Chương 52:
Cửa ải cuối cùng, là “Ái”. Thẩm Nam Âm gặp nguy hiểm ở chỗ này, nhắm mắt lại, cố gắng mở ra nhưng đều thất bại.
Trình Tuyết Ý đứng trong bóng tối nhìn hắn bị người ta hãm hại, lớp phòng ngự hoàn mỹ theo thời gian bị tìm ra lỗ hổng, hắc quang nhắm vào ngực hắn.
Lần này đánh trúng, hắn không chết cũng chỉ kéo dài hơi tàn được vài ngày.
Trình Tuyết Ý bình tĩnh tích tụ lực lượng của bản thân, bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn cản hắc quang.
Hắc quang bị đánh tan trong trận “ái”, hóa thành bụi phấn tràn ngập xung quanh, mãi không tan biến.
Trình Tuyết Ý không quan tâm đến những thứ này, nàng thu hồi lực lượng quay đầu nhìn Thẩm Nam Âm, đôi mắt hắn đang hé mở, có chút mơ màng.
… Tỉnh rồi?
Nhìn thấy bao nhiêu? Phát hiện ra điều gì?
Ma khí ở đây nặng như vậy, trạng thái của hắn không tốt, chắc không phân biệt được là ai đâu nhỉ.
Nàng dùng một chút cũng không sao… đúng không?
Bỗng nhiên cánh tay bị nắm lấy, Trình Tuyết Ý giật mình, tên đại sư huynh chết tiệt này, lúc người xấu muốn đối phó với ngươi thì ngươi không tỉnh, ta nghĩ cách cứu ngươi, ngươi lại muốn tỉnh dậy bắt ta chịu tội!
Gáy bị người ta giữ chặt, Thẩm Nam Âm hiếm khi chủ động kéo nàng về phía mình, nàng trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta không cần.”
Thẩm Nam Âm lẩm bẩm một mình: “Trình sư muội, ta không cần.”
“…” Cái gì mà không cần?
Ai ép ngươi muốn cái gì?
Trình Tuyết Ý đẩy hắn ra, tiện tay hấp thụ vài đạo ma khí bên cạnh hắn vào cơ thể, coi như bổ sung năng lượng cho mình.
Tác dụng của Linh Long Đan chính là khiến cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, càng có thể tự nhiên chuyển đổi giữa hai thân phận.
Nhưng mà điều này chỉ có thể làm ở bên ngoài, trở về Càn Thiên Tông vẫn phải cẩn thận một chút, dù sao nơi đó là địa bàn của Tĩnh Từ Pháp Tông.
“Đại sư huynh, huynh tỉnh táo lại đi, chúng ta mau phá trận ra ngoài thôi.”
Trình Tuyết Ý đưa tay nắm lấy mặt Thẩm Nam Âm, xoa xoa bóp bóp, giúp hắn tỉnh táo lại.
Thẩm Nam Âm quả nhiên rất nhân đã hoàng hồn, kinh ngạc nắm lấy cánh tay nàng, sau khi thấy rõ tình hình hiện tại cũng không nói nhảm nhiều lời, trực tiếp kéo nàng ra sau lưng, chắn những bụi phấn hắc quang chưa tan đang đánh tới.
Hắn đã tỉnh, Trình Tuyết Ý không thể dùng ma lực của mình nữa, chỉ có thể dùng Thanh Huy kiếm quét sạch một ít bụi phấn xung quanh.
Lúc này liền xuất hiện vấn đề.
Bụi phấn quá nhỏ, giống như bụi mù len lỏi khắp nơi, Thẩm Nam Âm chắn được phần lớn, quay người lại muốn ôm lấy nàng, giúp nàng chắn phần còn lại, nhưng lúc này Trình Tuyết Ý đã trúng chiêu do lực lượng có hạn.
Vị trí trúng chiêu còn rất nhạy cảm.
Là mặt của nàng.
Nàng bị Thẩm Nam Âm ôm vào lòng, mặt như bị bỏng, nàng nhíu mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn.
Những vết thương đen nhỏ li ti trên mặt đang lan rộng, như muốn hủy hoại toàn bộ khuôn mặt của nàng.
…?
Hủy dung?
Trình Tuyết Ý không quan tâm đến dung mạo, sau khi phụ mẫu ngã xuống, nhan sắc của nàng đã mang đến cho nàng không ít phiền phức, có đôi khi nàng ước gì mình bị hủy dung.
Nhưng tự mình muốn hủy dung và bị ép hủy dung là hai chuyện khác nhau.
Nhưng không sao, nàng biết thứ này là gì, có rất nhiều cách chữa trị, chỉ là bây giờ trông hơi đáng sợ, sau khi ra ngoài sẽ nhanh chóng khỏi.
Trình Tuyết Ý bỗng nhiên bị người ta che mắt lại.
Là Thẩm Nam Âm.
Nàng chợt nhận ra, trong mắt hắn, nàng không nên biết những thứ hủy hoại dung nhan của nàng là gì, cũng không nên bình thản như thế.
Việc không sợ ma khí lúc trước đã hơi quá mức, cũng không thể thấy mình huỷ dung mà không sợ hãi được.
Vì vậy nàng giả vờ như vừa mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, môi run rẩy, hoang mang nói: “Đại sư huynh, mặt ta đau quá.”
Thẩm Nam Âm tụ tập linh lực trong lòng bàn tay, xoa lên mặt nàng, chữa lành những vết thương nhỏ đang lan rộng cho đến khi vết nứt còn lại trên má trái thực sự không thể khép lại mới bất đắc dĩ thu tay về.
Giọng nói của hắn chưa bao giờ căng thẳng như vậy, ẩn chứa sự tức giận mà nàng chưa từng nghe thấy trong giọng hắn.
“Có sư huynh ở đây, sẽ không sao đâu.” Hắn kiên định nói từng chữ một: “Tin ta.”
Trên đời này chắc hẳn không có ai thực sự hoàn toàn không quan tâm đến dung mạo của mình.
Bất kể nam hay nữ đều hy vọng bản thân luôn giữ được hình tượng tốt.
Người tu đạo cầu trường sinh, ở một mức độ nào đó cũng là vì sợ hãi tuổi già.
Nhưng mặt Trình Tuyết Ý đã bị hủy hoại.
Mặc dù hắn đã lập tức chữa trị cho nàng, cố gắng thu nhỏ vết thương, nhưng vẫn có một vùng da khó có thể làm phẳng.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng như đồ sứ tinh xảo bị nứt vỡ, tất cả đều là vì hắn.
Nàng rõ ràng có thể ở ngoài chờ, hắn cũng đã dặn dò nàng, nhưng nàng vẫn quay lại.
Vừa rồi nếu không có nàng, hắn tất nhiên vẫn có thể tìm được đường sống, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu đau khổ, trải qua một phen sinh tử.
Thẩm Nam Âm có rất nhiều nghi vấn và điều khó hiểu về Trình Tuyết Ý, nàng như một câu đố khó giải, khắp nơi đều là sương mù, khiến hắn không nhìn rõ như mắc nghẹn ở cổ họng, khó có thể đến gần.
Giờ khắc này, tất cả những suy nghĩ rối ren đều hóa thành hư ảo dưới ánh mắt bất lực của nàng.
“Ta sẽ chữa khỏi cho muội.”
Hắn lấy ra sa tanh sạch sẽ từ giới tử, muốn giúp nàng che mặt, nhưng bị Trình Tuyết Ý giữ tay lại.
Không có tay hắn che, tầm nhìn rõ ràng hơn, có thể cảm nhận rõ ràng nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối.
Lúc này hắn còn có tâm trạng che mặt cho nàng, chẳng phải thêm phiền phức sao?
Hành động che mặt sẽ gây bất tiện, nàng càng khó đối phó với bọn người kia.
“Đại sư huynh, nơi này…”
Nàng muốn nói ra những điều trong lòng.
Thẩm Nam Âm đương nhiên biết, nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục làm.
Khăn voan trắng như tuyết che kín khuôn mặt Trình Tuyết Ý, xong xuôi, hắn một tay ôm nàng vào lòng, một mình đối mặt với tất cả.
“Sư muội đừng lo lắng.” Hắn bình tĩnh nói: “Ta đã thoát thân, sẽ không để cho bọn chúng chạy thoát.”
Với trạng thái hiện tại của hắn, khi nói những lời này gần như có chút cuồng vọng.
Không phải thoát thân sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa, mà là sẽ không cho “bọn chúng” cơ hội chạy thoát.
Tất cả những kẻ tham gia kia, hôm nay đều sẽ phải trả giá đắt.
Với tính cách và phẩm chất của hắn, hắn đương nhiên sẽ không nói thẳng ra, nhưng Trình Tuyết Ý có thể tự mình bổ sung trong lòng.
Đại sư huynh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trình Tuyết Ý nhanh chóng tiếp nhận quyết tâm của hắn, đồng thời nhận ra bản thân vẫn còn xem thường hắn.
Là đệ tử đắc ý của Tĩnh Từ Pháp Tông, hắn gần như kế thừa hoàn toàn và vượt qua vị đại năng kia.
Thẩm Nam Âm một tay ôm nàng, một tay phản kích những sát chiêu đánh tới từ bốn phương tám hướng, hắn thà rằng bản thân bị thương cũng tuyệt đối không để Trình Tuyết Ý trong lòng chịu thêm nửa điểm tổn thương.
Nàng được che bởi lớp lụa trắng như tuyết rơi trên núi Nam Sơn, nép trong lòng hắn, yên tĩnh, nhẹ nhàng đi theo hắn né tránh và phản kích.
Lớp lụa trắng thỉnh thoảng bị gió thổi bay một góc, hắn cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng và vết thương chói mắt xấu xí bên khóe môi.
Khi giao chiến với người khác, cho dù đối phương là kẻ ác độc thì Thẩm Nam Âm vẫn luôn chừa lại đường sống, tạo điều kiện cho lần sau.
Cho dù đối phương tội chết không thể tha, cũng phải có phán quyết vô cùng chính xác mới có thể hành hình.
Thậm chí rất nhiều người coi đường sống đó là giới hạn của hắn, đánh giá sai thực lực của hắn.
Hôm nay sau khi thoát khỏi Thất Tình trận, hắn dốc toàn lực giải quyết những phiền phức xung quanh.
Hắn biết mình phải nhanh lên, phải dứt khoát, vết thương trên mặt Tuyết Ý không thể kéo dài.
Sau khi giải quyết xong phần lớn, thấy những kẻ trong bóng tối do dự không tiến lên, Thẩm Nam Âm thậm chí không muốn quản bọn chúng nữa, chỉ cần có thể đi thì đi trước, chữa khỏi mặt cho Trình Tuyết Ý rồi tính tiếp.
Nhưng những người này thấy hắn hiếm khi gấp gáp liền cho rằng hắn đã đến giới hạn, cho rằng vẫn còn cơ hội, lại một lần nữa bao vây tấn công.
Lần này bọn chúng lộ ra bộ mặt thật – ít nhất là hình dáng thật, tuy khuôn mặt bị che bởi pháp khí đặc thù, ngoài đôi mắt ra không nhìn thấy gì khác, nhưng Thẩm Nam Âm đã gặp qua thì không thể nào quên, cho dù để bọn chúng chạy thoát, khi gặp lại đôi mắt đó, hắn cũng có thể nhận ra.
Việc này rất nguy hiểm, cho nên phải giết hắn, không thể để hắn rời khỏi nơi này.
Trình Tuyết Ý phát hiện người Thẩm Nam Âm rất nóng, linh lực cường đại tỏa ra khắp người, kim quang bao phủ lấy hai người, Hồng Trần Kiếm thừa thế bay tới, đâm mạnh xuống mặt đất.
Mặt đất nứt ra một khe hở lớn, tất cả những kẻ định tấn công đều bị thương nặng văng ra ngoài, Thẩm Nam Âm nắm lấy vai nàng, thậm chí còn cẩn thận ôm chặt Trình Tuyết Ý hơn một chút.
…
Trong suốt quá trình giao chiến, Tuyết Ý đều “không hay biết gì”.
Nàng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy kiếm chiêu lưu loát của hắn và vạt áo bay phấp phới của hai người qua khe hở của lớp lụa trắng.
Hồng Trần Kiếm bay tới, theo vết nứt trên mặt đất, toàn bộ “Phệ Tâm Cốc” rung chuyển.
Dòng suối chảy ngược, Thẩm Nam Âm vững vàng cầm kiếm đứng dậy, Hồng Trần Kiếm tự động bay đến dưới chân chở hắn, Thẩm Nam Âm đưa tay còn lại ra, từ ôm một tay chuyển sang ôm nàng bằng hai tay.
Hắn ôm ngang nàng lên, giống như hành động “không thích hợp” mà hắn đã làm với Phó Tinh Hoa.