Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 19: Chương 19



“Hay là, nên gọi anh là Phương Thiếu Ninh?”

“Khụ… khụ khụ khặc.” Lỗ Trường Phong đang im lặng ăn sáng bên cạnh uống được nửa cốc sữa đậu nành, suýt nữa thì phun ra ngoài.

“Bác sĩ Phương?” Gã kinh ngạc nhìn “Trần Phi” vẫn đang ăn bánh bao.

Các nhà đầu tư trên màn hình cũng kinh ngạc như gã ta:

【Ủa a lô?】 

【Tôi không nghe nhầm chứ? Scao nói đây là bác sĩ Phương?】 

【Phương Thiếu Ninh là ai? Sao cậu ta biết tên bác sĩ Phương là gì?】 

【Scao tối qua đã nhìn thấy tên bác sĩ Phương trên bảng thông báo.】 

【Không phải, trọng điểm là Trần Phi thế nhưng không phủ nhận!】 

【Trần Phi không phải chết rồi sao?】 

【Chuyện gì thế này, chuyện gì thế này? Những người anh em cú đêm tối qua vào giải thích đi?】 

【Những người anh em cú đêm tối qua cũng không biết gì luôn!!!】 

【Tôi chỉ không xem có một đêm thôi, sao giá trị tiềm năng cũng giảm rồi, vừa lên đã cho tôi một quả bom lớn thế này.】 

【+1, tại sao giá trị tiềm năng giảm, tại sao điểm tích lũy của Dương Bồi về không, tại sao Trần Phi đã chết đột nhiên sống lại còn bị Scao nói là bác sĩ Phương, tôi cảm thấy mình bây giờ như bỏ lỡ mười tập phim vậy, ngơ ngác.】 

【Quy tắc người chết sống lại sao có thể xuất hiện trong cấp E? Nhặt được món hời lớn rồi?】 

【Mấy người tối qua đi ngủ cũng đừng xoắn xuýt cái giá trị tiềm năng vớ vẩn của mấy người nữa, dự án của chúng ta hình như xuất hiện một quy tắc ghê gớm rồi!】

Cốc sữa đậu nành trong tay Lỗ Trường Phong cũng cầm không vững, Bạch Tẫn Thuật ghét bỏ hơi lùi lại phía sau, gã vội vàng rút mấy tờ khăn giấy lau sạch vết nước trên bàn, không kịp chờ đợi đặt cốc sữa đậu nành xuống hỏi: “Anh Scao! Sao anh biết được?”

Rõ ràng ngoài cuộc kiểm tra của chủ nhiệm Tôn tối qua, những thứ bọn họ nhìn thấy đều giống nhau mà!

Anh Scao nhà gã đặt đũa xuống bàn, liếc nhìn gã nhẹ tênh: “Đừng bao giờ tin vào ấn tượng tổng quan, anh bạn ạ, mà hãy tập trung vào những chi tiết”

——Câu thoại kinh điển trong bộ truyện trinh thám Sherlock Holmes.

Lỗ Trường Phong cảm thấy mình bị khinh thường rồi.

Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của gã, “Trần Phi” thản nhiên xé đôi miếng bánh quẩy, nhúng vào cháo rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Tôi cũng rất tò mò, sao cậu phát hiện ra?”

Hắn mở tay ra cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, nghi hoặc nói: “Lẽ ra, nhìn thế này thì không nhận ra mới đúng chứ?”

Hai đôi mắt khó hiểu cùng nhìn về phía Bạch Tẫn Thuật.

“Đương nhiên là không nhìn ra rồi,” thanh niên tóc dài một tay chống má, nói như người đang giải đố, “Người ngồi trước mặt tôi chẳng phải là Trần Phi sao?”

“Ồ, vậy thì được rồi.” Bác sĩ Phương thu tay về, tiếp tục cuộc chiến với bát cháo thịt trứng bắc thảo trước mặt.

Lỗ Trường Phong ngây người hai giây, lập tức phản ứng lại: “Ý anh Scao là bác sĩ Phương thay thế Trần Phi?”

Đầu óc Lỗ Trường Phong cũng nhanh đấy, thanh niên tóc dài khen ngợi nhìn gã: “Sửa lại chút, không phải thay thế, mà là trở thành.”

Hai người này cứ thế nói chuyện trước mặt đương sự.

Lỗ Trường Phong không ngốc, vừa nhắc đã hiểu, sự khác biệt giữa hai từ “thay thế” và “trở thành” chỉ có thể là: nếu bác sĩ Phương “thay thế” Trần Phi, vậy bản chấthắn ta bây giờ vẫn là bác sĩ Phương, chỉ thay thế vị trí của Trần Phi; nhưng nếu bác sĩ Phương “trở thành” Trần Phi, vậy bây giờ hắn chính là Trần Phi. Giống như anh Scao nói: “Người ngồi trước mặt tôi chẳng phải là Trần Phi sao?”

Lỗ Trường Phong đã hiểu, các nhà đầu tư thì vẫn còn hơi mơ màng:

【???】

【Tôi hình như hiểu rồi, nhưng lại hình như không hiểu lắm.】 

【Scao cậu mau giải thích đi tôi đang gấp lắm lắm lắm lắm lắm.】 

【Tôi biết các bạn đang gấp nhưng đừng hối, ranh giới giữa không gian thần cấp và không gian bình thường là người chết sống lại, sao có thể xuất hiện trong cấp E, đầu tiên nồng độ năng lượng giữa các không gian khác nhau, cho dù Tổ Chức mù quáng đến đâu cũng không thể phân loại một không gian thần cấp vào cấp E được.】 

【Vậy rốt cuộc là sao, tôi là vua gấp gáp, tôi chỉ muốn biết quy tắc này là gì thôi!】 

【Tôi gấp rồi tôi gấp rồi tôi gấp rồi.】

“Muốn giải thích rõ tại sao bác sĩ Phương lại ở đây, cần phải làm rõ một tiền đề, trong không gian vô định này, từ khóa cốt lõi sẽ là ‘thân phận’.” Như thể biết rằng trên màn hình bây giờ toàn là lũ khỉ đang nhảy nhót, thanh niên tóc dài đại phát từ bi, bắt đầu giải thích trước bàn ăn.

“Tối qua đã rất rõ ràng, người bệnh xuất hiện trong bệnh viện, phải phù hợp với thân phận bệnh nhân, không được làm những việc không phù hợp với thân phận, ví dụ như phủ nhận bệnh tình của mình.”

Lỗ Trường Phong gật đầu.

Người khác có rõ hay không gã không biết, nhưng sau trò hề hoang đường tối qua, gã rõ ràng cũng đã động não.

“Vậy thì mục đích của hai quy tắc xác minh không chính xác hôm qua đã sáng tỏ, quy tắc thứ nhất: không cho phép người nhà bệnh nhân vào khu nội trú, là vì trong bệnh viện chỉ có thể xuất hiện ba loại thân phận: bệnh nhân, bác sĩ, y tá, người nhà không thuộc một trong ba loại thân phận này vào khu nội trú sẽ bị đuổi ra. Quy tắc thứ hai: người bệnh phải mặc áo bệnh nhân, là vì trang phục trong bệnh viện chính là đại diện cho ba loại thân phận, tức là áo bệnh nhân, áo blouse trắng và áo y tá.”

Bạch Tẫn Thuật bình tĩnh sắp xếp những quy tắc đã tổng kết được tối qua.

“Quy tắc đã thông qua nhưng cần bổ sung là: sau mười một giờ rưỡi bệnh nhân không được đi lại trên hành lang.” Cậu gõ gõ mép bàn, “Y tá trực ban bảo cậu về, chứng tỏ trong quy tắc này không đề cập đến bác sĩ và y tá, họ có quyền giám sát bệnh nhân sau mười một giờ rưỡi. Chúng ta thân là người bệnh, mặc áo bệnh nhân ra ngoài, tuy rằng tiếng bước chân làm kinh động người bệnh trong các phòng bệnh khác, nhưng khi có y tá dẫn đường, họ cũng không thể vi phạm quy tắc mà ra ngoài.”

Lỗ Trường Phong gật đầu, cảm thấy mạch suy nghĩ của mình thông suốt hơn hẳn: “Vậy nên anh Scao tối qua bảo họ bò về, là vì bò thì không có tiếng bước chân!”

Thảo nào khi không có y tá dẫn đường, bốn thành viên khác cũng an toàn trở về phòng bệnh!

Màn hình vô tình châm biếm:

【…Không, tôi đoán anh Scao của ông chỉ là vì thích chơi khăm người ta thôi.】 

【Đồng ý.】 

【Tôi thậm chí còn nghi ngờ việc tối qua mọi người cùng nhau hét tôi có bệnh tôi có bệnh cũng là trò tiêu khiển của Scao.】 

【Đừng nghi ngờ, chính là vậy đó.】 

【Lỗ Trường Phong đừng nói là ông không thấy, tối qua anh Scao cười vui dữ lắm.】 

【…Tối qua tôi thật ra cũng cười rất vui.】 

【Tôi cảm thấy tên mập này xong rồi, cậu ta đã dính lớp filter lạ lùng nào đó dành cho Scao rồi, Scao làm gì trong mắt cậu ta cũng được thêm tám trăm lớp filter.】 

【Scao baby cố ý làm việc xấu cũng đáng yêu ghê.】 

【Nhỏ bên trên cũng xong rồi.】 

【Theo lý thuyết, Scao tuy rằng có thú vui xấu xa nhưng cũng cứu những thành viên khác mà, cậu ta thật ra cũng tốt lắm.】 

【Má ơi, Lỗ Trường Phong lên nick chính nói chuyện kìa.】

“Đúng, tôi đã làm một thí nghiệm, tiếng bước chân là chìa khóa để đánh thức bệnh nhân,” Bạch Tẫn Thuật không nhìn thấy màn hình đã bóc trần thú vui xấu xa của cậu, tiếp tục trả lời, “Còn việc tôi dám đi bộ về cũng là một thí nghiệm, tối qua sau khi ra khỏi phòng kiểm tra, tôi đã lấy một chiếc áo blouse trắng từ chỗ chủ nhiệm Tôn.”

Lỗ Trường Phong lập tức nhớ ra, tối qua anh Scao khi đẩy cửa bước ra khỏi phòng kiểm tra, trên người quả thật có khoác một chiếc áo blouse trắng.

Khi gã đẩy cửa vào buổi sáng, chiếc áo đó vẫn còn treo ở đầu giường bệnh.

Bạch Tẫn Thuật gõ gõ mép bàn, gọi gã tập trung: “Vậy nên sự chuyển đổi trang phục đã khiến thân phận của tôi cũng tạm thời chuyển đổi, tôi mặc áo blouse trắng với thân phận bác sĩ đi trên hành lang, không tính là vi phạm quy tắc.”

Lỗ Trường Phong bừng tỉnh.

Nhưng gã vẫn còn một điểm không hiểu: “Vậy anh Scao phát hiện ra nhiều quy tắc như vậy sao không viết ra?”

Sau khi thêm quy tắc mới sẽ mở ra vòng đầu tư mới, phần lớn quỹ đầu tư mới sẽ được quy đổi thành điểm thưởng cho chính đội viên nhập quy tắc. Hơn nữa sau khi phát hiện quy tắc mới, cũng có thể thông qua kiểm định quy tắc để phán đoán xem có xuất hiện sai sót hay thiếu sót gì không.

Có thể nói trong không gian vô định, viết quy tắc là một việc trăm lợi mà không một hại.

Tổ Chức chính là để phòng ngừa các thành viên thăm dò trong không gian xa lạ sống ngày qua ngày rồi nhận tiền trợ cấp, mới thiết lập loại quy tắc này.

“Sao phải viết?” Thanh niên tóc dài hỏi ngược lại.

“Quy tắc một khi xác nhận chính xác, sẽ thông báo toàn đội, đem nhiều tin tức như vậy tặng không cho Dương Bồi, tôi đâu phải đồ ngu” Cậu chuyển giọng, nhìn về phía bác sĩ Phương đã ăn no uống đủ, từ từ vẽ ra một nụ cười hiền hòa, “Hơn nữa bây giờ, ngoài Tổ Chức ra, chẳng phải đã xuất hiện một người có thể xác minh những quy tắc này sao?”

——Bác sĩ Phương.

Là bác sĩ trong bệnh viện, không ai quen thuộc chi tiết những quy tắc này hơn hắn đúng không?

Bác sĩ Phương rút một tờ giấy lau miệng: “Cậu rất thông minh.”

Trước đây những người đó phát hiện những quy tắc này, đều là sau hai ba ngày rồi, trước kia chưa có ai có thể sau đêm đầu tiên đã tổng kết rõ ràng như vậy.

Đương nhiên rồi, điều này cũng liên quan đến việc cậu ta vừa vào đây đêm đầu tiên đã gặp phải những chuyện mà người khác phải mất hai ba ngày mới gặp hết.

Trần Phi bị chém ngang lưng, ánh nhìn ở hành lang, kiểm tra nhập viện, không thời gian ngưng đọng, sau khi vào bệnh viện, rất nhiều quy tắc đều phải đợi đến khi sự kiện cố định kích hoạt mới có thể phát hiện, trước đây người vào đây rất ít ai có thể trong một buổi chiều cộng một buổi tối kích hoạt nhiều quy tắc như vậy.

“Còn phải nói.” Thanh niên tóc dài không đổi sắc mặt nhận lời khen, ngăn Lỗ Trường Phong đang tiến lên dọn dẹp bàn ăn sau khi thấy bọn họ ăn xong, hất cằm về phía bác sĩ Phương, “Đồ ăn anh tự ăn xong thì tự dọn.”

“Ơ? Đây đâu phải là thái độ cầu xin người khác đâu.” Bác sĩ Phương giả bộ lưu manh.

“Cầu xin người khác?” Thanh niên tóc dài cười khẽ, “Bác sĩ Phương Thiếu Ninh, bây giờ đáng lẽ là anh cầu xin chúng tôi mới đúng chứ? Anh có nhận thức nhất định về tình cảnh hiện tại của mình không?”

“Để tôi đoán xem, anh là bác sĩ phụ trách đám bệnh nhân chúng tôi, cuộc kiểm tra tối qua đáng lẽ vốn dĩ là anh làm, thời gian hẳn là cũng nên sớm hơn nhiều so với hai giờ sáng, nhưng vì sao anh đột nhiên xin nghỉ phép, người kiểm tra đổi thành bác sĩ khác, thời gian cũng đổi thành hai giờ rưỡi?”

Thanh niên tóc dài chớp mắt, không chút lưu tình nói ra sự thật: “Bởi vì Dương Bồi vào tối hôm đó, đột nhiên giết Trần Phi đang thoi thóp. Anh biết tin Trần Phi tử vong nên vội vàng muốn đổi vào thân thể của gã, cho nên tối đó xin nghỉ ca đêm, bác sĩ kiểm tra của chúng tôi đổi thành người khác.”

Lỗ Trường Phong mở to mắt nhìn Bạch Tẫn Thu.

Cùng là con người, sao cậu biết được?

Bác sĩ Phương nhướng mày, không nói gì: “Vậy tối qua đến làm ca thay là ai?”

“Chủ nhiệm Tôn.” Bạch Tẫn Thu tùy ý nói.

“Là ông ấy à…” Phương Thiếu Ninh cúi đầu, cười có chút khó hiểu, “Vậy các cậu chắc chắn rất khó chịu, tôi thấy bệnh nhân tóc ngắn hỏi tôi vấn đề hôm qua không đến, cô ấy tối qua gặp chuyện rồi đúng không?”

“Không chết,” Bạch Tẫn Thu dừng lại, sau đó dùng ánh mắt quái lạ nhìn hắn: “Anh sẽ không cho rằng chủ nhiệm Tôn một ông già sáu mươi mấy tuổi bây giờ đang khoác cái vỏ ngoài là một thiếu nữ mười mấy tuổi chứ?”

Lỗ Trường Phong: !!!

Gã tưởng tượng ra cảnh tượng đó, rồi liên hệ con quái vật kỳ dị tối qua với Lưu Mai Tâm, chỉ cảm thấy rất khó để không mắc ói.

Bác sĩ Phương có chút tiếc nuối thu lại nụ cười, hứng thú giảm hẳn: “Tôi còn tưởng có trò hay để xem.”

“Nếu anh nói tối qua,” thanh niên tóc dài thành khẩn nói, “thì đúng là rất náo nhiệt.”

Nụ cười sẽ không biến mất, chỉ là chuyển từ mặt bác sĩ Phương sang mặt cậu, ai có thể trái lương tâm mà nói tối qua không nhộn nhịp chứ.

“Tôi đoán cuộc kiểm tra đêm đầu tiên khi nhập viện không thể nói là tuyệt đối an toàn, nhưng ít nhất sẽ không nguy hiểm ngà lần như tối qua,” nhớ lại tối qua, tâm trạng thanh niên tóc dài tốt hơn nhiều, giọng điệu cũng dễ nghe hơn không ít, “Anh không biết rằng sau khi anh đi, chủ nhiệm Tôn đến làm ca thay để kích phát nỗi sợ hãi của mọi người đến mức tối đa, không tiếc vi phạm quy tắc mà hơn hai giờ sáng đã sai y tá gọi mọi người dậy, để họ đối mặt với ánh nhìn kỳ dị của bệnh nhân sau phòng bệnh, từ đó gia tăng áp lực tâm lý của họ, khiến họ vô thức nói ra những lời phủ nhận bệnh tình trong sự dẫn dắt của ngôn từ.”

Lưu Mai Tâm chính là bị dính bẫy như vậy.

Cô ấy nhìn thấy tầm nhìn kỳ dị trong hành lang vốn dĩ đã sợ hãi, cộng thêm câu hỏi mang tính dẫn dắt của bác sĩ, có lẽ còn kèm theo một số dị biến trong không thời gian ngưng đọng, khiến cô nàng sợ hãi mà theo bản năng kêu lên những câu như tôi không nhìn thấy tôi không điên để tự bảo vệ mình.

Mà lý do chủ nhiệm Tôn không tiếc mạo hiểm vi phạm quy tắc để kiểm tra lúc nửa đêm, là vì ông ta cảm thấy mình có thể tối nay đổi sang vỏ ngoài của bệnh nhân, từ đó tránh được sự trừng phạt sau khi bác sĩ vi phạm quy tắc.

Ai mà ngờ giữa đường lại xuất hiện kẻ ngáng đường là anh chàng tóc dài, lại thêm Dương Bồi là tên thần kinh đập nồi dìm thuyền cho nổ bệnh viện, trực tiếp làm xáo trộn kế hoạch của ông ta.

【Má ơi, nói vậy là liên kết được hết rồi.】 

【Thảo nào tối qua người kiểm tra đột nhiên đổi người.】 

【Xem ra vậy chẳng phải Dương Bồi tự hại mình sao?】 

【Sao lại nói vậy?】 

【Nếu Dương Bồi không giết Trần Phi, bác sĩ Phương sẽ không đột nhiên xin nghỉ. Nếu bác sĩ Phương không đột nhiên xin nghỉ, cuộc kiểm tra tối qua sẽ không đổi thành chủ nhiệm Tôn. Nếu cuộc kiểm tra không phải của chủ nhiệm Tôn đang có kế hoặc đổi vỏ ngoài; vì đã có vỏ ngoài là Trần Phi, thì bác sĩ Phương sẽ không làm người khác bị thương trong cuộc kiểm tra. Vậy truy nguyên nguồn gốc, Dương Bồi tối qua lại bị hại đến mức điểm tích lũy về không là vì chính hắn giết Trần Phi để chồng chiến lực…】 

【Hiệu ứng cánh bướm tiêu chuẩn thật…】 

【Tôi không nói nên lời.】 

【Đây là xui xẻo tột độ sao.】 

【Đây là làm nhiều chuyện trái lương tâm cuối cùng cũng gặp báo ứng.】 

【Bác sĩ Phương chắc còn chưa biết vì hắn ta xin nghỉ mà Dương Bồi vấp phải cú ngã lớn nhất từ trước đến nay 2333】

“Tôi quả thật không biết,” bác sĩ Phương dang tay, trên mặt không hề có vẻ áy náy, “Xem ra đúng là ngại quá.”

“Không sao,” thanh niên tóc dài luôn giỏi tỏ vẻ rộng lượng cho người ta: “Dù sao tối qua lỗ vốn cũng không phải là tôi.”

Là Dương Bồi đã tiêu sạch điểm tích lũy.

“Nhưng tôi có thể tặng anh một tin miễn phí, chủ nhiệm Tôn làm ca thay tối qua đã hại Dương Bồi không nhẹ,” thanh niên tóc dài thở dài như thật như giả, “Khoa phẫu thuật tổng quát chỉ có một tầng thôi đấy, anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp riêng hắn ta thôi, Dương Bồi bây giờ đang rất cần mạng người để lấp vào, anh cảm thấy anh bây giờ thân mang trọng thương có thể đánh lại hắn không, mà hắn ta có ra tay với anh không?”

Tên đó sẽ xử lý hắn.

Người là Dương Bồi đích thân giết, hắn chắc chắn rõ nhất là còn sống hay đã chết, đột nhiên nhìn thấy người đã chết sống lại, Dương Bồi chắc chắn sẽ sợ Trần Phi biến thành quái vật hoặc ra tay báo thù, từ đó sẽ bắt đầu điều tra.

Mà một khi hắn ta thăm dò, sẽ phát hiện “Trần Phi” bây giờ rất yếu, yếu đến mức khác thường.

Hắn ta đang trong giai đoạn tiếp tục dùng mạng người để lấp đầy, nâng cao buff chiến đấu, lúc này hắn gặp ai cũng muốn giết, Trần Phi sống lại như vậy, còn xuất hiện lại trước mặt hắn, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất trong mắt Dương Bồi.

Sắc mặt bác sĩ Phương hơi thay đổi.

“Anh bây giờ đã là Trần Phi rồi, vết thương kia là do chính anh xé ra, để dễ chui vào hơn đúng không?” Trên màn hình, thanh niên tóc dài giọng điệu nhẹ nhàng, lời nói ra lại như dao găm, “Chắc hẳn anh cũng đã cảm nhận được, sức chiến đấu hiện tại của cơ thể này… không đánh lại Dương Bồi.”

“Hoặc nói thế này đi,” thanh niên tóc dài nhếch mép, lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng, “Anh cảm thấy… với vết thương của cái vỏ ngoài này, nó có thể sống đến ngày mai không?”

【Lại đến tiết mục vợ tôi thích lừa người nhất rồi.】 

【Sau chủ nhiệm Tôn và Dương Bồi, vật tế thần thứ ba xuất hiện.】 

【Tôi thừa nhận tôi trúng bẫy rồi, lúc ảnh lừa người ta thật sự rất quyến rũ huhu.】 

【Scao nắm bắt người khác thật sự rất giỏi, một chủ nhiệm Tôn một Dương Bồi, bây giờ lại là bác sĩ Phương, quả thật câu nào cũng đánh trúng tử huyệt, tóm một phát là trúng.】 

【Cười chết mất, bây giờ nhắc đến Dương Bồi rồi, nói như thể tối qua Scao anh không hại gã vậy.】 

【Không phải tôi nói, tôi cá bây giờ giá trị thù hận của Tiểu Áo ở chỗ Dương Bồi chắc chắn cao hơn “Trần Phi” sống lại.】 

【…Bác sĩ Phương mau chạy đi, Scao đang PUA anh đó!】 (Thao túng tâm lý)

【Cậu ta đang PUA anh!】 

【Cậu ta đang LOL anh!】 

【Cậu ta đang KFC anh!】 

【Đói quá.】

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.