Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 56: Chương 56



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chín giờ sáng, quán cà phê dưới chân núi.

“Một ly sữa bò, hai ly *trà Thiết Quan Âm.”

                  (*) Trà Thiết Quan Âm

Lan Quân nhẹ nhàng dặn dò người phục vụ, mỉm cười nói “Cảm ơn, vất vả rồi”, rồi gật đầu, thu lại ánh mắt, nhìn hai thiếu niên trước mặt.

Hai người họ ngồi rất gần nhau, không ai lên tiếng trước. Khi đối diện với bà, ánh mắt họ thoáng hiện lên một chút căng thẳng.

“Có phải hai đứa không nhận ra ta là ai?”

Bà mỉm cười, không hề giận dữ: “Có lẽ ta chưa tự giới thiệu nhỉ, tên của ta là Lan Quân, ta là bà ngoại của các cháu.”

Tần Ý An cảm thấy tay mình bị Tịch Bối nắm chặt hơn.

“Bà ngoại khỏe ạ.”

Hai người đồng thanh.

Nói xong, Tịch Bối có chút luống cuống, cậu không biết mình gọi “bà ngoại” có thích hợp không.

Nhưng rõ ràng, Lan Quân cảm thấy rất thích hợp, bà cười tủm tỉm: “Ừ, bà ngoại đây.”

Tịch Bối thở phào nhẹ nhõm.

“Lần này bà đến đây, thật ra cũng chỉ là ngẫu hứng mà thôi.”

Lan Quân lên tiếng: “Hai hôm trước, bà nghe Tiểu Cố nói rằng có người nhờ bà xem xét chuyện của Tịch Chính Quốc, nên bà tò mò tìm hiểu một chút. Về chuyện của ông ta, bà không muốn nói nhiều. Một kẻ đam mê cá cược thì kết cục chẳng có gì tốt đẹp cả.”

“Chỉ là Tiểu Cố còn nói với bà rằng ông ta định chia rẽ hai đứa nhưng không thành công. Chuyện này làm bà cảm thấy rất tò mò.”

Tịch Bối thông minh đến mức có thể hiểu ngay bà ngoại không hề quan tâm đến Tịch Chính Quốc, mà là quan tâm đến chính cậu.

“Bà ngoại.” Tịch Bối lên tiếng, giọng có chút căng thẳng. “Cháu và An An rất thân thiết, nên không thể nào để ông ta chia rẽ được.”

Cậu biết tâm tư của mình, chỉ cần lộ ra một chút dấu vết, trước mặt người phụ nữ từng trải này sẽ không thể che giấu, nên đã chọn một câu nói không dễ sai sót nhất.

Tần Ý An khẳng định: “Đúng vậy.”

Hai người lo lắng thấy rõ.

Lan Quân cười không nói gì.

Người phục vụ mang ba ly đồ uống đến, định đặt ly sữa bò trước mặt Lan Quân, nhưng bà nhẹ nhàng ngăn lại, nói nhỏ: “Làm phiền đặt trước mặt cháu trai nhỏ của tôi, cảm ơn.”

Ly sữa bò được đặt trước mặt Tịch Bối.

Tịch Bối khẽ cuộn ngón tay lại, theo bản năng nói: “Cảm ơn…”

Cậu bổ sung: “Bà ngoại ạ.”

Bằng cách hành động nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, bà đã cho thấy sự yêu mến dành cho Tịch Bối, đồng thời cũng không chút nghi ngờ mà thể hiện sự công nhận đối với cậu.

——

“Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chúng ta cứ thoải mái trò chuyện thôi.”

Lan Quân mỉm cười: “Bà biết hai đứa thân nhau lắm. Tiểu Cố cũng kể với bà rằng trước kia, Tần Việt Nguyên luôn không muốn để hai đứa ở cùng nhau… Bà không tin chuyện đó đâu.”

Tần Ý An nhạy bén ngẩng đầu. Ánh mắt hắn nhìn Lan Quân có chút nặng nề, nhưng nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt hắn có ánh sáng lấp lánh.

“Bà ngoại, con cũng cảm thấy vậy.”

Lan Quân nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, cười khẽ: “Ông ấy hai mươi năm trước đã như vậy, hai mươi năm sau… thật là không thay đổi chút nào.”

Nói đến đây, bà khẽ đặt ly cà phê xuống, có chút bùi ngùi lắc đầu như đang tự an ủi chính mình.

“Sắp đến tháng Giêng rồi,” bà nhẹ giọng nói. “Hai đứa đều sinh trong tháng này, đúng không?”

Hai đứa nhỏ cùng gật đầu.

“Thực ra sinh con vào mùa đông, tốt cho con nhưng khó cho mẹ. Lúc đó Tiểu Vi mới sinh xong, người vừa nóng vừa lạnh, mặc nhiều khó chịu, mặc ít dễ bị bệnh.”

“Hơn nữa, con bé còn muốn gặp Tiểu Ý An, càng khó khăn hơn, cả người bị hành hạ đến gầy đi một vòng, mặt mũi tái nhợt, toàn mồ hôi.”

Hai đứa nhỏ nghe đến nhập thần, chỉ có Tần Ý An phân tâm suy nghĩ: Chuyện này liên quan gì đến việc Tần Việt Nguyên muốn tách hắn và Tịch Bối?

Lan Quân tiếp tục kể: “Tần Việt Nguyên, người này, luôn có tính kiểm soát rất mạnh, cậu ta cho rằng tách Ý An và Tiểu Vi ra, có thể giúp Ý An nhanh lớn hơn, giúp Tiểu Vi thoải mái hơn.”

“Cậu ta thực sự không phải không muốn các cháu thân thiết, chỉ là sợ các cháu quá thân thiết, sẽ làm tổn thương nhau.”

Tần Ý An cúi mắt, theo bản năng né tránh ánh nhìn của bà ngoại.

Tịch Bối đã hiểu. Từ trước đến nay, cậu luôn nghĩ rằng mình hiểu ý định của Tần Việt Nguyên. Nhưng hóa ra, đó chỉ là một phần bề ngoài của sự thật.

“Chú Tần thực ra…” Tịch Bối theo bản năng nói, “Rất tốt với cháu.”

Lan Quân cười: “Cháu ngoan quá.”

“Cháu có biết Tiểu Vi nghe cậu ta muốn đưa Ý An đi nuôi riêng, để con bé yên tâm ở cữ, con bé đã như thế nào không?”

Ánh mắt Lan Quân dừng lại trên người Tần Ý An.

Nửa trên khuôn mặt hắn giống Tần Việt Nguyên, sâu sắc, ưu tú và cao ngạo, nhưng nửa dưới lại rất giống Lan Vi.
Ngay cả khi nói chuyện, cái vẻ hơi độc miệng đó cũng không thay đổi.

Lan Quân nói từng chữ một: “Tiểu Vi nói, ‘Tần Việt Nguyên, anh giỏi thì đưa An An đi, tôi cũng đi, anh muốn tách con tôi ra mấy ngày?’

Nói xong, Lan Quân mỉm cười như đang hoài niệm, khi lấy lại tinh thần, bà xoa xoa khóe mắt.

“Ta và con gái ta đều tin rằng, suy nghĩ của Tần Việt Nguyên là sai.”

“Làm gì có chuyện thích mà không được muốn? Làm gì có quy tắc nhất định, làm gì có chuyện như vậy mới là tốt cho người ta?!”

Ly cà phê của bà nhẹ nhàng đặt xuống đĩa, không phát ra tiếng động khó chịu.
Nhưng giọng nói của bà lại vô cùng kiên định, mỗi tiếng một kiên định hơn.

“Bà hận Tần Việt Nguyên bao nhiêu năm nay.”

Bà lắc đầu, nhìn Tần Ý An: “Không chỉ vì chuyện lần trước bà nói với cháu, bà không được gặp Tiểu Vi lần cuối.”

“Bà hận vì Tiểu Vi từ ba tháng trước khi mất đã không muốn chữa trị, con bé muốn có một dáng vẻ xinh đẹp, vui vẻ để nói lời tạm biệt với con trai, dạy con rằng mẹ chưa chết, chỉ là đi xa. Nhưng…”

Tần Ý An và Tịch Bối gần như ngây người ngồi đó.

Hương cà phê và sữa bò thoang thoảng, mang đến cảm giác an tâm và thoải mái.

Tay họ không biết từ lúc nào đã chạm vào nhau, đầu ngón tay đan chặt.

“Tiểu Vi không muốn điều trị, nhưng Tần Việt Nguyên không muốn nó rời đi. Cậu ta ép nó uống thuốc, tiêm thuốc, phẫu thuật…”

Lan Quân hốc mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn lại: “Nhưng cuối cùng, cậu ta cũng không thể giữ được tay Tiểu Vi.”

“…”

Hai đứa nhỏ hoàn toàn im lặng.

Lan Quân nhấp một ngụm cà phê, như thể đang cố đè nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, sau đó lại ngẩng đầu lên, dịu dàng mỉm cười.

“Các cháu có muốn xem ảnh của Tiểu Vi không?” bà hỏi, “Đi cùng bà về Đường trạch nhé?”

—-Buổi trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời, ánh nắng chói chang.

Máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay.

Tịch Bối vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Giang Uyển Kiều và mọi người, biết được Cố quản gia đã giải quyết xong chuyện của Tịch Chính Quốc và trường học, cậu mới yên tâm cúp máy.

Chưa kịp quay đầu nhìn Tần Ý An, cậu đã thấy Lan Quân bước đi có chút không vững, cậu vội vàng đỡ lấy.

Lan Quân cười, vỗ mu bàn tay Tịch Bối, dẫn cậu vào trạch.

Cách bài trí của Đường trạch có phần giống Tần trạch, nhưng nơi này mang phong thái học thuật nhiều hơn. Những bức thư pháp và tranh vẽ của các danh nhân nổi tiếng được trưng bày khắp nơi.

Chỉ riêng chiếc bình hoa đặt ngay lối vào cũng đủ khiến người ta giật mình vì độ quý giá.

Tịch Bối được Lan Quân dẫn vào phòng khách.

Bà cầm lấy một cuốn album luôn được đặt trên bàn trà, đặt vào tay cậu.

Bìa album đã có dấu vết sờn bóng, chứng tỏ chủ nhân đã lật giở nó vô số lần.

“Tiểu Bối,” Lan Quân mỉm cười, “Xem cái này đi.”

Vừa mở trang đầu tiên, hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt—Lan Vi.

Vừa nhìn thoáng qua dung mạo trong bức ảnh, Tịch Bối lập tức có một cảm giác—Cô ấy đẹp như nữ chính trong Titanic.

              (*) Nữ chính trong Titanic

Giống như một bức tranh sơn dầu, vẻ đẹp ấy vừa rung động lòng người, vừa mang một sức sống mãnh liệt, đầy sức hút.

“Dì thật sự quá xinh đẹp.” Tịch Bối chân thành cảm thán, “Chẳng trách An An lại đẹp như vậy.”

Nhưng rồi, cậu đột nhiên giật mình, như sực nhớ ra điều gì đó: “Bà ngoại, An An đâu?”

Lan Quân mỉm cười: “Hồi nhỏ nó đã đến Đường trạch một hai lần, lúc đó ở phòng mẹ nó… Bà đi dẫn nó xuống, chờ bà một lát nhé?”

Tịch Bối tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng thanh tao của bà khi bà bước lên lầu.

Lan Quân nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lan Vi.

Tần Ý An quả nhiên ở đó.

Hắn sắp 18 tuổi, đã ra dáng một người trưởng thành, chỉ cần nhìn bóng lưng cao lớn, cũng có thể thấy được khí chất phi phàm của hắn.

Ngược sáng, mắt hắn có chút mờ ảo.
Đây là phòng cũ của Lan Vi, sau bao nhiêu năm, đồ đạc bên trong không hề hư hại, ngược lại không dính bụi trần, như thể chủ nhân lúc nào cũng có thể quay về.

Lan Quân có chút hoài niệm nhìn quanh, sau đó lắc đầu, dường như muốn mình đừng chìm đắm trong hồi ức.

Một lát sau, bà mới nhẹ nhàng nói với Tần Ý An: “Ý An.”

Tần Ý An không nói gì, ánh mắt chỉ dừng lại trên người bà ngoại.

Lan Quân mỉm cười: “Con có chuyện muốn nói với ta, phải không?”

Tần Ý An cuối cùng cũng động đậy, hắn nhẹ gật đầu, khẽ giọng nói: “Bà ngoại, cháu có một chuyện rất quan trọng muốn nói với bà.”

“Từ lúc phát hiện ra chuyện này, con chưa từng nói với bất kỳ ai.”

“Nhưng hôm nay, khi nghe chuyện về mẹ…”

—-“Làm gì có chuyện thích mà không được muốn? Làm gì có quy tắc nhất định, làm gì có chuyện như vậy mới là tốt cho người ta?!”

Dường như định mệnh có một giọng nói nói với hắn.

Hắn có thể nói với Lan Quân.

Đây là người đã nuôi dưỡng mẹ hắn.
Tần Ý An trân trọng mở lời: “Bà ngoại, cháu có người mình thích.”

Nụ cười trên mặt Lan Quân không hề biến mất, bà gật đầu: “Ừ.”

“Mặc dù cháu nghĩ bố cháu sẽ không chấp nhận, thậm chí xã hội cũng khó chấp nhận,” giọng Tần Ý An có chút khó khăn, “Nhưng cháu sẽ không từ bỏ. Cháu thích em ấy, và chỉ thích em ấy.”

“……”

Lan Quân nhẹ giọng hỏi: “Là người duy nhất trên thế giới này gọi con là ‘An An’, đúng không?”

Trái tim Tần Ý An chợt đập mạnh một nhịp.

Hắn hít sâu, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

“Là Tịch Bối.”

Hắn lặp lại một lần nữa, như muốn khẳng định chắc chắn.

Lan Quân mỉm cười: “Thì ra là vậy.”

“Xem ra, bà không nhìn nhầm.”

Khuôn mặt Tần Ý An chợt căng thẳng, đôi môi hơi tái nhợt.

Lan Quân khẽ thở dài.

“Không sao đâu, chuyện này còn chưa là gì… Mẹ con ngày trước còn phản nghịch hơn con nhiều.”

Tần Ý An: “…”

Tần Ý An: “…?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.