Tần Ý An thực ra đã cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình từ lúc Giang Uyển Kiều thò đầu ra, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại hành động của mình, như thể không hề lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Chỉ là Tịch Bối dường như ngây ngốc nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống, cậu cuối cùng cũng mở mắt, mơ màng nhìn sang.
Chỉ liếc nhìn một cái, cậu suýt chút nữa cắn phải lưỡi Tần Ý An.
Họ cuối cùng cũng dừng nụ hôn, đối mặt với ba người ở hành lang.
Một lúc lâu sau, tên ngốc Tần Tư Vũ mới chậm rãi giơ tay lên.
“Cái đó,” cậu ta dè dặt hỏi, “Vừa nãy hai người… hôn nhau à?”
Một khoảng lặng quỷ dị.
Tần Tư Vũ chưa kịp nói câu tiếp theo, Giang Uyển Kiều đã hoàn hồn, hận không thể đánh ngất cậu ta, vội vàng siết cổ cậu ta rồi cười trừ:
“Cậu ta vừa đi vệ sinh về, đầu óc chưa tỉnh táo ấy mà, sao có chuyện đó được, hai người sao có thể hôn nhau… Chắc chắn là chúng tôi nhìn nhầm rồi.”
Tần Ý An: “Chúng tôi có hôn nhau.”
Hắn nhìn Giang Uyển Kiều hai giây, phủ nhận lời cô: “Cậu không nhìn nhầm.”
Tần Tư Vũ “ưm ưm” mấy tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ “Thấy chưa! Tôi đã nói rồi mà!”, chỉ vào chính mình, kích động đến mức muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Uyển Kiều bịt miệng.
Còn Giang Uyển Kiều thì vẫn chưa thể tin được chuyện này, tiếp tục siết chặt cổ Tần Tư Vũ, suýt nữa khiến cậu ta nghẹt thở.
Hai người họ nháo đến giống như đang diễn một vở hài kịch. Nhưng bên cạnh, Tạ Diệp lại im lặng hoàn toàn, thần sắc khó mà đoán được.
Tần Ý An chỉ thoáng nhìn cậu ta trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại thản nhiên dời ánh mắt đi.
Tịch Bối xoa mặt, cảm giác nóng bừng, sau đó mới chậm rãi rời khỏi vòng tay của Tần Ý An, nhỏ giọng nói: “Uyển Kiều tỷ… hay là mấy người ngồi xuống đây nói chuyện đi?”
Ba người ngoài hành lang như bị thôi miên, thần sắc hoang mang, gần như Tịch Bối nói gì, họ liền làm theo nấy. Không ai còn tâm trí mà để ý đến bộ phim kinh dị đang chiếu hay nghĩ xem có con ma nào sắp lao đến nuốt chửng mình không.
Chai cocktail bị rơi dưới đất vẫn nằm lăn lóc, chẳng ai bận tâm thu dọn. Giang Uyển Kiều run rẩy đưa tay cầm một chai khác trên bàn trà, bật nắp, uống một hơi dài.
Tịch Bối muốn đưa tay ngăn cô lại, nhưng bất ngờ bị Giang Uyển Kiều từ chối.
Cậu khựng lại, bàn tay bị giữ lơ lửng giữa không trung.
Giang Uyển Kiều hoàn hồn, miễn cưỡng buông cậu ra.
Ban đầu cô muốn nói đùa, nhưng giờ ngồi xuống, cô lại nghiêm túc, không còn vẻ bất cần.
“Cậu nghiêm túc?” Cô hỏi.
Tần Ý An gật đầu, bình tĩnh nói: “Nghiêm túc.”
Giang Uyển Kiều giơ lon rượu lên, nháy mắt với hắn, rồi uống cạn nửa lon còn lại.
Tần Tư Vũ lần đầu thấy cô uống dữ vậy, ngạc nhiên mở to mắt, định giật lấy lon rượu, nhưng Giang Uyển Kiều né tránh.
“Này! Chuyện gì vậy!” Tần Tư Vũ cười ngốc nghếch, làm người hòa giải, “Chúng ta từ từ nói chuyện, uống rượu không vui đâu, đúng không?”
Không ai thèm để ý đến cậu ta.
Giang Uyển Kiều uống cạn chai, mặt không có chút cảm xúc. Sau một hồi im lặng, cô lại lên tiếng:
“Hai người… bắt đầu từ bao giờ?”
Lần này người trả lời không phải Tần Ý An, mà là Tịch Bối.
Tịch Bối ngẩn người, rồi lắc đầu: “Không có.”
“Không có?!”
Giang Uyển Kiều nghe xong, “cạch” một tiếng đặt mạnh chai rượu xuống bàn trà, kinh ngạc thốt lên: “Cái gì mà không có?!”
“Đừng nói với tôi là cái kiểu nghiêm túc của Tần Ý An là cái kiểu này đấy nhé?!”
Tần Tư Vũ cũng bắt đầu kích động, giọng nói lớn hơn hẳn. Nụ cười trên mặt cậu ta từ từ biến mất, từ hóng hớt chuyển sang chất vấn:
“Đúng vậy! Cái gì mà không có?! Anh họ, chuyện này anh làm sai rồi! Hai người còn chưa chính thức yêu nhau mà đã hôn nhau… Anh không thấy như vậy là bội tình bạc nghĩa sao?!”
Tạ Diệp nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, nhưng lúc này lại khẽ kéo kéo áo hai người, như muốn bảo họ đừng nói nữa.
Tịch Bối không ngờ phản ứng của họ lại dữ dội như vậy, vội vàng lên tiếng giải thích: “Không phải như thế…”
Tần Ý An vẫn giữ nguyên thần sắc bình tĩnh, không có ý định phản bác hay giải thích gì.
“Nếu nói là quan hệ yêu đương,” Tịch Bối nói, “còn thiếu một chút thời gian nữa mới bắt đầu, vì em nhỏ hơn An An một tuổi, nên An An phải đợi em một năm.”
“…”
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Tần Tư Vũ chợt hiểu ra điều gì đó, nhíu mày nhìn Tịch Bối, có vẻ vẫn hơi hoang mang, thử dò hỏi: “Ý là, Bối ca không cho anh họ của tôi danh phận…?”
Giang Uyển Kiều phun cả ngụm rượu: “Tần cẩu, cậu hôn người ta rồi mà vẫn còn giữ giới hạn, chưa đủ tuổi thì không yêu?!”
Tần Tư Vũ lẩm bẩm: “Nói không cho Bối ca yêu sớm thì chính là không cho yêu sớm! Đây mới đúng là một người đàn ông chân chính, ngay cả với bản thân cũng tàn nhẫn như vậy!”
Tần Ý An nhẹ nhàng nâng mắt, liếc nhìn nhóm người đang tranh luận, sau đó lại dời ánh mắt về phía Tạ Diệp, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng cúi đầu.
Tịch Bối đỏ bừng tai, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Vì tụi em vẫn chưa thi xong… Cũng chưa chính thức bắt đầu mối quan hệ, nên chưa nói cho mọi người biết.”
Tần Ý An tiếp lời: “Chuyện này là nghiêm túc. Nhưng chúng tôi chỉ bắt đầu khi Đoàn Đoàn trưởng thành. Tôi muốn chuẩn bị thật tốt, cũng hiểu rõ những gì mình sẽ phải đối mặt trong tương lai.”
Tần Ý An hỏi: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Thực ra, nhìn vẻ mặt của Giang Uyển Kiều và Tần Tư Vũ, có thể thấy họ không hề có suy nghĩ bài xích hay kỳ thị gì.
Mặc dù cả hai đều là người theo đuổi tình yêu nam nữ truyền thống, từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện này, nhưng điều đó không quan trọng.
Họ không cần phải hiểu sâu về chuyện tình cảm đồng giới, cũng không cần có kiến thức chuyên môn về nó.
Điều duy nhất họ quan tâm chính là hai người bạn thân của họ đang ở bên nhau hạnh phúc. Thế là đủ.
Giang Uyển Kiều do dự một chút rồi cẩn thận hỏi: “Bà ngoại… có biết không?”
Tần Ý An gật đầu.
Hai người kia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tư Vũ như thể hiểu rõ suy nghĩ của Giang Uyển Kiều, lẩm bẩm: “Biết là tốt rồi… Bà ngoại có vẻ rất ủng hộ hai người… Nếu ngay cả bà cũng không đứng về phía các cậu, thì đúng là tiêu thật…”
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Dù sao chú Tần chắc chắn sẽ không vui khi thấy hai cậu ở bên nhau.”
Cả hai người không thể không thừa nhận, mặc dù đây là một chuyện bất ngờ đến khó tin, nhưng họ vẫn không có gì để phản đối.
Nghe thì có vẻ sốc, thậm chí hơi khó tiếp thu.
Nhưng khi nó thực sự xảy ra, tất cả lại trở nên rất tự nhiên, như một điều hiển nhiên vốn dĩ đã vậy.
Mười năm trước, hai người họ đã là người quan trọng nhất của nhau.
Suốt mười năm qua, giữa họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn, tình cảm bền chặt hơn bất cứ tình bạn nào khác.
Hơn nữa, cho dù Giang Uyển Kiều và Tần Tư Vũ có cố tưởng tượng xa xôi đến đâu, họ cũng không thể tìm ra ai khác có thể phù hợp với nhau hơn hai người này.
“Tôi không có gì để nói.” Giang Uyển Kiều thở dài. “Dù tôi thật sự cảm thấy chuyện này khó tin, nhưng lại thấy nó… hợp lý một cách kỳ lạ.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Ý An, nghiêm túc nói: “Chỉ có một điều tôi muốn nhắc nhở cậu.”
Không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc hẳn.
Giang Uyển Kiều ánh mắt sắc bén, giọng điệu chắc chắn: “Tần Ý An, nếu cậu dám phụ lòng Tịch Bối, cậu coi như xong đời.”
Trong không khí dường như có chút mùi thuốc súng.
Giang Uyển Kiều rõ ràng không chỉ nói cho có, mà là hoàn toàn nghiêm túc.
Nhưng Tần Ý An không hề cảm thấy bị đe dọa, hay cảm thấy cô không biết lượng sức mình.
Hắn ngược lại nghiêm túc quay đầu, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn” với Giang Uyển Kiều.
Hắn nắm chặt tay Tịch Bối.
Tịch Bối mở to đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm Tần Ý An.
“Được rồi,” Tần Tư Vũ lại nở nụ cười chân thành, “Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy… Mọi người đều hiểu rõ đối phương là người thế nào. Anh họ tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm.”
Trong lòng Tần Tư Vũ, không ai đối xử với Tịch Bối tốt hơn Tần Ý An. Hai người họ ở bên nhau, chẳng phải là sự kết hợp hoàn hảo sao?
Ánh mắt của mọi người giao nhau, tựa như ngầm hiểu ý đối phương.
Giang Uyển Kiều mở thêm vài lon, đưa cho mọi người, nhún vai: “Được rồi, uống đi, hôm nay không say không về!”
“Được thôi, tôi cũng—“
“Đủ rồi đấy!”
Một tiếng gầm vang lên.
Cả nhóm sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Ngay khoảnh khắc bốn người vừa đưa tay lấy lon nước, Tạ Diệp – người từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ ngồi ở góc phòng – cuối cùng cũng không thể nhịn thêm nữa.
Hơn nữa, rõ ràng những lời cậu ta nói không phải là để ủng hộ hai người họ.
Đây là một tình huống không ai có thể lường trước được.
Đôi mắt Tạ Diệp đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, lồng ng.ực phập phồng vì xúc động. Có lẽ cậu ta đã kìm nén quá lâu, đến mức không thể chịu đựng thêm nữa.
“Các cậu không ai nhắc đến chuyện này, vậy để tôi nói!” Tạ Diệp nhìn lướt qua mọi người rồi dừng ánh mắt lại trên người Tần Ý An. “Cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu có nghĩ đến hậu quả chưa?!”
Tần Ý An đã đoán trước được Tạ Diệp sẽ nói vậy.
Hắn gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
“Cậu biết cái quái gì! Nếu là người khác yêu nhau đồng tính, tôi chẳng quan tâm, kệ họ! Nhưng đây là cậu, và Tịch Bối!” Tạ Diệp quát, “Chính vì là Tịch Bối! Tôi biết cậu không đùa, cũng không phải chơi bời!”
“Tạ Diệp, cậu bình tĩnh một chút…” Tần Tư Vũ đưa tay kéo nhẹ tay áo cậu ta. “Có gì thì nói chuyện đàng hoàng—“
“Muốn tôi nói đàng hoàng thế nào đây?” Đôi mắt Tạ Diệp đỏ hoe, cậu ta nghiến răng. “Cậu tưởng tôi không biết hai người đã làm bao nhiêu chuyện sao? Chúng ta chỉ là học sinh cấp ba, dù có giỏi đến đâu thì những gì chúng ta làm cũng chỉ là những dự án nhỏ. Chỉ cần một cú đạp từ những kẻ tích lũy quyền lực suốt bao năm qua, tất cả sẽ sụp đổ trong chớp mắt!”
Thực ra, chính vì biết Tần Ý An đã nỗ lực đến nhường nào, nên Tạ Diệp mới cảm thấy hành động của hắn lúc này quá điên rồ, quá ngu xuẩn.
“Hiện tại cậu đang vui vẻ, vì cậu nghĩ mọi chuyện đều tốt đẹp,” Tạ Diệp tiếp tục. “Cậu cho rằng cậu không sợ chú Tần, nhưng hãy nghĩ lại đi! Những dự án mà chúng ta vất vả xây dựng trong suốt một, hai năm qua, trong mắt ông ấy chẳng đáng một xu!”
“Chúng ta không thể đấu lại với ông ấy, hãy tỉnh táo đi!” Tạ Diệp quay đầu, như thể không biết nên diễn đạt cảm xúc của mình thế nào. “Hai người các cậu còn chưa chính thức bên nhau, vậy thì hãy dừng lại đi. Chấm dứt mọi chuyện trước khi quá muộn. Nếu không, đến cả đại học cũng chưa chắc vào được đâu!”
“…Cậu!”
Những lời nói ấy quá đột ngột, đến mức không ai kịp phản ứng.
Giang Uyển Kiều hoàn hồn lại, vội kéo lấy góc áo Tạ Diệp: “Cậu có ý gì?”
Tạ Diệp quay đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Ý tôi là, hai người họ nên chia tay. Tôi không giống các cậu, tôi không ủng hộ họ yêu nhau.”
“……”
Sắc mặt Giang Uyển Kiều thoáng biến đổi, cô nhíu mày: “Cậu điên rồi sao?!”
“Tạ Diệp! Cậu còn xem mình là anh em không hả?!”
Tần Tư Vũ đứng dậy, trừng mắt giận dữ.
Cậu ta xô đẩy Tạ Diệp: “Cậu nói có phải tiếng người không vậy? Yêu nhau là phạm pháp hay tội ác à? Ý cậu là tiền quan trọng hơn tình yêu à?”
Khi Tần Ý An và Tịch Bối còn chưa lên tiếng, Giang Uyển Kiều và Tần Tư Vũ đã bắt đầu phản bác Tạ Diệp, cảnh tượng trở nên căng thẳng.
Tần Ý An đứng dậy, tiến lên hai bước, ngăn cản cuộc xung đột.
Giang Uyển Kiều và Tần Tư Vũ mới cố gắng kiềm chế cơn giận, họ ngồi sang một bên, cạnh Tịch Bối.
Tịch Bối, người trong cuộc, lúc này lại đặc biệt bình tĩnh.
Chiếc áo hoodie màu xanh nhạt khiến cậu trông ngoan ngoãn, mềm mại như không phải người thật, con búp bê xinh đẹp này khiến người ta nghĩ cậu “ngốc nghếch” hoặc không có chính kiến.
Nhưng Tịch Bối thực tế là một mặt trời nhỏ có thể dùng sức mạnh của mình để sưởi ấm người khác.
Cậu được Tần Ý An cưng chiều, nhưng chính cậu mới là người luôn chiếu sáng Tần Ý An.
“Tạ Diệp.” Tần Ý An trầm tĩnh lên tiếng. “Tôi biết cậu muốn nói gì, cũng hiểu rõ ý của cậu.”
Tần Ý An không phải kẻ ngốc, hắn hiểu tất cả.
Hắn biết, thậm chí có thể nói rằng suy nghĩ của Tạ Diệp mới là điều phù hợp với cách nhìn nhận của phần lớn xã hội hiện tại.
Tại sao lại làm những chuyện “châu chấu đá xe” trong khi biết mình không đủ khả năng? Tại sao vì cái gọi là “tình yêu” mà đánh mất mọi thứ?
Người như thế không phải là kẻ ngu xuẩn sao? Đúng vậy, là kẻ ngốc.
Nhưng kể từ khi gặp Tịch Bối, Tần Ý An tình nguyện làm kẻ ngốc đó.
Hắn không sợ những sóng gió phía trước, không ngại mất đi tất cả, cũng không lo lắng về những gì Tạ Diệp nói – về thứ quyền lực có thể “giẫm chết” hắn chỉ bằng một cú đạp.
“Cậu biết?” Tạ Diệp cười lạnh, “Cậu biết cái gì? Tôi nói thẳng, chúng ta là thiếu gia nhiều năm như vậy, cậu chắc chắn có thể thích nghi với cuộc sống khó khăn đó, tự kiếm tiền bằng hai bàn tay trắng?”
“Hơn nữa,” cậu ta nhìn Tịch Bối, “Cậu tự biết đấy! Tịch Bối còn 1 năm nữa mới đủ 18 tuổi.”
“Từ lúc còn học tiểu học, tôi đã nói rồi. Sẽ có rất nhiều cô gái thích cậu ta. Tính cách cậu ta cũng phù hợp với những cô gái ấy. Cậu ta gặp phải cậu, đây không phải là ông trời ban cơ hội cho cậu, mà là một bi kịch! Cậu ta quá xui xẻo!”
Tạ Diệp gần như đã mất kiểm soát, lời nói cũng chẳng còn giữ ý tứ.
Ngay cả khi cổ áo bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, cậu ta vẫn không hề dừng lại.
Tần Ý An có thể chịu đựng Tạ Diệp mắng mình, hắn không hề dao động.
Nhưng khi cậu ta nói đến vết thương lòng của Tịch Bối thì đã quá đáng.
Sắc mặt Tần Ý An trầm xuống, hắn cao hơn Tạ Diệp 5cm, đôi mắt màu lưu ly sắc bén nhìn xuống Tạ Diệp.
“Cậu đủ rồi.”
“Tôi thấy chưa đủ!” Mặt Tạ Diệp hơi đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng rất hung dữ, “Cậu coi yêu đồng tính là chuyện gì mà ai cũng chấp nhận được sao? Cậu coi đó là trò đùa à?”
Cậu ta đột ngột giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào Tịch Bối.
“Cậu có biết không, Tần Ý An?” Giọng Tạ Diệp trầm xuống. “Dù cậu không coi chuyện này là trò đùa, dù cậu có thể rút lui toàn thân, nhưng cậu ấy thì không thể.”
“Tôi coi cậu là bạn thân nhất, cũng coi Tịch Bối là em trai, tôi không muốn hai người nhất thời hồ đồ, sau này hối hận.”
Cậu ta nói rất hùng hồn.
Sau khi cậu ta nói xong, cả căn phòng rơi vào yên lặng. Giang Uyển Kiều thậm chí còn ôm mặt, cố nhịn lại một tiếng thở dài đầy bất lực.
Những lời Tạ Diệp nói hôm nay, từng câu từng chữ đều rất khó nghe.
Không ai có thể giữ bình tĩnh khi nghe cậu ta tuôn ra những lời như pháo liên thanh. Cơn tức giận dâng lên, nhưng đến khi câu cuối cùng vang lên, cảm giác ấy dường như tan biến.
“Tạ Diệp, cậu…”
“Đúng vậy, tôi thì sao?” Cậu ta quay đầu, dùng mu bàn tay lau nhẹ khóe mắt, giọng thấp xuống: “Tôi cũng không phải loại công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.”
Tạ Diệp chưa bao giờ là kẻ bất cần.
Cậu ta là người quen biết Tần Ý An sớm nhất, cũng là người làm bạn với anh lâu nhất.
Thành tích học tập của Tạ Diệp không tốt, nhưng nhà cậu ta không chỉ có một đứa con. Nếu cậu ta không xuất sắc, tự nhiên sẽ có người khác thay thế. Những gia đình hào môn như thế, chính là tàn nhẫn nhất.
Cậu ta không giống Tần Ý An – người thừa kế duy nhất của một gia tộc hào môn đỉnh cấp.
Cậu ta cũng không phải Giang Uyển Kiều – tiểu thư được gia đình yêu chiều hết mực.
Cậu ta càng không phải Tần Tư Vũ – chàng thiếu gia được bố mẹ nuông chiều hết lòng.
Và cậu ta cũng không phải Tịch Bối – người từng trải qua những tháng ngày trắng tay, thiếu thốn mọi thứ.
Tạ Diệp bị kẹt giữa ranh giới của hai thế giới. Những người như cậu ta mới là những kẻ mâu thuẫn nhất.
“Dù sao thì bốn người các cậu cũng đã thống nhất với nhau rồi.” Cậu ta cúi đầu, kéo lại chiếc áo bị nắm nhăn nhúm. “Đừng để tâm đến suy nghĩ của tôi làm gì.”
“Nghĩ lại, tôi thấy mình thật nực cười. Tôi nói những điều này với các cậu để làm gì chứ?” Cậu ta lẩm bẩm, giọng rất nhỏ.
“Không hề nực cười.” Người nói câu này là Tịch Bối.
Tạ Diệp sững lại. Cậu ta đứng yên tại chỗ, không nói thêm lời nào.
Tịch Bối lúc nào cũng ấm áp như vậy.
Dù vừa bị Tạ Diệp vô tình dùng lời nói đâm vào tim, cậu vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như hoàn toàn không để tâm đến những gì vừa xảy ra.
“Cậu lo lắng cho chúng tôi, tôi biết.” Tịch Bối hơi nhếch môi cười nhẹ. “Cậu sợ chúng tôi sẽ bị hiện thực đánh bại, vì Tần gia quả thật là một con quái vật khổng lồ không thể chống lại. Cậu cũng lo tôi sẽ bị tổn thương, vì nhìn tôi có vẻ là người đáng thương nhất.”
Tịch Bối cảm nhận được Tần Ý An ở phía sau mình, cậu nói năng rành mạch, giọng điệu tự nhiên ôn hòa.
“Nhưng đối với tôi mà nói, gặp được An An và các cậu chưa bao giờ là một bi kịch. Con đường này là do chính tôi lựa chọn. Tôi không thích con gái, đó là điều đã được định sẵn. Nếu tôi thực sự đến với một cô gái chỉ vì ép buộc, chẳng phải tôi sẽ làm hại cô ấy hay sao? Đó mới là điều đáng xuống địa ngục nhất.”
Tịch Bối khẽ nói: “Không phải ai sinh ra cũng là thiếu gia tiểu thư, cũng không phải chỉ có họ mới được yêu đương.”
“Mất hết tất cả cũng không đáng sợ như vậy, mất hết tất cả cũng có thể làm lại từ đầu.”
Tạ Diệp bất giác ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tịch Bối.
Tịch Bối nói chuyện nghiêm túc, tự nhiên không để ý có người đứng sau lưng, Tần Ý An ôm Tịch Bối vào lòng.
Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo của Tạ Diệp, động tác không nhẹ không nặng, nhưng như ngầm nói với cậu ta rằng “Chúng ta vẫn là bạn bè.”
Tần Ý An nói rất thẳng thắn.
Hắn trước giờ không thích giữ mặt mũi cho ai, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Cậu sợ thua, sợ trắng tay, sợ bị từ chối, sợ phải bắt đầu lại từ đầu.”
Tần Ý An bình tĩnh nói: “Nhưng cậu mới chỉ 18 tuổi.”
“Cậu còn gì để sợ.”
Cậu có rất nhiều thời gian và cơ hội để làm lại, chỉ cần không đầu hàng, dù thế nào, dù phải bò trên đất, cũng có thể bò đến đích.
Tạ Diệp như chợt tỉnh ngộ, cổ họng khẽ nghẹn lại, theo bản năng nói: “Cậu…”
“Những gì cậu nói đều rất có lý. Đó là cách làm thông minh nhất.” Tần Ý An bình thản bình luận. “Nhưng tôi vừa suy nghĩ kỹ, tại sao tôi lại không muốn nghe theo cậu? Tại sao tôi không muốn làm điều thông minh nhất?”
Bởi vì ba hắn đã từng làm “điều thông minh nhất” rồi.
Ông có tiền, có quyền, nên đưa Lan Vi ra nước ngoài chữa trị. Theo lẽ thường, đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bản thân Lan Vi không muốn.
So với việc xuất ngoại điều trị, bà ấy chỉ muốn ở lại quê nhà, cùng Tần Việt Nguyên đi du ngoạn, tận hưởng ba tháng cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng Tần Việt Nguyên đã không làm như vậy.
Nhiều năm trôi qua, liệu ông có từng hối hận? Có từng nghĩ rằng “Giá như khi ấy, mình không làm vậy…”
“Thông minh nhất, chưa chắc là tốt nhất.” Tần Ý An nói.
Hắn cũng vậy.
Hắn không cần làm điều thông minh nhất. Hắn không muốn chia xa Tịch Bối.
Hắn sẵn sàng ngu ngốc đối đầu với con quái vật khổng lồ kia.
Vì hắn và Tịch Bối sẽ ở bên nhau mãi mãi, dù có phải đối mặt với phong ba bão tố.
“…”
Tịch Bối cười: “Tạ Diệp, cảm ơn cậu nhé. Thật sự, tôi rất vui vì cậu coi tớ là bạn tốt.”
Nhờ có Tạ Diệp, Tịch Bối càng thêm chắc chắn về lựa chọn của mình —— cậu muốn ở bên Tần Ý An mãi mãi.
Trước đây, cậu không biết mình và Tần Ý An sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng bây giờ, cậu đã biết. Và cậu không hề sợ hãi.
Tạ Diệp quay mặt đi. “Vừa rồi tôi còn châm chọc cậu… Tôi thực sự không xứng đáng để cậu cảm ơn…”
“Ai da!”
“Chậc!”
Cậu ta chưa nói hết câu, Tần Tư Vũ và Giang Uyển Kiều đã mỗi người một bên vây cậu lại, vỗ mạnh lên vai cậu.
“Làm bộ với anh em làm gì?” Tần Tư Vũ hừ một tiếng, “Nhưng cậu nhớ đấy, lần sau có chuyện thì nói tử tế, nghe rõ chưa?”
Giang Uyển Kiều nâng ly rượu: “Uống đi, hôm nay say khướt mới thôi!”
Tần Ý An không nói gì, chỉ giơ nắm đấm khẽ chạm vào nắm đấm của Tạ Diệp.
“Cảm ơn huynh đệ,” anh nói, “Sau này còn phải nhờ cậu chiếu cố.”
Tạ Diệp không kìm được, mếu máo cười, ôm chầm lấy bốn người bên cạnh.
Bộ phim kinh dị đã đến hồi kết.
Tạ Diệp định với tay lấy chiếc USB để xem tiếp, nhưng Tần Tư Vũ hoảng hốt, vội vàng nói “Không được”.
Giang Uyển Kiều cười lớn, nói Tần Tư Vũ chắc chắn đã xem mấy thứ không đúng đắn, còn giả bộ nói là phim ma.
Tần Tư Vũ đỏ mặt tía tai, chọn một bộ phim hoạt hình manga để chiếu.
Tần Ý An và Tịch Bối không có ý kiến gì.
Tịch Bối uống vài ngụm đã hơi say, cậu lắc đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tần Ý An.
Tần Ý An không nhịn được, khẽ véo má cậu.
“…”
Tạ Diệp quay đầu đi. Thực ra, Tần Ý An dũng cảm hơn cậu nhiều, những lời cậu vừa mắng Tần Ý An, thực chất là đang mắng chính mình.
Tần Ý An có lẽ thực sự có thể tay trắng làm nên sự nghiệp, dự án của cậu ta dù bị con quái vật khổng lồ kia nghiền nát, cậu ta vẫn có thể làm vô số dự án khác.
Cậu ta từ nhỏ đã thông minh, quật cường và cố chấp, chuyện đã quyết là sẽ làm được.
Cậu ta muốn cả đời bên Tịch Bối, muốn cưng chiều Tịch Bối cả đời.
Tạ Diệp biết, cậu ta không đùa.