Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 95: Chương 95



Bàn Nhi vô thức nắm lấy tay của Hương Bồ.

Lúc này, những tiếng bước chân hỗn độn ở phía sau truyền đến, Hương Bồ bị người ta bịt miệng mang đi. Bàn Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người biến mất ở phía sau ngọn núi giả, không biết phải làm gì lại đưa mắt chú ý lên người của Sở Vương.

“Không biết Sở Vương Điện Hạ mời thần thiếp đến, là có chuyện gì quan trọng sao? Trước khi Thần thiếp ra ngoài, tất cả những người ở trong Thủy Hạ này đều biết, còn mời Việt Vương Phi giúp trông các con một lát, thật sự không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”

Bàn Nhi cố hết sức làm dịu đi giọng nói của chính mình, không muốn để bản thân tỏ ra nét mặt hoảng hốt lo sợ, nhưng trong lòng nàng rất rõ, Sở Vương đã sắp đặt ra chuyện này, chắc chắn người đến là không có ý tốt.

Có lẽ nguy cơ lớn nhất của cuộc đời nàng, chính là đã chấp nhận đến đây, có thể thoát thân mà ra khỏi đây hay không, còn phải xem vận mệnh.

Sở Vương ngậm cười, gương mặt anh tuấn ở dưới sự vẻ vang mờ ám, đặc biệt hiện ra ý xấu, giống như con mèo đang bắt chuột vậy, nói chuyện tràn đầy tàn.

“Nàng nói nhiều như vậy, chính là muốn nhắc nhở bổn Vương sẽ có người đến tìm nàng sao? Bổn Vương đã sai người tìm cách đưa nàng ra ngoài, thì đã nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sẽ không có người đến tìm nàng đâu, cho nên nàng cũng đừng lãng phí sức lực nữa.”

Bàn Nhi cười rất ngượng gạo: “Thế không biết Sở Vương Điện Hạ vì sao lại muốn kiếm chuyện với một người phụ nữ là ta đây? Ta chỉ là một người phụ nữ của gia đình, chắc hẳn cũng không có cản trở chuyện gì của Sở Vương Điện Hạ đâu?”

Sở Vương nhìn nàng một cái, hình như rất ngạc nhiên khi nàng nói như vậy.

Nhưng mà hắn cũng không có bởi vì đó mà mềm lòng, ngón tay trỏ sờ dưới cằm nói: “Ai bảo nàng là nữ nhân được Thái Tử sủng ái nhất chứ.”

Bàn Nhi gượng cười: “Sở Vương Điện Hạ có phải nghĩ sai rồi gì không, trước có Thái Tử Phi Hồ Lương Đệ, Đông Cung còn có những phi tần khác, ta thực sự không đảm nhận nổi sự ngợi khen của người như vậy.”

Dường như Sở Vương không muốn phí lời cùng với nàng ở chỗ này, vung tay lên nói: “Được rồi, Bổn Vương không phủ nhận nàng có vẻ khá thông minh, nhưng mà người đệ đệ Thái Tử này của ta có thể che giấu được người khác, nhưng không lừa gạt được ta.”

Đang nói, hắn nghiêng người nhìn một lát rồi nói: “Người tìm cách đưa đến chưa? Nhanh lên một chút, làm như ở đây là đình viện của nhà ta vậy?”

Hắn còn chưa nói hết,

nghiêng dọc trong con đường nhỏ liền mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Sở Vương đã có được đáp án mà bản thân muốn, lại có tâm trạng nhàn hạ thoải mái đến xem Bàn Nhi, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Nhưng thật đáng tiếc, thật ra Bổn Vương khá là tò mò nữ nhân được Thái Tử bảo vệ chặt chẽ như vậy, rốt cuộc là có tư vị như thế nào, chắc hẳn tư vị cũng không tệ, đáng tiếc là đã hời cho một tên ngốc.”

Ánh mắt hắn cực kì ph.óng đ.ãng, Bàn Nhi cũng nghe nói qua cách đối nhân xử thế của Sở Vương thì ngang ngược tàn bạo, ham mê nữ sắc, những nữ nhân trong phủ Sở Vương nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa ý trong lời nói của hắn ta, Bàn Nhi có một loại dự cảm không lành, xoay người muốn bỏ chạy, lại vấp phải tảng đá bên chân té xuống đất, nàng muốn thử đứng lên, nhưng mắt cá chân lại cực kỳ đau, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người ăn mặc như thái giám đang dìu một người đàn ông đi đến.

Người đàn ông cúi đầu đó, trạng thái đã hôn mê, nhưng nhìn cách ăn mặc này, giống như là vị Hoàng Tử nào đó.

“Gia, thật ra Thất Hoàng Tử không nghe lời, làm loạn lên muốn đi thả đèn, chính là không muốn cùng nô tài đi qua đây, nô tài đành phải đánh bất tỉnh hắn ta.”

Sở Vương chau mày, quở trách: “Ngươi đánh ngất hắn ta, phải làm sao đây? Thành sự thì không thấy thất bại lại có thừa! Thôi, vốn dĩ còn nói hời cho một tên ngốc, xem ra chỉ có thể đích thân Bổn Vương ra tay.”

Nói xong, hắn ta đi tới Bàn Nhi, không đếm xỉa đến sự giãy dụa của nàng kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất, đi vào bên trong.

“Các ngươi tránh xa chút đi, muốn nhìn Gia nhà ngươi làm việc hay sao?

Người thái giám đang đỡ Thất Hoàng Tử kia, vội để người sang một bên, liền vội vàng lui xuống.

“Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì, buông ra!” Bàn Nhi muốn giãy dụa, nhưng căn bản lay động không được Sở Vương.

“Nàng nói Gia muốn làm cái gì, ta muốn làm cái gì, đến bây giờ nàng còn không rõ sao?” Sở Vương đè nàng trên một tảng đá, hơi thở nói ra mơ hồ còn mang theo mùi rượu, khiến cho Bàn Nhi muốn nôn mấy lần.

“Sở Vương, nơi đây chính là vườn Thượng Uyển của Hoàng Gia, ngươi không sợ bị người khác bắt gặp sao, mang tội danh là người ở sau lưng làm nhục Lương Đệ của Thái Tử sao?”

“Được rồi, nàng cũng đừng giãy dụa nữa, nàng không giãy dụa nữa, Gia còn để cho nàng thoải mái một chút, nếu nàng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã như vậy thì đừng có trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc…”

Tiệc rượu của bọn nam nhân phải kiều diễm hơn tiệc rượu của nữ nhan…

Các vũ nữ mặc vải lụa mỏng màu hồng phấn ở cung điện, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên các vũ nữ bắt đầu múa, trên yến tiệc đầy những ly rượu đan xen lẫn nhau, tiếng hoan hô nói cười vang lên không ngừng.

Yến Vương cầm ly rượu lên, nhìn hướng lên khoảng không nói: “Nhị Ca đi đâu rồi? Đi lâu như vậy mà vẫn không thấy quay về.”

Tề Vương ngồi cách hai cái bàn cười nói: “Bên cạnh hắn ta còn có thái giám, ngươi còn sợ không gặp được hắn ta sao? sợ rằng đã nhìn trúng cô cung nữ nào rồi, cùng tiểu mỹ nhân đi hẹn hò rồi đấy.”

Sự ph.óng đ.ãng trăng hoa của Sở Vương, trong các huynh đệ đây có ai mà không biết chứ.

Tây Uyển so với trong Cung, đối với quy tắc mà nói thì không có nghiêm ngặt như vậy, các cung nữ hầu hạ ở Tây Uyển mặc dù cũng là cung nữ, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với các cung nữ ở trong Tử Cấm Thành, quanh năm ở đây không gặp được các Chủ Tử, lúc nghỉ mát các Chủ Tử mới đến, nhìn có vẻ giống như trăm hoa đua nhau nở rộ, đợi các Chủ Tử đi rồi, bọn họ lại phải sống những tháng ngày cực khổ ở trong này.

Cảnh thì đẹp đến đâu, nhưng sự chịu đựng ngày qua ngày như vậy, đặc biệt lại đều ở trong độ tuổi thanh xuân, ai cũng sẽ có mấy phần không cam tâm. Cho nên mỗi khi các Quý Nhân ở trong Cung đến Tây Uyển nghỉ mát, sẽ luôn có một số cung nữ không cam tâm muốn vượt lên đặc biệt là những vị Hoàng Tử đây, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, nếu như may mắn có thể nhận sủng hạnh một lần, muốn đến bên cạnh hầu hạ, từ nay về sau chính là được bay lên cành cao, cho dù không làm được phượng hoàng, nhưng ít nhất không cần phải chịu đựng cực khổ ở chổ này.

Mà Thương Dăng Bất Đinh Vô Phùng Đản con ruồi không đốt những quả trứng không bị vỡ * ý muốn nói mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, dù sao dựa theo những hiểu biết của bọn Tề Vương, thời gian này Sở Vương đang ở Tây Uyển, vài cung nữ đã gặp may rồi.

Tề Vương và Yến Vương đang nói về sự phong lưu của Sở Vương với giọng điệu mập mờ, Thái Tử ngồi ở chính giữa như những gợn sóng ngồi im bất động, mắt đang nhìn về phía trước, nhìn như là đang xem ca múa, trên thực tế lại để ý đến cuộc nói chuyện vui vẻ của Thành An Đế với các đại thần.

Đột nhiên Tề Vương cầm ly rượu sát đến gần, “Sao thế? Lão Tam ngươi không tò mò Sở Vương đi làm gì hả?”

Thái Tử nhìn hắn ta một cái, nói: “Đại Ca không phải nói Nhị Ca đi hẹn hò cùng với mỹ nhân sao? Cô không có hứng thú với loại chuyện này.”

“Sao mà không hứng thú được chứ, ta nghĩ rằng ngươi chắc hẳn sẽ hứng thú mới phải…”

Đang nói, bỗng nhiên Phúc Lộc đi tới, nét mặt mơ hồ mang theo vẻ lo lắng, kề sát bên tai Thái Tử bẩm báo: “Hoàng Hậu Nương Nương sai người đi mời Tô Lương Đệ, ai mà ngờ người ở bên Thủy Hạ lại nói, Điện Hạ Ngài đã mời Tô Lương Đệ qua đây, còn nói là Tam Công Tử bướng bỉnh đã đánh Ngũ Hoàng Tử ở phủ Tề Vương, để cho Tô Lương Đệ đến dẫn Tam Công Tử quay về.”

Một tiếng rắc, ly rượu trong tay Thái Tử vỡ nát, rượu chảy trên tay hắn.

Hắn nhìn về hướng Tề Vương, Tề Vương cung kính nâng ly từ xa với hắn, ánh mắt rất có hàm ý.

“Lão Tam, ngươi nhìn Bổn Vương như vậy làm cái gì? Bổn Vương vẫn luôn ngồi ở đây không có động, ta sớm đã nói đệ nên có hứng thú với việc Lão Nhị đi đâu, ai mà biết lại không có hứng thú chứ.” Tề Vương thấp giọng lẩm bẩm, âm thanh không to cũng không nhỏ, trong giới hạn giữa hai người hoàn toàn có thể nghe thấy.

Yến Vương dường như nhìn ra được manh mối, chỉ dựa người vào hướng bên này, nhưng cái gì cũng không nghe thấy.

Thái Tử nhìn Tề Vương, nhưng bàn tay ở dưới vạt tay áo đã buông lỏng, mặc cho ly rượu rơi xuống đầu gối mình, lại dùng tay áo hất bỏ ly rượu bị vỡ ra. Một loạt động tác này được thực hiện cực kỳ bình tĩnh, vì có cái bàn dài che lại, ngược lại khiến cho người khác nhìn không ra rốt cuộc là có chuyện gì.

Hắn đứng dậy, xoay người rời khỏi yến tiệc.

Tề Vương đang ở phía sau hắn nói: “Lão Tam ngươi đi đây vậy, không phải lại đi đại tiện chứ, Lão Nhị đi đại tiện, đệ cũng đi đại tiện, xem ra cái tửu lượng này của các ngươi vẫn thật sự không được rồi nha.”

Động tĩnh ở đây vẫn không khiến cho yến tiệc có bất kỳ sóng gió gì, nhiều lắm thì có người chú ý đến Thái Tử đi khỏi bàn tiệc, lại nghe Tề Vương nói tửu lượng của Sở Vương và Thái Tử không được, chỉ nghĩ là cuộc nói chuyện vui giữa các huynh đệ.

Đã ra khỏi Thủy Hạ này, gió đêm nhất thời thổi to lên.

Trên mặt Thái Tử lúc này mới hiện ra một vẻ lạnh lùng: “Sai người đi tìm.”

“Nô tài đã sai người đi tìm rồi. Chủ Tử, nếu không thì ngài vẫn là quay lại bữa tiệc đi, cũng để tránh cho một lát nữa Bệ Hạ lại hỏi đến, bây giờ nô tài đi canh chừng sai người đi tìm, chắc chắn có thể tìm được Tô Lương Đệ, nói không chừng chính là một sự hiểu lầm, bây giờ Tô Lương Đệ đã đi qua chỗ Hoàng Hậu Nương Nương, hoặc là đã đi về rồi.”

Những câu nói phía sau Phúc Lộc cũng không tự tin lắm, lời nói vừa nãy của Tề Vương lão ta cũng nghe thấy, chắc chắn ở đây có âm mưu gì đó. Nhưng đồng thời Phúc Lộc cũng ý thức được một loại nguy hiểm, Tề Vương đã không che đậy mà dám nói ra lời này, chắc chắn cái âm mưu này Thái Tử nhất định sẽ sập bẫy, quan trọng bây giờ là Thái Tử tốt nhất vẫn là ở trên yến tiệc, ở trước mắt bao người, như vậy thì mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến được.

Vấn đề này Phúc Lộc cũng có thể suy nghĩ cẩn thận được, sao mà Thái Tử lại có thể không rõ được chứ, nhưng hắn có thể hiểu rõ sự xảo quyệt của Tề Vương hơn Phúc Lộc rất nhiều… Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ đều là Tề Vương ở phía sau lưng giựt dây khiến cho Sở Vương kiếm chuyện với hắn, còn bản thân hắn ta dễ dàng che đi dấu vết, bình thường đều ở giữa làm người tốt, cái thói quen này vẫn như vậy cho đến khi trưởng thành, hắn ta cũng không có thay đổi.

Lần này Tề Vương cũng ra mặt chỉ rõ, chắc hẳn sự việc đã nghiêm trọng đến một bước nhất định rồi, về phần Tề Vương rốt cuộc là thật sự chỉ điểm, hay là cố ý dụ hắn cắn câu, đây còn phải xem bước tiếp theo nữa.

Quả nhiên, suy nghĩ của Thái Tử vừa dừng lại, nghiêng bên cạnh có một tiểu thái giám đi ra.

“Thái Tử Điện Hạ đây là muốn đi nơi nào? Bên ngoài gió lớn, đường cũng đã tối rồi, thế người có muốn nô tài dẫn đường?”

Tên tiểu thái giám này đang cúi đầu, nhưng toàn thân mặc đồ thái giám có theo quy định, nhìn dáng vẻ là thái giám cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể hầu hạ ở bên ngoài, nhưng lời nói lại chứa đựng ý nghĩa xâu xa.

Trong lòng Phúc Lộc lo lắng, liền đi lên kéo lấy áo hắn ta: “Nếu ngươi biết điều, thì thành thật khai báo…”

Thái Tử cắt ngang lời của lão ta: “Được rồi, ngươi hỏi hắn ta cũng không có tác dụng gì.”

“Nhưng Chủ Tử…”

Bây giờ trong lòng Thái Tử đã hiểu rõ, đây là một cái bẫy, cái bẫy này lấy Bàn Nhi làm mồi nhử, trong cái bẫy rốt cuộc đang đợi hắn cái gì, tạm thời vẫn còn không biết, nhưng mà nghĩ đến chắc chắn đối với hắn mà nói là một đòn chí mạng. Đương nhiên hắn cũng có thể không quan tâm như vậy hắn quay đầu trở lại bữa tiệc, lấy bất biến ứng vạn biến.

Đây là cách giải quyết mà hắn hướng đến, kẻ thù của hắn quá nhiều, nếu như chỉ phòng bị không thôi chắc chắn không thực tế, chỉ có thận trọng lại, nên lấy cái bất biến ứng cái vạn biến.

Tình hình của cái mồi nhử đó thì thật đáng lo ngại.

Từ trước đến giờ Sở Vương là một người ph.óng đ.ãng, cô nam quả nữ, bất luận Sở Vương có làm ra chuyện gì hay không, sau chuyện lần này Bàn Nhi chỉ có thể là một người chết. Bởi vì nếu hắn không mắc bẫy, muốn Tề Vương ngồi ở đây làm ngư ông đắc lợi thì tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian bố trí, sẽ làm lớn chuyện này lên.

Là lúc Thái Tử Lương Đệ làm ra cái chuyện mất mặt, chỉ có một kết cục chết bất đắc kỳ tử, ba đứa trẻ mà nàng sinh cũng vì đó mà chịu liên lụy, trở thành những đứa trẻ bị bỏ đi, Đông Cung chịu tổn thương, hắn bởi vì đó bị nhục mạ.

Nếu như hắn mắc bẫy.

“Phía trước, dẫn đường.”

Tên tiểu thái giám đó dè dặt nói: “Nô tài chỉ có một cái đèn lồng, nhiều nhất chỉ có được hai người đi cùng, nhiều người thì không cần đến nữa.”

“Dẫn đường!”

“Chủ Tử!” Phúc Lộc vội nói.

“Được rồi, bọn họ không dám giết ta.” Chỉ dám thiết lập bẫy để cho hắn không thể không bị phế, ở dưới tình huống này nếu như Thái Tử vô tội chết oan, sẽ dâng lên một trận sóng to gió lớn, người có hiềm nghi chẳng qua chỉ có mấy người như vậy, nếu trên lưng gánh vết nhơ này, ai cũng không chiếm được lợi ích, chỉ được lợi cho mấy tiểu nhân ở bên dưới.

Thái Tử đi cùng với tiểu thái giám.

Phúc Lộc lo lắng đến mức liên tục giậm chân, vội đi sắp xếp phân phó kẻ bên dưới, lại dẫn theo thị vệ ở Đông Cung đi tìm.

Sở Vương rất nôn nóng, căn bản sự nhàn hạ thoải mái không có trong giọng điệu của hắn.

Bàn Nhi đoán đây là một cái bẫy, cụ thể cái bẫy là gì thì tạm thời nàng không biết, dù sao ở trong cái bẩy này nàng là công cụ quan trọng nhất, mà bây giờ hắn ta thì muốn làm thành cái bẫy này, sau đó đổ tội cho Thất Hoàng Tử, rất có thể tiếp sau đó sẽ có người bắt gặp, cho nên hắn ta mới nôn nóng như vậy.

Bây giờ Bàn Nhi căn bản không giữ được bình tĩnh nữa, đi phân tích đây là cái bẫy gì, lại làm sao để phá bỏ cái bẫy, nàng chỉ biết nàng xong rồi, chuyện này dựng ra bất luận kết cục của nàng như thế nào, nhưng chắc chắn nàng sẽ chết, về phần các con của nàng, có thể sẽ vì đó mà xấu hổ, có thể sẽ…

Nàng cố gắng để bản thân không hốt hoảng, dịu dàng nói: “Nếu như Sở Vương Điện Hạ chỉ là ham mê sắc đẹp của thần thiếp, thần thiếp ngược lại sẽ nguyện ý nương thân vào ngài, chỉ mong ngài giữ lại con đường sống cho thần thiếp, nói cho cùng thần thiếp còn có con nhỏ.”

Có thể nghe ra là nàng rất hoảng hốt, nhưng lại muốn tự cứu mình, mới có thể giả vờ thành bộ dáng nguyện ý ủy khuất hầu hạ, nhưng nước mắt ràn rụa lại không cam lòng.

Sở Vương lại lần nữa cảm thán nữ nhân này thông minh, nhưng lại có chút khinh thường, một nữ nhân ngu muội không có kiến thức, đại khái không biết bản thân sẽ là kết cục gì. Nhưng mà thói quen của Sở Vương chưa bao giờ đi cưỡng ép mỹ nhân, nếu mỹ nhân nguyện ý chủ động, hắn ta đương nhiên sẽ rất cao hứng.

Hơn nữa nữ nhân này khóc thành bộ dạng này, dáng vẻ rất mê người, dù sao Sở Vương chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân có thể khóc đẹp đến như vậy, lại mê người như vậy, nghĩ như vậy để người khác đi phá hủy vẻ đẹp này, khiến nàng khóc càng căm hận hơn nữa.

Hắn ta không kìm nổi d.ục vọ.ng đang nổi lên, nhưng lại làm bộ nói: “Thế Bổn Vương sẽ đợi xem biểu hiện của nàng, nếu như nàng biểu hiện tốt, Bổn Vương liền xin nàng từ Thái Tử như thế nào?”

Trong lòng Bàn Nhi căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như nàng chỉ là một thị thiếp bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mà nàng là… Thái Tử Lương Đệ, được thuộc gia phả của Hoàng Gia, còn vì Thái Tử mà hạ sinh ba đứa con trai nối dõi. Nếu như nàng thật sự thất thân với Sở Vương, hơn nữa không nhắc đến Thái Tử sẽ phản ứng như thế nào, cả cái Tử Cấm Thành này đều sẽ không cho phép nàng lại đi cùng với Sở Vương, nàng chỉ có một kết cục chính là chết.

Tên Sở Vương này rõ ràng là lấy lời nói để lừa gạt phụ nữ trẻ em không có kiến thức!

Nhưng căm hận như thế nào đi nữa, nàng vẫn cố nở ra một nụ cười kiều mỹ, một tay vòng qua gáy của Sở Vương, ánh mắt chuyển đưa liếc nhìn hắn ta, một tay khác thì để trên tà áo của chính mình, vờ như cởi nhưng lại không cởi.

Từ trước đến này Sở Vương vẫn trăng hoa ph.óng đ.ãng, đương nhiên hiểu rõ người phụ nữ này là muốn chơi cùng với hắn ta sao.

Trong lòng hắn như mèo cào vậy, lại có chút nóng vội, nói: “Nhanh lên, đừng để Bổn Vương đích thân ra tay.”

Bàn Nhi cũng không để ý hắn ta, vẫn như trước ung dung thong thả cởi vạt áo ra, vạt áo từ từ mở ra. Mùa hè vốn ăn mặc khá mỏng manh, áo mặc bên ngoài cũng là một lớp áo mỏng.

Ánh sáng ở đây mờ tối, nhưng cũng nhìn thấy được rõ, có thể thấy được làn da trắng như ngọc bích như ẩn như hiện ở dưới lớp vải mỏng màu hồng phấn, tuyệt đẹp lại tăng thêm cảm giác kích tình.

Sở Vương nói: “Nhìn không ra, dáng người này của nàng vẫn không tệ, chả trách được…”

Đang khi nói chuyện, áo lót mỏng cũng đã được Bàn Nhi cởi ra, cuối cùng lộ ra phần da thịt ở bên dưới. Độ cong một phần quá nhiều, một phần quá gầy, nhưng cũng đủ mê người, cái túi đã không thể che được phong cảnh phía bên dưới, che cũng giống như không che đậy cũng giống như không đậy để lộ nửa cái rãnh có chút sâu, khiến cho người ta không nhịn được mà đoán ở phía dưới rốt cuộc là phong cảnh đẹp như thế nào đang chờ đợi.

Ánh mắt của Sở Vương cũng đỏ lên, liền nhào tới.

Bàn Nhi nhếch khóe miệng lên, đè nén cảm giác buồn nôn đó, rút cây trâm trên đầu xuống, từ trên gáy của Sở Vương mạnh mẽ đâm xuống.

Lần này nàng đã dùng toàn bộ sức lực của nàng, dùng hết tất cả ý căm hận của nàng.

Hận bản thân mình quá sơ suất, cũng từ lúc tiến Cung đến nay, ngoại trừ cái lần sinh con đó, cuộc sống của nàng vẫn luôn rất yên tĩnh nhàn hạ, loại bình yên này đã cho nàng một loại ảo giác, nghĩ rằng xung quanh nàng cũng rất an toàn, để cho nàng mất đi tính cảnh giác.

Hận bọn Sở Vương những tên nam nhân tranh giành ngôi vị Hoàng Đế này, tại sao phải liên lụy đến một người phụ nữ chứ, càng hận bản thân không có hiểu ra trước, từ lúc đầu đến cuối Đông Cung cũng là một khối nhất thể, bất kỳ người nào bị lợi dụng bị hãm hại sẽ trở thành một quân cờ đả kích Thái Tử. Thái Tử Phi, Hồ Lương Đệ, nàng cũng vậy…

Đương nhiên cũng có hối hận, nếu như sớm biết nàng sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy, nàng nhất định sẽ không giận dỗi với Thái Tử, thế nên cái nút thắt giữa hai người đến này vẫn chưa được nói rõ.

Nếu như hắn biết bản thân mình chịu nhục nhã, sẽ là cái phản ứng gì đây, có đau lòng không, sẽ cảm thấy bị lăng nhục không, hoặc sẽ nghĩ rằng nàng quá thua kém hay không, vậy mà bị người khác lợi dụng, đều tránh hắn bình thường bảo vệ bản thân nàng quá tốt…

Hết thảy những suy nghĩ trong lúc đó, Sở Vương chịu đau phát ra một tiếng gầm, nhưng âm thanh còn chưa phát ra, thì bị Bàn Nhi dùng tay bịt lại.

Nàng gắt gao bị hắn lại, cố gắng dùng toàn bộ sức lực của bản thân.

Đồng thời, tay kia cũng không quên dùng hết sức, đâm vào, khuấy vào, thậm chí là sau khi Sở Vương ngã xuống, nàng cũng hết sức bịt lại, mặc cho bản thân bị thương tích đầy mình.

Cũng không biết đã qua bao lâu, một luồng gió lạnh thổi qua, người bên dưới đã không còn động tĩnh nữa.

Bàn Nhi lay động một chút, nàng đi rút cây trâm lên, một dòng máu tươi bắn ra sau đó, Sở Vương co giật một chút, nàng sợ tới mức trốn về phía sau.

Cây trâm này được chế tạo khá đặc biệt, đại khái là xuất phát từ những ký ức thời còn nhỏ ở kiếp trước, trước lúc vào Cung nàng rất bất an với mọi thứ ở trong Cung, cho nên trước khi vào Cung nàng bảo Hương Bồ đặc biệt đi đến cửa hàng trang sức làm mấy cây trâm bạc được đặc chế, đầu cây trâm đều là tạo hình bông hoa, thân cây trâm lại trộn bạc với đồng để gia thêm độ cứng cáp, cũng đem nửa thân trước cây trâm mài thành một thân sắc nhọn.

Lúc vừa mới vào Đông Cung, nàng không quan tâm cài trang sức gì, đều sẽ cài cây trâm bạc như thế này. Lâu ngày rồi cũng trở thành thói quen, cho dù nàng không nhớ đi, Thanh Đại bọn họ cũng sẽ giúp nàng cài lên. Sáng nay trang điểm xong, Bàn Nhi sờ cây trâm trên đầu còn cười phá lên, không ngờ đến tối nay lại dùng đến.

Bàn Nhi vui mừng, nhưng đầu óc lại là một mảng hỗn loạn, đột nhiên có đôi tay đỡ nàng, nàng sợ đến mức liền cố gắng giãy dụa lên, nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ ôm lấy.

Mãi cho đến khi ngửi thấy được mùi hương của Già Nam * là một loại trầm hương ở thời cổ đại nàng mới ý thức được là ai.

“Điện Hạ!”

“Không sao rồi, không sao nữa rồi…”

“Sao bây giờ chàng mới đến… Hắn ta không có đạt được… Thiếp, thiếp đã lấy cây trâm đâm hắn ta… Hình như thiếp đã giết, giết, người rồi…”

Thái Tử vỗ về lưng nàng, trấn an nói: “Không sao nữa rồi, đừng sợ, giết thì cũng đã giết rồi.”

Bàn Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh lại: “Không đúng, đây là một cái bẫy, chàng làm sao lại tới đây? Có phải có người dẫn chàng qua đây không? Đi mau, chàng mau đi đi!”

Nhìn thấy nàng như vậy, Thái Tử càng ôm nàng chặt hơn: “Không sao, nàng bình tĩnh một chút, Cô nói không sao chính là không sao! Bây giờ chúng ta đi, nàng đừng hoảng sợ!”

Hắn đỡ Bàn Nhi dậy, nghe thấy tiếng nàng chịu đau, mới biết chân nàng đã bị thương rồi, liền ôm nàng đứng lên. Hai người đang muốn rời đi, đột nhiên Thái Tử dừng bước chân lại, xoay người nhìn Sở Vương ngã trên mặt đất.

Sở Vương lúc này vẫn như trước co giật nhẹ, chỉ là không có rõ như trước nữa, dễ nhận thấy hắn ta vẫn còn chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, đưa tay ra: “Kiếm.”

Có một hắc y nhân từ trong tối đi ra, dâng lên một thanh kiếm lóe lên ánh sáng bạc ở trong bóng tối. Lúc này, ở phía xa tiếng người truyền đến, âm thanh càng ngày càng gần, dường như có ai đó đi đến đây.

Thái Tử nhận lấy thanh kiếm, không có do dự giơ tay lên, thanh kiếm dài quét qua, đầu của Sở Vương rơi xuống.

Sau đó ba người liền rời đi, gió đêm lướt qua, chẳng qua cũng chỉ là thổi bay được một chút mùi máu tươi nồng nặc.

Qua chốc lát, ở đây liền tuôn ra một tiếng hét chói tai.

Đến chỗ Cung Thất nơi có ánh sáng, Bàn Nhi mới phát hiện sự thảm hại của bản thân mình, mà trên người của Thái Tử cũng bị dính đầy máu.

Không có thời gian cho nàng nói chuyện, mấy người cung nữ thái giám đi đi vào vào, chuẩn bị nước cho hai người tắm rửa thay y phục, những vết máu trên người của hai người lại nhìn cũng không nhìn một cái, tròn lòng Bàn Nhi thầm suy đoán đây những người này chắc hẳn là người của Thái Tử hoặc là của Phó Hoàng Hậu.

Mãi cho đến khi chải đầu rửa mặt sạch sẽ rồi, lại mở cửa sổ ra để cho mùi máu tươi tản ra, Bàn Nhi mới hơi bình tĩnh lại.

Nàng nhìn xem Thái Tử bên kia đang chỉnh lại y quan, bộ y phục hắn mặc giống với ban nãy. Nhìn có vẻ bình thường không có gì nổi bật, nhưng thật ra dưới tình huống này có thể tìm được một bộ y phục như vậy, cũng đủ chứng minh rằng tâm tư kín đáo của Thái Tử và năng lượng của hắn ở trong Tây Uyển này.

“Nàng ở đây nghỉ ngơi một chút trước đi, Cô đi ra ngoài một chuyến.”

“Chàng trước hết đừng đi!” bởi vì trong lòng rất lo lắng, âm thanh của Bàn Nhi có hơi chói tai.

“Nàng ngoan nghe lời nào, bây giờ ở đây nghỉ ngơi trước, đợi một lát Cô sẽ quay lại với nàng, hiện tại bên ngoài…” câu sau Thái Tử không có nói, nhưng cũng đủ khiến cho Bàn Nhi miên man bất định.

Người nàng giết là một thân vương, mặc dù người cuối cùng giết là Thái Tử, nhưng cũng không thể xóa đi cái sự thật này. Người thân vương này là một vị Hoàng Tử, còn có một mẫu phi rất được sủng ái, Chu Hiền Phi thuộc dòng sõi có thế lực rất lớn, Sở Vương mà nàng giết cũng là hạt nhân quan trọng nhất trong đó, đây rốt cuộc là đã lao đầu vào thảm họa nào đây.

Thấy thái độ rõ ràng của Thái Tử là đang tính toán để bảo vệ nàng, nhưng bảo vệ nàng hắn sẽ gặp phải chuyện như thế nào đây, còn có trước đó hắn làm sao tìm tới, dòng dõi của Sở Vương lại có âm mưu gì? Hết thảy mọi thứ này đều giống như một ma trận hỗn loạn đặt ở trước mặt nàng, khiến cho trong lòng nàng suy nghĩ đủ loại, nhưng lại không tìm được nguyên nhân là đâu.

“Chàng trước hết đừng đi, chàng nói cho thiếp chàng làm sao đi tới đó, có phải có người cố ý dẫn chàng qua không, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?” tâm trạng của Bàn Nhi rất kích động, thế nên nói chuyện cũng có chút không rõ đầu đuôi.

Thái Tử thấy nàng như vậy, liền đi qua, ôm lấy nàng.

“Không sao, Cô nói không sao chính là không sao! Nàng đừng hoảng, cũng đừng sợ, chuyện ở bên ngoài Cô sẽ xử lý, nàng ngoan ngoãn đợi ở đây, đợi một lát ta sai người dẫn ba đứa con qua đây, để bọn chúng ở cùng nàng, đợi tối rồi Cô liền qua ở cùng với nàng.” Giọng nói của Thái Tử rất dịu dàng, nhưng tràn đầy kiên định.

Nhường như thật sự không sao nữa rồi, Bàn Nhi dần dần bình tĩnh lại.

“Nếu thật sự không còn cách nào, chàng cứ, chàng cứ giao nộp thiếp ra…” sắc mặt nàng trắng bệch, môi miệng run rẩy nói.

Rõ ràng là rất sợ, nhưng vẫn nói như vậy. Thái Tử nhắm mắt lại, vòng qua tay nàng ôm chặt: “Nàng không có tự tin với Cô như vậy sao, Cô lại hi sinh một nữ nhân để bảo toàn chính mình?”

“Không phải, thiếp không phải có ý này, thiếp chỉ là…” Bàn Nhi lắc đầu, bản thân cũng không biết chính mình đang nói cái gì, nàng chính là cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an, giống như là nhớ đến cái gì, nhưng lại vẫn nắm không được, hết thảy những thứ này khiến cho nàng rất bất an, rất nóng lòng.

“Không đúng, còn có chuyện, phải còn có chuyện nữa…” trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một linh cảm, nàng cầm lấy vạt áo của Thái Tử nói: “Thất Hoàng Tử, chúng ta đã quên mất Thất Hoàng Tử, lúc chàng đi có nhìn thấy Thất Hoàng Tử không? Sở Vương sai người khác đem hắn ta đến, đại khái là muốn để cho Thất Hoàng Tử làm nhục thiếp, thuộc hạ của Sở Vương liền đánh ngất hắn ta, lúc thiếp nhìn thấy hắn ta vẫn còn đang ngất xỉu, cho nên Sở Vương không còn cách nào chỉ có thể đích thân ra tay…”

Lời nói tiếp theo Bàn Nhi không có nói, dường như nhớ đến chuyện khó xử gì đó.

Sau khi Thái Tử vừa đến đã thấy được y phục của nàng không chỉnh tề, có thể tưởng tượng ra được Sở Vương đã làm cái gì. Hơn nữa vết thương của Sở Vương là ở đằng sau gáy, dưới tình huống như thế nào mà để cho một nữ nhân tay gói gà không chặt có thể giết chết một người đàn ông trưởng thành, mặc dù Thái Tử không có nhìn thấy được tình hình lúc đó, nhưng có thể nghĩ được sự thê thảm trong đó.

Hắn chỉ hận bản thân không có nhanh thêm một chút nữa, có lẽ nàng sẽ không cần trải qua những chuyện này, có lẽ sẽ không sợ thành ra dáng vẻ giống như bây giờ.

Thất Hoàng Tử?

Đã như vậy, Thái Tử cũng hiểu rõ đây rốt cuộc là cái bẫy gì.

Có lẽ Sở Vương và Tề Vương cùng nhau tính kế, có lẽ là một cái bẫy liên hoàn, trước tiên là lừa Bàn Nhi ra, lợi dụng tên ngốc Thất Hoàng Tử làm nhục nàng tạo thành sự thật, rồi dẫn hắn đi qua.

Thấy được nữ nhân mà hắn sủng ái bị làm nhục chắc chắn sẽ phẫn nộ, cho dù hắn rất bình tĩnh không làm cái gì, nhưng đối phương chắc chắn đã bố trí từ trước, Thất Hoàng Tử nhất định sẽ chết, như thế hắn mới có thể bị mang tội danh vì thê thiếp bị làm nhục mà đã ra tay giết chết đệ đệ, đến lúc đó lại bị người khác bắt gặp, hắn chỉ có thể có một kết cục là bị phế ngôi.

Thái Tử không có nghĩ quá lâu, bảo Phúc Lộc đi hỏi tên thị vệ mới đến hãy để ý đến Thất Hoàng Tử.

Hắn vội vàng tiến lên, một mình Cô, bên cạnh chỉ có một tên ám vệ âm thầm đi theo. Tên ám vệ không có báo cáo đến, Thái Tử suy đoán chắc chắn là có sơ hở, quả nhiên Phúc Lộc quay về bấm bảo nói không có để ý đến Thất Hoàng Tử.

Thế Thất Hoàng Tử là sơ hở duy nhất ở trong cái bẫy này.

Những chuyện này cũng không thể trách ai được, Bàn Nhi gặp phải loại chuyện này, bây giờ nghĩ lại còn có một Thất Hoàng Tử đã quá muộn rồi, lúc đó lại có người tìm đến, bọn họ sợ bị lộ tung tích nên chỉ có thể kết thúc mọi chuyện liền nhanh chóng rời khỏi. Nếu như Thất Hoàng Tử không có bị người khác phát hiện thì còn tốt, nhưng làm sao có thể không bị người khác phát hiện được, nếu bị người khác phát hiện, hoặc nhìn thấy được cái gì… Trên cái thể giới này chỉ có người chết mới có thể bảo toàn bí mật.

“Đi tìm người ra, nếu tiện thể thì…” Trong mắt Thái Tử lóe lên một tia nghiêm túc.

Nhưng không đợi hắn nói xong, Trương Lai Thuận nhanh chóng chạy vào.

“Chủ Tử, Bệ Hạ gọi ngài đến thẩm vấn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.