Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 37: Chương 37



“Không phải tất cả các thành viên trong không gian cao cấp đều được chỉ định sao? Tại sao lại có loại kẻ ăn bám như này vậy hả hả hả!!!”

Như thể nghe thấy tiếng lòng của gã, Xa Mạc Sở cuối cùng cũng thương xót giải thích: “Tôi không nhìn thấy.”

“Hả?” Lỗ Trường Phong không nhịn được phát ra âm thanh khó hiểu, “Cậu là người mù à?”

Cho dù muốn lừa gã thì cũng đừng dùng lý do vụng về như vậy chứ? Xa Mạc Sở đâu có vẻ gì là không nhìn thấy.

“Không phải,” Xa Mạc Sở ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt kỳ dị kia, “Tôi bị cận thị nặng lắm, hơn nữa không nhìn thấy vật tĩnh.”

Trong môi trường tối tăm, đôi mắt màu xám kia như phát sáng, đồng tử dọc hẹp dài chia đôi Lỗ Trường Phong đang được phản chiếu trong nhãn cầu. Xa Mạc Sở mở to mắt, nhìn chằm chằm Lỗ Trường Phong vài giây, nhìn đến mức lưng gã toát mồ hôi lạnh mới lại cụp mí mắt xuống.

“Cho nên nếu cậu không đi phía trước thì tôi không thể đi được.” Cậu tiếp tục nói.

Lỗ Trường Phong lần này thật sự có chút khó hiểu.

“Cái đó… mắt cậu thật sự là mắt rắn à?”

Gã biết thị lực của rắn rất kém, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy vật động, không thể bắt được vật tĩnh.

“Hàng thật giá thật.” Xa Mạc Sở vẫn giữ vẻ mặt đó, cúi mắt, giọng điệu lười biếng, “Nếu cậu muốn thì lần sau tôi gặp loại mắt kiểu thế này sẽ lột một đôi cho cậu thay đổi, nhưng màu sắc thì không đảm bảo cậu sẽ thích.”

Nói xong câu đó, lưng Lỗ Trường Phong lạnh toát, không nhịn được rùng mình.

“Đừng đùa vậy chứ đàn anh Xa…”

Từ khi biết đôi mắt này của cậu không khác gì mắt rắn, gã luôn cảm thấy gọi “đàn anh Xa” giống như gọi “đàn anh Rắn”.

Thật sự có người móc mắt mình để thay mắt rắn sao, mắt rắn so với mắt người cũng không có tác dụng gì lớn mà? Hơn nữa thứ này đâu phải cổng USB, hai loại nhãn cầu này cũng không tương thích đúng chứ?

“Cậu muốn xem là trò đùa thì cứ xem là trò đùa đi,” Xa Mạc Sở chủ yếu là một kẻ ăn không ngồi rồi, cũng không có ý định tranh luận gì, “Bây giờ quay lại thì còn kịp giờ cơm, tôi không muốn lát nữa phải gặm lương khô lạnh đâu.”

Thầy Mã dẫn đội có nồi nhỏ hâm nóng di động, còn mang theo không ít súp khô cô đặc, nếu bỏ lỡ giờ cơm, bọn họ chỉ có thể gặm lương khô lạnh và nước lạnh trong ba lô.

“Nhưng tôi… không qua được chỗ này.” Lỗ Trường Phong có chút khó xử.

Con đường của bọn họ là một con đường nhỏ rất hẹp, hai bên không có nhũ đá gì, cũng không nằm trong tuyến đường làm việc, chủ yếu là gã muốn xem bên trong có tranh trên tường hay gì không nên mới đi vào.

Bạch Tẫn Thuật căn bản không quan tâm đến bản đồ, chỉ đi theo vật thể động duy nhất trong tầm mắt là Lỗ Trường Phong, đương nhiên cũng không chú ý.

Bây giờ hai người đứng ở đây, Lỗ Trường Phong không qua được, Bạch Tẫn Thuật lại không nhìn thấy vật tĩnh, nhất thời không biết phải quay lại thế nào.

“Cậu không biết leo núi à?” Bạch Tẫn Thuật nói một cách đương nhiên, “Leo qua từ phía trên hoặc bên cạnh gì đó đi.”

“Leo núi thì tôi biết…” Lời của Lỗ Trường Phong kẹt lại giữa chừng, rùng mình nhìn Xa Mạc Sở, “Chờ đã, sao cậu biết tôi biết leo núi chứ?”

Sau khi gã tiến vào không gian xa lạ này, chưa từng nhắc đến chuyện đó với ai.

“Hả?” Xa Mạc Sở trông cũng rất mờ mịt, “Tôi chưa nói với cậu sao?”

Lỗ Trường Phong: “Nói gì?”

“Nói tôi có quen biết Scao, đồng đội của cậu ở phó bản trước đấy.” Cậu hồi tưởng lại, “Ồ, hình như là chưa kịp nói.”

Lỗ Trường Phong cùng cậu hồi tưởng lại, hình như lúc bọn họ mới gặp mặt, nghe thấy tên của gã, Xa Mạc Sở đột nhiên phấn chấn lên, kết quả một câu “Còn cậu thì” nói được một nửa thì bị người đến cắt ngang.

Hóa ra lúc đó cậu ta muốn nói là cậu quen biết anh Scao sao?!

“Đàn anh Xa quen anh Scao! Cậu có biết anh ấy đi đâu không?” Lỗ Trường Phong không nhịn được hỏi.

Gã vốn tưởng rằng anh Scao cũng sẽ tiến vào dự án này, nên mới đến.

“Anh ấy đi nghỉ phép rồi,” nhắc đến chủ đề này, giọng điệu lười biếng của Xa Mạc Sở bị quét sạch, nghiến răng nghiến lợi nói một cách cực kỳ ghen tị, “Thật tốt, tôi cũng muốn đi nghỉ phép, sao tôi không có vận may đó chứ.”

Cậu bây giờ ở đây làm kẻ ăn bám không phải là nghỉ phép à…

Lỗ Trường Phong yếu ớt phỉ báng vài câu trong lòng, vẫn không dám nói ra.

Đây chính là người mà quen biết Scao, anh Scao của gã là người như thế nào, thì người quen biết với Scao là Xa Mạc Sở cũng nhất định không tầm thường. Còn có đôi mắt quỷ dị kia, nếu cậu ta thật sự quen biết anh Scao, vậy đôi mắt này có khi móc từ trên người rắn xuống cũng không phải là không có khả năng!

“Cái đó… đàn anh Xa,” cuối cùng gã yếu ớt nói, “Hay là cậu dịch sang một chút, tôi leo núi từ bên cạnh qua, dẫn đường cho cậu.”

Lỗ Trường Phong tự mình khinh bỉ sự nịnh hót của mình.

“Ồ, leo đi.” Bạch Tẫn Thuật nghiêng người sang một bên, không nhịn được nói, “Cậu đừng gọi tôi là đàn anh Xa nữa được không.”

Nghe kỳ lạ quá.

“Đây là tôn trọng,” Lỗ Trường Phong thật sự tôn trọng người quen biết anh Scao, “Vậy gọi cậu là gì?”

Bạch Tẫn Thuật đi theo sau gã, giọng điệu tùy ý: “Tiểu Sở? Mọi người đều gọi tôi như vậy.”

Lỗ Trường Phong trượt chân: “Không dám không dám.”

“Vậy Tiểu Mạc?”

Lỗ Trường Phong: “Càng không dám hơn nữa!”

“Vậy cậu gọi Scao là gì?” Gã nghe thấy Xa Mạc Sở phía sau có chút khó hiểu, “Chẳng lẽ cậu không gọi anh ấy là Tiểu Scao sao?”

Lỗ Trường Phong: ???

“Không hề nhé!” Gã kinh ngạc nói, “Tôi gọi anh ấy là anh Scao!”

Sao gã dám gọi Tiểu Scao chứ! Sao cách xưng hô giữa các lão làng lại như vậy!

“Vậy cậu gọi tôi là anh Sở đi nha.” Xa Mạc Sở ở phía sau gã quyết định cách xưng hô, “Mặc dù họ của tôi thật ra là Xa, nhưng Scao đâu họ Ao…. Về sau cười nhạo anh ta sau.”

Lỗ Trường Phong ở phía trước không dám lên tiếng, chỉ dám sau khi Xa Mạc Sở quyết định xong cách xưng hô thì lặng lẽ gọi một tiếng: “Anh Sở.”

Bạch Tẫn Thuật: “Lần này thuận tai hơn nhiều.”

Lỗ Trường Phong là một đàn em rất hữu dụng, đặc biệt là trong thám hiểm không gian cao cấp, ngoài gã ra thì tất cả đều là thành viên cũ, ngoài Lỗ Trường Phong ra cũng không có ai khác làm công cụ cho cậu. Nếu được, cậu vẫn muốn tiếp tục lập đội với Lỗ Trường Phong.

Nhân tình của Scao thật sự rất dễ dùng, dù sao cũng là chính mình, Bạch Tẫn Thuật không hề cảm thấy ngại ngùng, thậm chí cậu còn đang nghĩ, sau này phải dụ dỗ Lỗ Trường Phong, người hỗ trợ này cùng nhân vật tiếp theo của mình vào phó bản như thế nào.

Hơn nữa, Lỗ Trường Phong cũng không thiệt thòi mà, sau này trong tổ chức chắc chắn sẽ đầy rẫy những người anh em tốt của gã.

Bạch Tẫn Thuật không hề chột dạ mà đơn phương quyết định kế hoạch làm công tiếp theo của Bánh Cuốn.

Hai người trước sau ra khỏi đường nhỏ, ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài, thầy Mã dẫn đội đã dựng xong nồi nhỏ.

Các thành viên vây quanh nồi nhỏ ngồi thành một vòng, thầy Mã có vẻ đang chỉnh lý tài liệu, một mình dọn một chiếc ghế nhỏ, gõ máy tính ở gần lối ra.

Các thành viên đội thám hiểm tụ tập lại với nhau, Vân Quảng tiện tay mở một kỳ tích chặn âm thanh, xác nhận thầy Mã không nghe thấy, sáu người bắt đầu lần lượt trình bày manh mối mình phát hiện.

“Buổi sáng chúng tôi theo bản đồ dọc theo tuyến đường cần kiểm tra để thăm dò,” Lỗ Trường Phong mở lời trước tiên, “Nhưng hai bên hang động không có bất kỳ bức tranh tường nào, cũng không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào cả.”

“Chúng tôi cũng không có,” Trương Lộc gật đầu, “Nơi này có vẻ thật sự là một hang động đá vôi bình thường, tôi và anh Vân Quảng dùng Tinh thông Địa lý sơ cấp, về mặt học thuật cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.”

【Tinh thông Địa lý sơ cấp】 mà cô ấy nói là một kỳ tích trong trung tâm mua sắm, xem ra những thành viên cao cấp này quả thật rất tùy ý sử dụng kỳ tích, không hề có ý định giữ lại tích lũy điểm, nên dùng thì dùng.

“Chúng tôi có phát hiện,” Lý Nhân giơ tay, “Sau khi tôi và Quản Hồng Nhạn đến đây, thầy Mã bảo chúng tôi trả lại cuốc của người dân địa phương, chúng tôi không biết cuốc ở đâu, nên tìm kiếm xung quanh, kết quả tìm thấy cái này.”

Gã lấy ra mấy đoạn gậy gỗ gãy, đây hẳn là cái “cuốc” đó.

Quản Hồng Nhạn ở bên cạnh ra hiệu cho bọn họ: “Cây gậy này trước đây dài khoảng chừng này, bị gãy do lực đánh mạnh.”

Cô ấy vừa nói vừa minh họa, cầm hai đoạn gậy gỗ gãy cho mọi người xem chỗ bị nứt vỡ: “Dấu vết ở đây này, chỉ có hai khả năng, một người cầm cây gậy này vung mạnh vào một vật cứng nào đó, cây gậy gãy. Hoặc là một người dùng hai tay nắm chặt cây gậy bẻ mạnh, nhưng tôi không thiên về khả năng thứ hai.”

Cô ấy buông tay, cho mọi người xem dấu vết trên mép cây gậy: “Ở đây có dấu răng, thứ này bị một loại thú dữ nào đó cắn.”

Nói cách khác, tình hình hiện tại của bọn họ có thể là hôm qua đã trải qua một cuộc tấn công của loài thú dữ nào đó.

Vân Quảng gỡ đạo cụ cách âm, chủ động đi đến bên cạnh thầy Mã hỏi: “Thầy ơi, ban đêm trong núi gần đây có thú hoang không ạ?”

“Sao em lại hỏi vấn đề này?” Thầy Mã vừa gõ bàn phím vừa khó hiểu nói, “Chẳng phải ngày đầu tiên đến đây đã nói rồi sao? Không có đâu, yên tâm đi, nếu không sao thầy dám dẫn các em trực tiếp vào núi.”

“Không phải là hôm qua mượn cuốc của người dân địa phương quên mang xuống sao,” Vân Quảng giải thích, “Hôm nay mọi người tìm một vòng đều không thấy, nghi ngờ có phải thú hoang tha đi rồi không.”

“Không thể nào, chắc chắn các em quên để ở đâu rồi,” thầy Mã phủ nhận ngay lập tức, nói một cách nghiêm túc, “Nếu các em thật sự làm mất đồ thì nhớ bồi thường cho người ta theo giá gốc.”

“Vâng, chúng em biết rồi ạ.” Vân Quảng đi trở về, giơ tay với mọi người.

Không có thú hoang.

Vậy dấu răng trên cây gậy gỗ là của thứ gì?

Trương Lộc trước đây đã mua kỳ tích 【Tinh thông sinh vật】, cô ấy thử dùng kỳ tích để giám định dấu răng trên cây gậy gỗ, kết quả là không tìm thấy.

Thứ này không thuộc về một loại “sinh vật” nào cả.

Mấy người nhìn nhau, rõ ràng manh mối đã đi vào ngõ cụt. Bạch Tẫn Thuật khẽ nheo mắt, không nói gì.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, mọi người lại buộc phải bước vào công việc buổi chiều.

Lỗ Trường Phong vì có mối quan hệ Scao, chủ động kéo gần quan hệ với Bạch Tẫn Thuật hơn rất nhiều, sau khi kiểm tra xong ba tuyến đường, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh Sở, anh có phát hiện gì không?”

Gã cũng không phải là mù quáng tin tưởng cao thủ.

Chủ yếu là dự án trước Scao cũng như vậy, lúc mọi người đang kể lại manh mối, anh ấy không nói một lời, cuối cùng không biết từ đâu lại có thể tìm ra đáp án một cách khó hiểu.

Lúc mọi người đang đau đầu với cây gậy gỗ vừa rồi, vẻ mặt của Xa Mạc Sở đứng bên cạnh giống hệt anh Scao luôn.

Đúng là cái kiểu biểu cảm biết điều gì đó nhưng sẽ không nói ra. Lỗ Trường Phong không nhịn được lúc tránh mặt những người khác thì vẫn hỏi ra miệng. 

“Ừm.” Bạch Tẫn Thuật cũng trả lời rất dứt khoát, “Nhưng bây giờ chứng cứ chưa đủ nên tôi không suy đoán, hơn nữa tôi hy vọng không phải vậy, tốt nhất là ngày mai có thể rời khỏi đây.” 

Xem này, ngay cả thói quen chứng cứ chưa đủ không đoán mò cũng giống hệt anh Scao. Lỗ Trường Phong âm thầm nâng cấp độ quan hệ giữa Xa Mạc Sở và anh Scao trong lòng, hai đại lão có lẽ thật sự là bạn bè có quan hệ tốt, hoặc có khả năng nào, hai người họ là đội trong một tổ chức thám hiểm không? 

“Vậy anh Sở có gì muốn hỏi tôi không?” 

Lỗ Trường Phong tích cực nói, “Anh Scao trước đây cũng vậy, anh ấy nói một số thông tin ẩn giấu trong những dấu vết nhỏ nhặt, cần phải tổng hợp lại.” 

Gã vừa nói ra câu này đã biết mình lại ngốc rồi. Ở đây đều là thành viên không gian cao cấp, đối với những kỹ xảo nhỏ của quy tắc thám hiểm đương nhiên đã thuộc lòng, vừa rồi tất cả bọn họ tụ tập lại nói ra quá trình phát hiện chẳng phải là đang tổng hợp thông tin sao.

 “Tôi thật sự có chuyện muốn hỏi cậu.” 

Ai mà ngờ, Xa Mạc Sở vậy mà tiếp lời, “Lúccậu tỉnh dậy sáng nay, có chú ý trần nhà và góc tường phòng cậu có gì bất thường không?” 

“Trần nhà… góc tường…” Lỗ Trường Phong lặp lại hai thông tin này, “Anh Sở chỉ những bất thường về mặt nào vậy?” 

Gã không theo kịp mạch não của đại lão. 

“Về mặt kiến trúc,” tốc độ nói của Xa Mạc Sở nhanh hơn không ít, “Góc tường, trần nhà, có dấu vết bị đất cát gì đó lấp thành góc tròn không, hoặc có dấu vết bị dùng dụng cụ đập ra lỗ trên tường một cách cưỡng ép, phá hoại kết cấu góc cạnh không.” 

“Tôi không nhớ rõ lắm…” Lỗ Trường Phong vất vả hồi tưởng nửa ngày, cuối cùng nản lòng, “Tôi vừa tỉnh dậy đã vội vàng ra cửa tìm mọi người, căn bản không chú ý đến môi trường xung quanh.”

 “Anh Sở? Manh mối này quan trọng lắm sao?”Gã có chút xấu hổ sờ đầu, “Hay là đi hỏi những người khác xem có ai chú ý không nhé?” 

“Không cần,” Xa Mạc Sở hai tay đút túi, nhai kẹo cao su chậm rãi thổi một bong bóng, “Về rồi xem cũng được, không vội.” 

Đến tối, mấy người về đến sân nhỏ tạm trú, sau khi thầy Mã nói một tràng những lời kiểu ngày mai chúng ta có thể về trường rồi đầy phấn khích, Vân Quảng theo lệ thường tổ chức mọi người tổng hợp manh mối. 

Rất kỳ lạ, hôm nay tất cả mọi người đều không có phát hiện đột phá nào, phát hiện của mọi người không liên kết được với nhau, tất cả đều là những thông tin rời rạc. Đến cuối cùng, Vân Quảng khẽ nhíu mày nói: 

“Nếu đã như vậy, chúng ta phải cân nhắc đến một khả năng, bốn thành viên mất liên lạc, có khả năng không phải là chia đội B, mà là đã chết trong mấy ngày trước rồi.”

 “Hơn nữa” giọng điệu của anh ta lại nặng nề hơn không ít, “Điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đã ở trong này năm ngày, và trong năm ngày này mất đi bốn đồng đội, không phát hiện ra bất kỳ quy tắc nào, thậm chí vào ngày thứ năm còn vi phạm một quy tắc bị xóa ký ức.” 

Ở đây đều là thành viên cao cấp giàu kinh nghiệm, chưa ai trải qua tình huống cực đoan như vậy, vào dự án năm ngày mà không thu hoạch được gì. Nhưng dù nói thế nào, ngủ vẫn phải ngủ. Mọi người mỗi người một tâm trạng trở về phòng mình, đóng cửa lại chìm vào giấc ngủ không yên ổn. 

.

.

Ngày hôm sau. 

Ông chú đến đưa bữa sáng vỗ vỗ cửa gỗ sân nhỏ. Lỗ Trường Phong dậy sớm nhất, gã chạy chậm ra mở cửa sân nhỏ. 

Người chú vẫn bộ dạng đó, tay bưng một cái khay lớn, trên khay là bảy bát cháo, còn có mấy đĩa dưa muối. Thấy Lỗ Trường Phong ra mở cửa, ông ta vui vẻ chào hỏi: 

“Ồ, hôm nay có phải tôi đến hơi sớm rồi không, mọi người vẫn chưa dậy hết nhỉ.” 

Ông chú đặt cháo trắng lên bàn, lau tay vào tạp dề cảm thán: “Điều kiện chỗ chúng tôi chỉ có vậy, thật ngại quá vì để mọi người ăn cháo trắng dưa muối năm ngày nay, may mà cây cầu bên ngoài sắp sửa xong rồi, còn một ngày nữa, chắc chắn sẽ đi lại được, sáng ngày mốt các cháu có thể đi.”

 “Ngày mốt”. 

Lỗ Trường Phong đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Gã nhớ lại lời mà Xa Mạc Sở nói sau khi các thành viên đội thám hiểm tổng kết xong tất cả quy tắc ngày hôm qua— 

“Vậy tình hình hiện tại là như vậy, còn gì cần bổ sung không?” Vân Quảng nhìn mọi người, theo lệ hỏi. 

“Tôi có.” Xa Mạc Sở ngồi ở phía sau cùng đang dùng cọng cỏ bện dế chọi đột nhiên lên tiếng. 

“Tôi có một kỳ tích tính phí theo thời gian,” Dưới ánh mắt của mọi người, cậu lười biếng nâng mắt, nhìn quanh mọi người một vòng, “Sau khi tiến vào thám hiểm, nó mặc định trạng thái mở trừ phí tự động.” 

“Từ khi tiến vào không gian đến bây giờ, nó chỉ trừ của tôi 17 giờ phí điểm tích lũy.”

 “Nếu đã trải qua năm ngày trước, vậy điểm tích lũy bị trừ bây giờ ít nhất cũng phải là 137 giờ, hệ thống trừ phí của tổ chức sẽ không có vấn đề.”

 “Cho nên tôi đưa ra giả thiết thứ ba ngoài hai phỏng đoán ‘ngày mai không thể rời khỏi thôn’ và ‘chúng ta mất ký ức, hôm nay là ngày thứ sáu’.”

 “Có một khả năng chính là,” Cậu ném con dế chọi trong tay cho Lỗ Trường Phong, đứng dậy nói, “Thời gian của phó bản này, là đảo ngược.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.