Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 58: Chương 58



Khung cảnh tỏ tình này không giống với những cảnh lãng mạn và cảm động thường thấy trong tưởng tượng.

Họ hiểu rõ lòng mình luôn là trong khoảnh khắc hỗn loạn, mà biết được lòng đối phương cũng là trong trường hợp hỗn loạn như vậy.

Rèm cửa trong phòng không che hết ánh sáng, những tia nắng chói chang xuyên qua lớp rèm màu hồng nhạt, nhuộm cả căn phòng trong sắc hồng ấm áp. Ánh sáng khiến gương mặt hai người trở nên mơ hồ, như thể đang gần nhau đến mức chạm vào, nhưng cũng như thể sắp rời xa.

Yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở nặng nề của cả hai, không có bất kỳ âm thanh nào khác trong phòng.

Mãi một lúc sau, Tần Ý An mới lên tiếng.

“Đoàn Đoàn, em…”

Hắn theo bản năng chạm vào nơi vừa bị Tịch Bối khẽ hôn lên. Trên da vẫn còn cảm giác nóng bỏng, tê ngứa, như một lời nhắc nhở rằng khoảnh khắc vừa rồi không phải ảo giác.

“Em, em,” Tịch Bối có chút nghẹn ngào, “Em…”

Cậu như biến thành một kẻ nói lắp, ngơ ngác nhìn Tần Ý An, hơi thở có chút dồn dập.

Tịch Bối không biết nên nói thế nào.

Cậu phát hiện tình cảm của mình dành cho Tần Ý An là sự phát triển tự nhiên như nước chảy thành sông, cậu biết mình thích, rất thích.

Đã sớm vượt qua phạm trù bạn bè bình thường và anh em nuôi.

Cậu muốn cùng Tần Ý An sống bên nhau trọn đời trọn kiếp, không bị ai xen vào.

Nhưng cậu biết, ý tưởng của mình có thể trong mắt người ngoài là hoang đường đến mức nào – hoặc nói, có thể trong mắt Tần Ý An là hoang đường đến mức nào.

Rốt cuộc, người em trai yêu quý của mình sớm biến thành kẻ tham muốn mình, một “kẻ vong ơn bội nghĩa”.

Tịch Bối khi nhận ra tình cảm của mình, ban đầu là vui sướng, là mong chờ và phấn khích, sau đó dần dần thay đổi.

Bởi vì cậu không biết Tần Ý An nghĩ gì.
Cậu đã giấu kín tình cảm ấy trong lòng, tự mình đau khổ suốt một thời gian dài.

Cho đến hôm nay, khi đứng ngoài cửa và nghe thấy những lời nói của Tần Ý An.

Như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Nếu đến nước này mà cậu vẫn không hiểu, vẫn không nhận ra, thì cậu thực sự là một kẻ ngốc.

Làm sao cậu có thể không biết? Làm sao có thể nghi ngờ rằng Tần Ý An không thích mình?

Tần Ý An rõ ràng thích cậu đến chết.
Hắn đối với mọi người đều là một bộ dáng lạnh nhạt và không muốn đến gần, ngoại trừ cậu.

Hắn trước nay đều là đóa hoa cao lãnh trên thần đàn, nhưng hắn nguyện ý vì cậu mà ngã xuống.

18 năm, Tần Ý An có tám năm chờ đợi Tịch Bối xuất hiện.

Và mười năm, bảo vệ bên cạnh cậu.

Tần Ý An một mình che chắn trước mặt cậu, dùng đôi cánh chưa trưởng thành bảo vệ cậu, âm thầm làm rất nhiều điều khi cậu không biết.

Tần Ý An có thể không cần gì cả, chỉ cần Tịch Bối.

“Em ở ngoài cửa, nghe được lời anh và bà ngoại,” giọng Tịch Bối nghẹn ngào, “An An, anh muốn ai?”

Nghe như một con thú con sắp bị bỏ rơi, cả người run rẩy, đáng thương, khiến tim Tần Ý An như tan chảy.

Tần Ý An cúi người, tiến lại gần Tịch Bối.

Ngón tay hắn hơi lạnh, nhưng dường như vì cố gắng giữ bình tĩnh, ngoài lạnh lẽo còn có chút run rẩy.

Đưa tay lên, Tần Ý An nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương cậu.

Giọng hắn bình tĩnh: “Anh không phải phải tốt với người khác, cũng không phải phải rời đi… Đoàn Đoàn đừng lo lắng được không? Anh trai vĩnh viễn chỉ là anh trai của em.”

Hắn dường như vẫn coi Tịch Bối là trẻ con để dỗ dành.

Dường như không hiểu ý ngoài lời của Tịch Bối.

Vì trong mắt hắn, Tịch Bối tuy một lòng một dạ dựa vào mình, tuy nói thích, hơn nữa mơ thấy mình, nhưng đó đều là kết quả dưới ảnh hưởng của mình. Đó là vì mình hoàn toàn xâm chiếm bên cạnh cậu, mới khiến mỗi giai đoạn trong cuộc đời cậu đều tràn ngập tên mình.

Hắn chẳng lẽ không mong Tịch Bối cũng thích hắn sao?

Không phải.

Trời biết hắn vừa cảm giác được Tịch Bối lại đây, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên má mình, hắn đã kích động và điên cuồng đến mức nào.

Hắn cảm thấy tiền đề của mình sắp thành hiện thực.

—-Hắn có thể vì một nụ hôn này mà đối đầu với cả thế giới.

Nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của Tịch Bối, tim hắn bỗng nhiên co rút đau đớn, một ý niệm hiện lên trong đầu.

Hắn làm vậy, có đúng không?

Trong mắt hắn, Tịch Bối sinh ra đã xứng đáng nhận được sự yêu chiều của mọi người, Tịch Bối như ánh mặt trời mọc lên từ kẽ hở, dù mình đầy thương tích, vẫn có thể chiếu sáng người khác.

Là một người được chiếu sáng, Tần Ý An muốn hái mặt trời xuống, liền phải chịu đựng nỗi đau bị bỏng cháy, khả năng bị ngàn người chỉ trích.

Bản thân hắn thì không sao cả.

Nhưng hắn lo lắng mặt trời thương hại mình, chứ không phải yêu mình.

Hắn lo lắng mặt trời sẽ bị tổn thương.

Hắn sợ Tịch Bối chỉ vì lo lắng mất đi người anh trai này, nên mới đi “đường vòng”, rõ ràng còn chưa hiểu rõ lòng mình, lại theo bản năng mà hôn mình.

Tần Ý An muốn ích kỷ, muốn Tịch Bối yêu mình.

Nhưng có lẽ vì chuyện của Tịch Chính Quốc.

Tần Ý An muốn Tịch Bối học cách yêu bản thân mình hơn là yêu người khác.

Tần Ý An từng bị Tạ Diệp cười nhạo là kẻ cố chấp, hắn cũng thừa nhận điều đó.
Nhưng kẻ cố chấp cũng sẽ nguyện ý vi phạm bản năng, đi ngược lại bản tính, vĩnh viễn chờ đợi bên cạnh Tịch Bối.

Chờ đợi Tịch Bối thương xót.

“Không phải!”

Giọng Tịch Bối gần như nghẹn ngào, cậu đưa tay nắm lấy tay Tần Ý An đang đặt trên má mình, lặp lại: “Không phải, em không cần anh làm anh trai em. Em không cần anh làm anh trai em.”

Ngón tay Tần Ý An gần như co rút trong một khoảnh khắc, theo bản năng muốn rút tay về.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi tái nhợt, vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

“Bảo bối ngoan…” Hắn rõ ràng là luống cuống, “Đừng nói nữa, anh …”

Hắn như đang chờ đợi phán quyết.

Nghe Tịch Bối nói tiếp.

“Không cần làm anh trai, phải làm Tần Ý An.” Giọng Tịch Bối nghẹn ngào.

Tần Ý An cứng đờ.

Khi hắn hoàn hồn, mắt và môi đều khô khốc, như một nắm cát rơi vào giếng cạn, cọ xát ra âm thanh kẽo kẹt.

“Đoàn Đoàn, ý em là…?”

“Tần Ý An,” Tịch Bối nói nhỏ, hốc mắt đỏ hoe, “Em hỏi anh, anh muốn ai?”

Cậu chậm hơn Tần Ý An một chút, mất ba năm mới hiểu được lòng mình.

Nên bây giờ, cậu sẵn sàng bước thêm 3.000 mét, thậm chí là 30.000 mét—chỉ để đuổi kịp anh.

Toàn bộ không khí im lặng.

Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này, Tần Ý An nghe thấy tim mình đập loạn nhịp.

Trong đầu hắn có hai giọng nói đang gào thét.

Một giọng nói bảo rằng: Đây là điều ngươi hằng mơ ước! Đây là điều ngươi đã khao khát suốt ba năm qua! Ngươi còn do dự gì nữa? Ngươi không nên lập tức lao đến, ôm chặt lấy Tịch Bối và nói rằng “Anh muốn em” sao?

Nhưng giọng nói còn lại lại lạnh lùng nhắc nhở: Ngươi đang lợi dụng sự lưu luyến của Tịch Bối dành cho ngươi để kéo em ấy vào thế giới của ngươi, vào một vũng lầy đầy hỗn loạn. Em ấy vẫn chưa đủ trưởng thành, vẫn chưa hiểu hết về tình yêu. Ngươi thực sự muốn kéo em ấy vào con đường này sao? Ngươi thực sự có thể đảm bảo rằng Tịch Bối sẽ không bị tổn thương ư?

Em ấy là bảo bối của ngươi, ngươi không thể để em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ngươi phải biết rằng ngươi làm ra lựa chọn này, liền phải chuẩn bị tinh thần mất hết tất cả. Quỹ đạo cuộc đời Tịch Bối sẽ bị ngươi phá hủy.

Tần Ý An hít sâu, lồng ng.ực phập phồng dữ dội, nhưng vẫn im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi trước mắt hắn, Tịch Bối khẽ mím môi, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước, từng giọt lăn dài như chuỗi ngọc bị cắt đứt.

Ánh mắt ấy thoáng nét thất vọng.

Tần Ý An bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Ngay giây tiếp theo, hắn vươn tay, gần như thô bạo ôm chặt lấy eo Tịch Bối, tay còn lại giữ chặt sau đầu cậu.

“Bịch!”

Hai người cùng ngã xuống giường.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau. Cả hai đều không có kinh nghiệm.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc môi họ chạm vào nhau, cảm giác mềm mại, ấm áp tựa thạch trái cây lan tỏa, khiến máu trong người như đông cứng lại.

Họ cứ thế chạm môi, thật nhẹ nhàng và trân trọng, tựa như đang nâng niu thứ quý giá nhất trên đời. Ban đầu, chỉ đơn giản là tiếp xúc, hơi thở hòa vào nhau, cảm nhận rõ sự run rẩy của đối phương.

Một lát sau, nhịp thở của Tịch Bối rối loạn. Cậu theo bản năng hé môi, vô thức ngậm lấy môi dưới của Tần Ý An.

Lần này, đến lượt Tần Ý An mất kiểm soát.

Như vừa phát hiện ra bí mật nào đó, hắn nghiêng đầu, mạnh dạn tách nhẹ khớp hàm của Tịch Bối, đầu lưỡi nóng rực len vào trong, tìm kiếm vị ngọt mềm chưa từng nếm trải.

Hơi thở hòa quyện, nụ hôn cuồng nhiệt đến mức đầu lưỡi tê dại, răng môi quấn lấy nhau, vị ấm nóng tràn ngập khắp khoang miệng.

Hôn đến mức sống lưng tê dại.

Hôn đến mức cả hai như muốn hòa làm một.

Hôn đến mức nước mắt Tịch Bối rơi xuống, nhưng đôi mắt lại cong cong như đang cười.

Mãi một lúc lâu sau, Tần Ý An mới chịu buông ra, nhưng vẫn tham lam hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ kia, từng chút một, tựa như đang dỗ dành.

Hắn hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên mặt Tịch Bối, giọng nói khẽ khàng: “Đoàn Đoàn, anh phải đối mặt với ba anh, có lẽ sẽ có một thời gian không có tiền, bị người ta chế giễu.”

Tịch Bối ôm cổ Tần Ý An: “Em biết, em muốn cùng anh—”

“Không phải.” Tần Ý An lắc đầu, “Anh muốn em chịu đựng và chờ đợi một kẻ vô dụng như anh.”

Anh sẽ để em mãi là hoàng tử nhỏ và bảo bối nhỏ của anh.

Tịch Bối ngẩn người, lòng cậu mềm nhũn.

“Anh không vô dụng. Trong lòng em, anh luôn là số một.”

“Em không phải nhất thời bồng bột, cũng không phải vì sợ mất anh mà vội vã lựa chọn điều này.” Cậu nhìn sâu vào mắt hắn, từng chữ từng lời đều như khắc vào tim, “Em thích anh.”

Giọng Tần Ý An khó khăn: “…Ừm.”

“Đoàn Đoàn của anh là tốt nhất.” Hắn lẩm bẩm.

“An An,” Tịch Bối ôm vai Tần Ý An, cười nói, “Chúng ta cùng học một trường đại học, được không?”

“Được.”

Tần Ý An nói: “Chờ em vào đại học, chúng ta sẽ chính thức bên nhau.”

Tịch Bối cười, đếm ngón tay: “Tốt quá. Mất hết tất cả thì sao chứ, em có thể đi làm thêm, bán đồ gỗ khắc của em… Không có tiền cũng không sao.”

Cậu mím môi cười ngọt ngào: “Ba mẹ em cũng không có nhiều tiền. Nhưng họ vẫn rất hạnh phúc.”

“Đoàn Đoàn.”

Tần Ý An đột nhiên lên tiếng, khẽ cắn má cậu: “Hôn thêm lần nữa nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.