trà xuống, hơi kinh ngạc nói: “Đại tỷ, sao tỷ đột nhiên hỏi muội câu này?” Chợt, con bé giống như hiểu ra gì đó, cười mập mờ với Uyển Nhàn: “Xem ra Đại tỷ thật sự là nhìn trúng hắn rồi nha?”

Một chữ “hắn” này cũng khiến cho Uyển Nhàn đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Không phải muội đã biết từ lâu…”

Đúng vậy, Uyển Xu đã biết từ lâu.

Không phải Uyển Thiền vạch trần tâm tư của Uyển Nhàn mà người thực sự vạch trần bí mật này lại là Uyển Xu.

Uyển Nhàn không tiện nói rõ lòng mình cho mẫu phi nghe, bởi vì thiếu nữ dễ dàng thẹn thùng, mà Uyển Xu ép hỏi gắt gao, nên nàng cha che giấu giấu nói ra ý nghĩ này một chút.

Thật ra,cái gọi là tâm tư chính là nói khi nhìn Phó Khánh cảm thấy cũng không tệ lắm. Uyển Xu đương nhiên là ngầm hiểu, thậm chí còn nói dựa vào tình cảm tỷ muội giữa hai người nên đợi đến lúc đó sẽ giúp con bé. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước hai người kẻ xướng người họa lôi kéo Uyển Chu lại bên cạnh, thậm chí cũng là nguyên nhân hai người muốn đi vào bên trong.

Các nàng vốn ôm suy nghĩ sẽ tình cờ gặp được Phó Khánh, nhưng ai ngờ hiện thực lại khác xa tưởng tượng, lại còn gây ra một trận lớn như vậy. May mắn cuối cùng cũng coi như là sai sót ngẫu nhiên, không xảy ra chuyện gì hết, ngược lại là quả thật tình cờ gặp được Phó Khánh.

Lúc đầu, trong lòng Uyển Nhàn cảm thấy rất cảm kích Uyển Xu, nhưng trên đường về con bé lại cảm giác được có gì đó không bình thường.

Nếu như nói Uyển Xu muốn giúp mình, vậy vì sao nó luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phó Khánh?

Có lẽ là do phái nữ đều có trực giác nên Uyển Nhàn cảm thấy hành vi của Uyển Xu đặc biệt khiến đáy lòng con bé không thoải mái. Con bé cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ nhiều… nhưng trong lòng con bé thực sự thấy không thoải mái nên mới lén trốn Từ Hiền phi đến tìm Uyển Xu. Con bé muốn hỏi Uyển Xu nghĩ như thế nào.

Nhưng hiển nhiên với da mặt hiện tại của con bé thì không thể nào đứng trước mặt Uyển Xu nói ra mấy lời chất vấn như thế này.

Uyển Xu hình như không nhìn ra sự bối rối của Uyển Nhàn, cười nói: “Chẳng qua Phó Khánh thật sự là anh hùng thiếu niên, hòa toàn khác với nhóm con cháu thế gia cùng tuổi khác. Tỷ nhìn mấy người bạn kia của hắn xem, hoàn toàn biến thành vật nền của hắn. Tuổi mới mười sáu mà có thể chống lại con gấu cuồng bạo. Phần thực lực này có khi nam tử trưởng thành cũng không bì kịp. Đại tỷ, tỷ đúng là có phúc.”

Mấy lời nói ban đầu có thể nghe ra Uyển Nhàn rất căng thẳng. Nhưng ai ngờ Uyển Xu lại nói chuyện rất uyển chuyển. Cuối cùng là câu nói này ngược lại khiến cho con bé yên tâm không ít.

“Thật không? Muội cũng cảm thấy hắn tốt sao?” Trong lúc hỏi, ánh mắt của con bé cũng nhìn Uyển Xu chằm chằm.

Uyển Xu giương mắt nhìn con bé: “Đương nhiên là tốt rồi. Người mà đại tỷ nhìn trúng, có thể không tốt được sao?”

Lúc này Uyển Nhàn mới thực sự yên lòng, ngồi thêm một lúc nữa rồi mới vội vàng rời đi.

Sau khi con bé rời đi, Uyển Xu ngồi một mình một lúc lâu, không biết là đang nghĩ gì.

Đợi đến lúc chạng vạng nhóm Tông Việt quay về mới biết được Đại tỷ suýt chút nữa thì xảy ra chuyện.

Hai huynh đệ đương nhiên lo lắng không yên một trận.

Tông Kiềm còn nói sau này để đại tỷ đi theo mình, thằng bé nhất định có thể bảo vệ cho đại tỷ. Mấy lời này chọc cho Tông Việt, Uyển Chu và Bàn Nhi đều bật cười thành tiếng.

Bởi vì từ trong miệng Uyển Chu biết được Phó Khánh võ dũng như thế nào, mà Tông Kiềm lại sùng bái nhất những người có võ công cao cường. Thế nên trong bữa tiệc lửa sau đó, thằng bé chạy đến trước mặt Phó Khánh lôi kéo làm quen, còn bảo Phó Khánh đồng ý cho mình đi săn cùng vào ngày mai.

Bởi vì chuyện hai con gấu kia, hết quả đi săn hôm nay Phó Khánh đứng đầu là không hề nghi ngờ.

Phải biết rằng kể cả có xâm nhập vào tận sâu bên trong thì cũng cực út cơ hội gặp được gấu, chứ đừng nói đến chuyện một lần gặp được hai con.

Lúc đầu Phó Khánh không muốn nhận, dù sao thì muốn săn được hai con gấu này cũng không thể quên được việc mọi người đồng tâm hiệp lực với nhau, nhưng nhóm người Triệu Thần không có mặt mũi tranh với hắn ta, nhóm thị vệ cũng thấy công lao của hắn là lớn nhất. Dưới tình huống tất cả mọi người đều tôn sùng như vậy, công lao săn được hai con gấu đều tính lên người hắn.

Lần này Phó Khánh cũng coi như là một lần đã thành danh. Trước đó vì chuyện hắn ta không làm lễ thành niên, lại thêm có hành vi sinh hoạt bình thường trong phủ Tần quốc công, nên không hề có danh tiếng ở Kinh thành. Chỉ là qua lần này tất cả những người trong kinh thành đều biết còn có một người như thế này.

Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là con cháu của nhà Tần quốc công.

Sang ngày kế tiếp, theo lẽ thường thì vẫn đi săn.

Lúc đầu Bàn Nhi định giữ Uyển Chu lại bên người, ai ngờ uyển hu lại không nghe theo, con bé khăng khăng phải đi theo nhóm Tông Việt ra ngoài đi săn. Nghe nói hôm nay Phó Khánh sẽ đi cùng, cộng thê Tông Tông sẽ sắp xếp thêm thị vệ nên nàng mới đồng ý.

Tông Tông cũng ra ngoài đi săn.

Đi theo hộ tống đều là những đại thần tôn quý, hôm nay hắn khá lệ phải chăm sóc một chút. Loại trường hộ này thì không thể thiếu tăng thêm tình nghĩa quân thần với nhau.

Giống như các yến tiệc lễ hội thậm chí là săn xuân hay săn thu, thật ra tất cả đều là cơ hội để tăng tình cảm giữa đế vương và thần tử, thậm chí là ban ân điển nên những chuyện thế này đương nhiên là không tránh được.

Sau khi Bàn Nhi đưa tiễn bọn họ xong, lại cùng nhóm Hồ Thục phi trò chuyện thêm một lát mới quay về trướng ngủ một ngày. Mãi cho đến chạng vạng tối mới có người lục tục trở về, lúc đó nàng mới bước từ trong lều ra.

Hôm nay nhóm Tông Việt thắng lợi quay về.

Thật ra hôm qua bọn họ đánh được không ít con mồi, nhưng so với hôm nay thì thật sự không bằng. Trong đội ngũ hôm nay không chỉ gia nhập thêm Phó Khánh mà còn thêm mấy người Triệu Thần nữa.

Triệu Thần và Tống Minh đều có xuất thân tôn quý, lại còn chưa trưởng thành, nên không có suy nghĩ thành lập công danh, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh Phó Khánh và hai vị hoàng tử để tăng cảm giác tồn tại cũng không tệ.

Đội ngũ được mở rộng, con mồi đương nhiên sẽ nhiều.

Nhất là nhóm Triệu Thần luôn hẹn nhau đi săn rồi đi đạp thanh. Ham chơi, cách chơi cũng nhiều, người cũng sáng sủa lại thích chọc cười. Nói tóm lại là quá trình đi săn hôm nay đều vui sướng, ý cười trên mặt mọi người đều chưa từng nhạt đi.

Phó Khánh từ trước đến nay không hề thích cười, thế mà bây giờ lại bị Tống Minh và Triệu Thần kẻ xướng người họa chọc cho bật cười không ít lần. Lại còn không cần nhắc đến Tông Kiềm, thằng bé la hét muốn ngày mai được đi cùng.

Tiệc lửa chia thành hai nhóm.

Nam nhân một nhóm, nữ quyến một nhóm.

Nhưng mà do vị trí có hạn nên không có cách nào mở rộng, giữa hai nhóm là hai đống lửa.

Ở xa xa, Uyển Nhàn mới chỉ nghe thấy tiếng của Tông Kiềm, ngại thân phận nữ nhi, con bé cũng… không tốt hơn trước là bao. Bởi vậy mà trong nhóm nữ quyến con bé nhìn chằm chằm Uyển Chu.

“Uyển Chu, ngày mai các muội có ra ngoài đi săn nữa không?”

Nghe con bé nói xong thì Uyển Xu và Uyển Thiền đều nhìn về phía Uyển Chu đang ngồi bên cạnh cầm dao cạo chân hươu để ăn.

Trong nhóm nữ quyến, Uyển Chu thật sự là một người khác lạ. Nếu là người khác, coi như mấy loại thịt đã nướng chín này thì cũng đều là đợi người khác làm xong, cắt thành miếng to hoặc khối nhỏ. Thậm chí có vài nữ quyến ngại tanh không muốn ăn. Bề ngoài thì nhìn không ra nhưng mấy món đặt trước mặt thì không hề đụng vào.

Còn con bé thì ngược lại. Có lẽ là do hôm nay đi săn bên ngoài khiến con bé thực sự đói bụng nên sau khi ngồi xuống thì lập tức ăn ngay, ăn không còn gì hết.

Chẳng qua là không có một ai dám nói ra một câu chất vấn. Không thấy mẹ ruột của người ta đang ngồi kia à, hơn nữa, việc Ngũ công chúa được sủng ái thì ai cũng biết, vậy nên mặc kệ trong lòng người khác nghĩ thế nào thì ít nhất ngoài mặt cũng không dám chất vấn.

Nhìn tình huống này thì có lẽ là lại muốn đi rồi. Sau khi nuốt xong miếng thịt hươu trong miệng thì Uyển Chu mới cất tiếng.

“Phó Khánh kia còn đi cùng các muội không?”

Uyển Chu nghi ngờ chớp mắt mấy cái, giả bộ như vừa hiểu ra gì đó.

“Đại tỷ, người tỷ đang hỏi đến là biểu thúc sao? Theo bối phận thì Phó Khánh chính là biểu thúc của chúng ta. Mặc dù không bắt buộc phải gọi như vậy nhưng mà muội thấy gọi là biểu thúc cũng tốt đấy chứ. Mặt khác, muội cũng không biết biểu thúc có đi hay không.”

Mấy câu này lập tức làm Uyển Nhàn cứng họng, sắc mặt của Uyển Xu cũng không dễ nhìn. Uyển Thiền cúi đầu cười cười, gọi cung nữ hầu thiện đến, rồi bảo nàng ta rót cho Uyển Chu một ly trà.

“Uyển Chu, muội ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy, mau uống chút trà đi, bớt dầu mỡ.”

“Tạ ơn Tam tỷ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.