Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 29: Chương 29



Tần Ý An mặt không đổi sắc, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn thờ ơ, không hề dao động.

Nhưng Tịch Bối bên cạnh hắn rất lâu rồi, có lẽ còn hiểu rõ Tần Ý An hơn cả Tần Việt Nguyên. Trên đời này chắc không ai hiểu rõ những biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt Tần Ý An và ý nghĩa đằng sau chúng hơn Tịch Bối. 

Ví dụ như bây giờ.

Sau khi tan học môn Toán, Tịch Bối mơ màng cắn đầu bút của mình, hoàn toàn không hiểu tại sao Tần Ý An suốt buổi học lại tỏ ra giận dỗi với mình.

Không chỉ tức giận, mà còn có chút cảm xúc kiểu “rõ ràng muốn nói nhưng không thể diễn đạt”, lại thêm một chút “phiền lòng” xen lẫn bên trong.

Tịch Bối thật sự không hiểu rõ lắm, nhưng trong mắt cậu, mọi chuyện lại bị phóng đại lên rất nhiều. 

Một mặt cậu cảm thấy lo lắng, mặt khác lại thấy… ừm, có chút đáng yêu.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu, Tịch Bối cuối cùng cũng đưa ra một suy đoán mà cậu cho rằng không quá xa vời.

Cậu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tần Ý An, nhỏ giọng hỏi: “An An, có phải anh không vui lắm không?” 

Cánh tay Tần Ý An rõ ràng cứng đờ trong chớp mắt. 

Chẳng lẽ bị Tịch Bối nhìn ra rồi? 

“Cũng không có gì.”

Tần Ý An thu dọn sách vở của mình, tiện tay lấy chiếc bút mà Tịch Bối vừa ngậm thu vào trong tầm mắt của mình. 

Hắn ngữ khí tự nhiên: “Lần sau muốn ngậm thì ngậm anh, đừng ngậm bút, dơ.” 

Tịch Bối nhìn động tác lưu loát của hắn, không chen vào được lời nào, một lát sau nghe được hắn dặn dò, ngoan ngoãn “Ừ” hai tiếng.

“Em biết rồi… Không phải! Không phải em muốn nói điều này.”

Hàng lông mi của cậu khẩn trương chớp hai cái: “An An, anh giận em, đúng không?”

“…”

Tim Tần Ý An bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút.

Hắn nghĩ, chẳng lẽ là Tịch Bối cuối cùng cũng nhận ra?

Cuối cùng cũng biết Tịch Bối đi đưa nước cho người khác, sẽ khiến Tần Ý An không vui?

Nếu Tịch Bối đã biết thì tốt, Tần Ý An cũng không phải là người không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ để Tịch Bối tiếp tục làm t.ình nguyện viên —— chẳng qua là tình nguyện viên phục vụ cho riêng hắn. Dù sao thì hắn cũng đã sớm chuẩn bị xong cho đại hội thể thao rồi —— báo danh mười hạng mục cũng được.

Ánh mắt Tần Ý An dừng lại trên hàng lông mi chớp động của Tịch Bối và đôi má trắng nõn hơi ửng hồng của cậu:
“Đúng vậy, hơi hơi một chút.”

Tịch Bối như thể đoán được điều gì đó cuối cùng cũng được chứng thực, thở phào nhẹ nhõm, cậu cười tủm tỉm nói:
“An An, anh không thể giận em, anh biết vì sao không? Bởi vì giận Ý An, chính là…”

Chính là một câu chuyện cười hoàn toàn mới ra lò.

Tần Ý An nể mặt Tịch Bối nên không bật chế độ châm biếm, nhưng vẫn nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.

Đột nhiên, vẻ mặt Tịch Bối trở nên nghiêm túc hơn. Cậu hít một hơi thật sâu: “Em muốn nói nghiêm túc! Em biết mà, An An, em biết An An rất thông minh, cảm thấy đề bài có hơi quá đơn giản, nhưng chúng ta có thể học cái khác trước mà. Bởi vì thầy cô không thể nào theo kịp tiến độ của An An……”

“An An muốn đề thi mới sao? Em sẽ cùng An An đi…… Ưm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Bối bị véo mạnh một cái.

Nếu không phải vì xung quanh có quá nhiều bạn học, Tần Ý An nhất định sẽ để lại dấu răng trên má cậu.

“Tịch Đoàn Đoàn, ai nói với em là anh cảm thấy toán học……” Tần Ý An hít một hơi, “Rõ ràng là vì vận……”

“— cái gì?” Giang Uyển Kiều đi vệ sinh xong trở về đi qua hai người, tò mò thò đầu vào, “À đúng rồi Tiểu Bối, nội dung cụ thể làm t.ình nguyện viên tối nay chị gửi cho em, em nhớ xem nhé.”

Tịch Bối che mặt lại, tai đỏ bừng gật gật đầu, giống như một chú chuột hamster nhỏ: “Ưm ừ.”

Tần Ý An đúng lúc buông tay ra, trong lòng thở dài.

Tịch Bối cũng biết mình suy đoán có bao nhiêu sai lệch, chỉ có thể ngơ ngác túm lấy ống tay áo Tần Ý An nhìn hắn.

Tần Ý An đương nhiên là không thể giận cậu, nhưng cũng không nói thẳng ra lý do vì sao mình không vui.

Mãi cho đến tối về nhà.

Hai người đều đã rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ.

Tịch Bối ngoan ngoãn tắm rửa xong xuôi, ngồi bên cạnh Tần Ý An, chờ hắn sấy tóc cho mình.

Tần Ý An một tay ôm Tịch Bối ngồi lên đùi mình, mới ấn máy sấy.

Hai người đầu tựa sát vào nhau, hiển nhiên là ngủ chung một chỗ.

Dù sao thì Tần Việt Nguyên cũng không ở nhà, trời cao hoàng đế ở xa, ai có thể quản được hai đứa nhỏ có ngủ chung giường hay không.

Tần Việt Nguyên quanh năm suốt tháng ở Kinh Bắc thời gian chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều ở khắp nơi trên cả nước, còn thường xuyên bay ra nước ngoài —— nghe nói là do muốn mở rộng thêm bản đồ kinh doanh của mình.

Chỉ là, điểm này Tần Ý An vẫn còn nghi vấn, bởi vì hắn từ nhỏ đã bắt đầu xem tin tức tài chính kinh tế, trời sinh đã có chút khứu giác nhạy bén.

Đương nhiên, hắn cũng biết mình hiện tại trong mắt người lớn chỉ là một đứa trẻ, cũng không can thiệp nhiều vào chuyện của cha mình.

Hắn hiện tại giống như một cái cây hấp thụ chất dinh dưỡng, liều mạng cắm rễ xuống, hận không thể lớn thêm một chút, lớn thêm một chút nữa. Để có thể bảo vệ Tịch Bối.

“…”

“…… Ting Ting.”

Suy nghĩ của Tần Ý An bị tiếng chuông điện thoại của Tịch Bối cắt ngang, hắn khựng lại.

Mái tóc mềm mại từ tay Tần Ý An nghịch ngợm trốn thoát, Tịch Bối theo bản năng cúi người xuống tủ đầu giường cầm điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến rồi đến rồi!”

Tiếng máy sấy đúng lúc dừng lại, tiếng ting ting kia càng thêm chói tai.

Tần Ý An đoán một cái cũng biết ai nhắn.

Hắn có chút không vui đem máy sấy để sang một bên, biết rõ còn hỏi: “Ai nhắn tin?”

Tịch Bối đang cúi người xem tin nhắn, nghe vậy không quay đầu lại, vui vẻ nói: “Là Uyển Kiều tỷ, chị ấy gửi cho em xem mấy người tình nguyện trước đây của trường mình……”

Còn chưa nghe hết, Tần Ý An đã “Hừ” một tiếng.

Tịch Bối dừng lại một giây, theo bản năng quay đầu lại, đầu lưỡi ở hàm răng như ẩn như hiện, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“An An, anh sao vậy?”

“Tình nguyện viên,” Tần Ý An lặp lại, “Nộp cho cái trường này nhiều tiền như vậy, làm cái đại hội thể thao còn cần tình nguyện viên.”

Hắn hỏi ngược lại: “Em biết tình nguyện viên phải làm gì không?”

Tịch Bối không biết Tần Ý An vì sao lại vì chuyện này mà “Công kích” trường học, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nói: “Biết ạ.”

“Hỗ trợ nâng bàn nâng ghế, dọn nước, đồ uống, đồ ăn vặt,” Tịch Bối vừa nói vừa đếm ngón tay, “Chỉ huy dẫn dắt vận động viên đi kiểm tra, còn phải đưa nước, đỡ mấy vận động viên bị thương trở về nghỉ ngơi……”

“À đúng rồi!”

Tịch Bối nói đến đây thì thao thao bất tuyệt, nhiệt tình dâng trào: “Còn có băng rôn nữa! Trên đó có tên vận động viên lớp mình, em có thể cầm băng rôn đi nghênh đón vận động viên……”

Mấy hình ảnh cậu vừa nói đến hiện lên trong đầu Tần Ý An.

Nhân vật chính trong hình đều là một Tịch Bối, còn có một Tịch Bối bên cạnh người qua đường Giáp, người qua đường Ất, người qua đường Bính……

Càng nghĩ càng phiền.

Tần Ý An hít sâu một hơi: “Đoàn Đoàn, em biết em phải làm bao nhiêu việc không?…… Còn nữa, em muốn cầm băng rôn có tên người khác đi đón họ ở vạch đích?”

Tịch Bối thật thà gật gật đầu: “Dạ……”

“Vậy anh thì sao?”Tần Ý An nhịn cả ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra những lời này, hắn nhướng mày nhìn Tịch Bối, như thể đang đợi câu trả lời của cậu.

Tịch Bối có chút ngơ ngác, cậu ngây ngốc quay đầu qua, chớp chớp mắt: “An An, anh……?”

Cái này băng rôn là chỉ có thể đưa cho vận động viên, nếu Tần Ý An cũng muốn thì Tịch Bối có thể tự làm cho hắn một cái là được mà……

“Em muốn đi đưa nước cho người khác, giơ biển tên cho người khác, đi dọn bàn làm cu li……” Tần Ý An lặp lại, “Vậy anh thì sao?”

“An An nghỉ ngơi là được mà,” Tịch Bối nhỏ giọng nói, “Bởi vì em nhớ An An từng nói không thích mấy cái đại hội thể thao này, cho nên em không muốn An An đi lãng phí thời gian, hoặc là đi làm những việc mình không thích……”

“…… Không phải.”Tần Ý An vươn tay, véo mạnh vào môi Tịch Bối một cái: “Em đi làm mấy việc đó cho người khác, vậy anh thì sao?”

“Em không nghĩ đến việc đưa nước cho anh sao? Hay là không muốn đứng ở vạch đích cầm băng rôn chờ anh?”

“……” Tịch Bối ngây người.

Cậu hoảng hốt trong giây lát, như thể đang tự hỏi mình vừa nghe nhầm hay không, do dự một hồi lâu mới mở miệng: “An An, ý của anh là…… Anh muốn tham gia đại hội thể thao? Thật sao?”

Tần Ý An dừng lại một lát.

Trước ánh mắt bỗng chốc kinh ngạc vui mừng của Tịch Bối, hắn chậm rãi gật đầu.

Tịch Bối quá kinh ngạc, quá vui mừng.
Cậu lập tức phấn khích nói: “Nếu An An ở đó, vậy em nhất định phải ở bên cạnh An An! Em có thể đưa nước và khăn cho An An, còn có cả băng rôn nữa……”

“An An báo danh khi nào vậy?” Tịch Bối ánh mắt mong chờ nhìn hắn, “Sao em không biết gì hết, nếu anh không nói với em……”

“Mới báo danh hôm nay.” Tần Ý An nói nhẹ nhàng, “Vừa lúc có thể khiến ai đó không phải đi làm cu li.”

“Không phải làm cu li mà là tình nguyện viên An An ơi!” Tịch Bối quỳ gối tới trước mặt Tần Ý An, ôm lấy cánh tay hắn, “Vậy em sẽ ít chạy hơn một chút…… Ở bên cạnh An An.”

Tần Ý An cuối cùng cũng hài lòng gật gật đầu, hắn vươn tay búng nhẹ vào trán Tịch Bối: “Biết là tốt.”

“À đúng rồi, còn một việc nữa……” Tịch Bối xoa xoa chỗ vừa bị Tần Ý An búng, không đau không ngứa, chỉ hơi tê tê, “Em nhớ An An không thích tham gia mấy cái đại hội thể thao này.”

Cậu bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Tần Ý An có chút “đứng ngồi không yên” khi đi học hôm nay, nói không chừng chính là vì không muốn tham gia đại hội thể thao, nhưng lại vì mình nên mới miễn cưỡng bản thân.

Tịch Bối mím môi.

Cậu không muốn như vậy.

“An An, anh không cần miễn cưỡng mình tham gia, được không?”

Tần Ý An nói một cách nhẹ nhàng: “Anh không vui không phải vì anh miễn cưỡng bản thân, mà là vì em muốn, nhưng lại không nói ra.”

“Anh không có hứng thú với đại hội thể thao, là vì không có gì đáng để anh để ý, anh không muốn vinh dự, danh tiếng, hay là lời khen của người khác,” Ánh mắt Tần Ý An sáng quắc nhìn Tịch Bối, “Nhưng nếu có em ở đó, thì lại khác.”

“Anh có rất nhiều thứ muốn.”

Ánh mắt Tịch Bối khẽ động, nhẹ giọng nói: “…… Muốn gì?”

“Muốn em nhìn thấy anh.”

Tần Ý An lặp lại: “Chỉ nhìn thấy anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.