Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 45: Chương 45



“Vậy còn Giang Kim Minh,” Cô cau mày, rõ ràng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình vừa vào đây ngày đầu tiên đã phải chết, “Giang Kim Minh xuất hiện hôm qua, vậy có nghĩa là anh ấy chết vào hôm qua. Tôi xuất hiện hôm nay, vậy tôi sẽ chết hôm nay? Hơn nữa, cái chết này còn là một kết quả không thể tránh khỏi, dù làm gì cũng sẽ xảy ra?”

Giang Kim Minh thấu hiểu mà gật đầu.

Tất Vũ hít sâu một hơi: “Vậy chết rồi thì sao?”

“Lại tỉnh dậy… là đến ngày tiếp theo.” Giang Kim Minh chia sẻ kinh nghiệm của mình.

“Nhưng cũng không phải là tử cục*, chỉ cần trước ngày cuối cùng tìm ra toàn bộ quy tắc thì có thể rời đi.” Vân Quảng lên tiếng trấn an Tất Vũ.

(*Tử cục [死局]: tình huống không có lối thoát, không thể xoay chuyển.)

“Được thôi…” Bì Vũ tuyệt vọng lắc lắc đầu, “Vậy giờ phải làm gì? Có manh mối gì không?”

“Những ngày trước gần như không ai tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nhưng thuộc tính cố định của cô rất hữu ích đối với chúng tôi,” Vân Quảng nói, “Nhưng chờ chút, cô mới vào đây hôm nay nên không biết, mấy ngày trước chúng tôi đều tỉnh dậy trong căn nhà trệt dưới chân núi. Nói cách khác, hôm nay chúng ta đổi địa điểm thức dậy, vậy chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Chấp niệm của cô ấy là [Người mù],” Quản Hồng Nhạn giải thích với Lỗ Trường Phong, “Thuộc tính cố định là ‘Bạn đã phát hiện ra điểm then chốt.’ Có cô ấy ở đây, chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy manh mối quan trọng hơn, nên phải tranh thủ thời gian. Nếu một lát nữa Tất Vũ chết, quá trình thám hiểm sẽ trở nên vô cùng khó khăn.”

Cũng chính vì thuộc tính này mà cô ấy mới có thể vào không gian cao cấp. Với đội tiên phong, loại thuộc tính cố định như thế này chẳng khác nào được trời ban ân huệ.

Nói đi cũng phải nói lại, so với không gian trung cấp và thấp cấp—nơi phần lớn thành viên đều là blingbox không rõ năng lực, thì trong không gian cao cấp, sự phân công của đội ngũ gần như hoàn hảo.

Xa Mạc Sở là một lão làng trong không gian Cthulhu, quen thuộc với rất nhiều quy tắc, có thể tối đa hóa khả năng tránh cho cả đội bị tụt San ngay khi vừa bước vào, đóng vai trò bảo hiểm cho tất cả mọi người.

Không rõ ai đã mời Vân Quảng vào, nhưng khả năng phân tích và quản lý của anh ấy rất mạnh. Các thành viên cao cấp trong đội đều rất tôn trọng anh ấy. Chỉ cần có anh ở đây, mọi cuộc thám hiểm thường sẽ trật tự  hơn rất nhiều.

Về chiến lực của Quản Hồng Nhạn thì khỏi bàn, thuộc tính thần cấp [Không ăn rau mùi] là vũ khí tối thượng của lần thám hiểm này.

Còn về Tất Vũ, cô ấy còn khó mời hơn cả Vân Quảng. Dù sao thì thuộc tính cố định [Người mù] đối với việc khám phá quy tắc chẳng khác nào hack game vậy.

Có bài học từ ngày hôm qua với trường hợp của Giang Kim Minh, tất cả mọi người đều hiểu rằng cái chết là không thể tránh khỏi. Cho dù Tất Vũ không chết vì “rau mùi”, cô ấy cũng sẽ chết vì một thứ khác.

Vân Quảng nhanh chóng mở ra phép màu chặn âm thanh, mọi người bắt đầu một vòng tổng hợp thông tin.

Giang Kim Minh và Tất Vũ, những người đến sau, hầu như không cung cấp được manh mối gì hữu ích. Cơ bản vẫn là sáu người đã có mặt ngay từ đầu chia sẻ những gì họ biết.

“Khi chúng ta lên núi vào ngày đầu tiên, tài xế có nói rằng vài ngày trước chúng ta ở trong hang động này đúng không? Hẳn là đang nói về khoảng thời gian này,” Vân Quảng mở đầu, “Điều đó có nghĩa là kể từ hôm nay trở đi, có lẽ chúng ta sẽ ở trong những chiếc lều này.”

“Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mới khiến đội điều tra phải rời khỏi hang động. Dù sao, từ ngôi làng dưới chân núi lên đây, tính cả thời gian đi bộ, cũng phải mất hơn hai tiếng. Nếu xét về mặt hiệu suất, ở lại dưới đó không phải là lựa chọn tốt.”

“Vậy thì chắc chắn đã có một sự kiện nào đó khiến đội điều tra phải chuyển xuống ở trong nhà dân dưới chân núi.”

Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.

Quản Hồng Nhạn bổ sung: “Tài xế hôm đó còn nói thầy Mã rất cởi mở, nhưng khi họ lên đây tiếp tế thì thầy lại rất lạnh nhạt. Điều đó chứng tỏ trong khoảng thời gian này, đội điều tra dù ở trong hang động nhưng vẫn giữ liên lạc với ngôi làng bên dưới.”

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa,” Vân Quảng được cô nhắc nhở, “Hôm nay thầy Mã quả thực có chút kỳ lạ. Không nói đến chuyện hôm qua thầy ấy tức giận khi chúng ta đổi nhóm, chỉ xét từ hôm kia thôi, thầy ấy vốn là người cực kỳ hòa đồng. Hai hôm trước, đến giờ ăn thầy còn chủ động nấu canh cho chúng ta. Nhưng hôm nay, rõ ràng là có gì đó khác.”

Mọi người cùng nhìn theo hướng anh chỉ. Quả nhiên, chiếc nồi nhỏ mà mỗi bữa ăn đều được thầy Mã dựng lên giờ vẫn bị bỏ mặc trên bàn, còn bản thân thầy thì ngồi đó, đôi mắt vô cảm nhìn về phía họ.

“Đúng là trông lạnh nhạt thật,” Trương Lộc khẽ thì thầm, “Sao có cảm giác hắn nghe thấy chúng ta nói gì ấy nhỉ?”

Bởi vì thực sự là hắn nghe thấy mà.

Bạch Tận Thuật cười nhạt trong lòng. Trong mắt mọi người, thầy Mã có vẻ lạnh lùng, nhưng dưới đôi mắt của cậu thì hắn ta chẳng khác nào một thực thể hoàn toàn khác—hay nói đúng hơn, một vị thần.

Hoài Gia Mộc ngồi trên bàn, ánh mắt cao ngạo đánh giá bọn họ.

Sau bữa sáng, các thành viên trong đội bắt đầu công việc của ngày hôm nay. Không rõ do thầy Mã thay đổi hay vì lý do nào khác, hôm nay hắn không đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cho học sinh, cũng không quan tâm bọn họ đang làm gì. Trương Lộc cảm thấy ánh mắt thầy ấy có gì đó không đúng lắm, dường như không giống với người hướng dẫn mà họ quen thuộc trong mấy ngày qua.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng lúc này.

Năng lực cố định của Tất Vũ kích hoạt, dẫn dắt cả nhóm lên núi bên ngoài hang động.

Vừa bước ra khỏi hang, mọi người lập tức hiểu tại sao đội điều tra lại phải chuyển xuống nhà dân dưới chân núi.

Bên ngoài trời đang lất phất mưa. Khung cảnh trên sườn núi hoàn toàn khác so với mấy ngày trước. Những mảng đất bị bùn đá cuốn trôi giờ đã biến mất, thay vào đó là lớp thực vật tươi mới và những cây cối chưa từng bị sạt lở vùi lấp.

Vừa đi, Trương Lộc vừa sử dụng kỹ năng “Tinh thông địa lý sơ cấp”: “Xem ra hôm nay có một trận sạt lở nhỏ, đó là lý do đội điều tra phải dời xuống dưới.”

Cô ngước lên quan sát bầu trời: “Có lẽ lát nữa trời sẽ mưa to.”

Sạt lở đất là một loại thảm họa địa chất khá phổ biến. Dãy núi này nhìn qua không giống khu vực có nguy cơ sạt lở cao, cũng không có công trình nào đang thi công ở đỉnh hoặc chân núi. Vậy nên, rất có thể mưa đã rửa trôi những mảng đất đá bị mắc kẹt giữa sườn núi và cây cối từ trận lũ bùn mấy ngày trước. Đây không hẳn là một vụ sạt lở nghiêm trọng mà ngược lại, nó còn giúp loại bỏ những nguy cơ tiềm tàng treo lơ lửng trên đầu họ bấy lâu nay.

Vậy nên, dù đội điều tra có phải rời khỏi hang động, họ cũng không hề từ bỏ công việc khám phá.

“Tất Vũ,” Vân Quảng hỏi, “Năng lực cố định của cô đã có hiệu quả chưa?”

“Có vẻ… vẫn phải leo lên một chút nữa,” Tất Vũ nhắm mắt cảm nhận, “Để tTÔI đi trước nhé.”

“Được.” Lý Nhân thoải mái nhường lại vị trí mở đường.

Bích Vũ vừa đi vừa quan sát, cuối cùng dừng lại tại một khu vực tương đối bằng phẳng.

“Cái này.” Tất Vũ quan sát xung quanh một vòng, không phát hiện điều gì bất thường, đành chỉ xuống vị trí dưới chân. “Có thể nó ở dưới đây, đào lên xem thử?”

Lỗ Trường Phong tự giác đi tìm xung quanh, chuẩn bị tìm một cành cây hay một khúc gỗ tiện lợi để bắt đầu đào.

“Này, cậu đi đâu thế?” Quản Hồng Nhạn chộp lấy tay cậu kéo lại.

“Tìm một cái gậy chứ gì?” Lỗ Trường Phong ngơ ngác. “Không phải bảo đào chỗ này lên sao?”

“Đúng rồi, nhưng sao lại để cậu tự đào?” Quản Hồng Nhạn cũng ngơ ngác. “Điểm tích lũy của cậu chẳng lẽ chỉ để trưng cho vui à?”

Lỗ Trường Phong: “Nhưng chẳng phải vậy thì lãng phí sao?”

Gã mới lên cấp không lâu, vẫn còn suy nghĩ tiết kiệm, cảm thấy dùng điểm tích lũy để mua mấy thứ này đúng là phí phạm.

“Lãng phí cái gì?” Xa Mạc Sở đột nhiên lên tiếng. “Nếu chúng ta thoát ra được, điểm tích lũy chia thưởng cho cậu đủ để mua cả vạn cái xẻng cũng không hết. Còn nếu chúng ta kẹt ở đây mà chết, thì tích lũy của cậu giữ lại có ích gì?”

Lỗ Trường Phong: “…Ừ nhỉ.”

Bị nói vậy, gã lập tức bị thuyết phục.

“Thế để tôi xem có kỳ tích nào phù hợp không!” Gã hào hứng nói.

“Cậu tìm cái gì?” Xa Mạc Sở lại cất giọng lạnh lùng. “Cậu tìm kỳ tích, kích hoạt kỳ tích, đào lên thấy một sinh vật thần thoại, sau đó bị trừ một đống điểm lý trí rồi phát điên ngay tại đây. Đợi đến khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cậu vào thẳng viện tâm thần à?”

Lỗ Trường Phong: “…Cũng đúng nhỉ.”

Gã lặng lẽ lùi về sau vài bước, nhường sân khấu lại cho Xa Mạc Sở.

Những người khác cũng rất ăn ý mà lùi ra xa mấy mét, chờ Xa Mạc Sở tự mình đào bới chỗ này.

Bạch Tẫn Thuật mở cửa hàng, tìm một kỳ tích phù hợp rồi bắt đầu đào xuống vị trí mà Tất Vũ chỉ định.

Cậu lo lắng sẽ phá hỏng manh mối, nên đào rất cẩn thận, cứ mỗi mười mấy centimet lại dừng lại quan sát. Qua một hồi lâu, khi cái hố đã sâu khoảng hơn một mét, cuối cùng cậu cũng thấy một chút dấu vết của xương trắng.

Có hài cốt.

Bảo sao mấy ngày trước đội thám hiểm tìm mãi không ra. Nếu không có kỹ năng cố định của Tất Vũ, bọn họ dù có lật tung cả ngọn núi cũng không thể tìm thấy hài cốt chôn sâu thế này. Hơn nữa, mấy ngày trước còn chưa xảy ra lở đất, bọn họ càng không có cơ hội phát hiện.

Bạch Tẫn Thuật đổi sang một kỳ tích khác, cẩn thận dọn sạch khu vực xung quanh, cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của bộ hài cốt.

Đây có vẻ là hài cốt của một người đàn ông trưởng thành, đã bị chôn vùi trong đất từ rất lâu. Những phần lộ ra ngoài gần như đã hoàn toàn biến thành xương trắng.

Cho đến khi Bạch Tẫn Thuật đào xong, cậu vẫn không cảm nhận được bất kỳ sự bất thường nào về tinh thần hay giác quan.

“Không phải sinh vật thần thoại, chỉ là hài cốt đã có từ ít nhất vài chục năm trước. Chắc không cần kiểm định lý trí đâu.” Cậu nói với các đội viên đang đứng tránh xa. “Mọi người có thể lại đây xem trực tiếp.”

Lỗ Trường Phong là người đi đầu tiên, vừa nhìn thấy đống xương trắng đã thốt lên: “Anh Sở? Khi đào anh lỡ tay bổ vỡ hộp sọ hả?”

Sao lại mạnh tay thế chứ?

Bộ hài cốt này được đặt nằm ngang dưới đất, nhưng phần hộp sọ lại bị tách đôi, như thể bị một lực mạnh chém đứt.

Xa Mạc Sở nhàn nhạt liếc gã:” Không phải tôi làm. Lúc đào lên đã vậy rồi.”

【Ơ.】

【Vết thương này trông quen quen.】

【Đây chẳng phải giống hệt cách chết của Giang Kim Minh hôm qua sao? Bị đập vỡ đỉnh đầu.】

【Đúng rồi nhỉ.】

Quản Hồng Nhạn cũng ngồi xổm xuống, dùng một tay nhấc phần hộp sọ lên quan sát. “Vết thương này, tôi hình như nhớ ra điều gì đó rồi…”

Lỗ Trường Phong: “…Hả?”

Gã nghe vậy cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Cái này giống hệt thi thể của Giang Kim Minh hôm qua…”

Gã bỗng nhiên im bặt.

Chủ nhân vẫn còn ở ngay đây, bàn luận thẳng thừng về thi thể của người ta như vậy có hơi quá không?

May mà Giang Kim Minh cũng không bận tâm: “Cái này trông rất giống lúc tôi chết hôm qua.”

Hắn nhận lấy mảnh hộp sọ từ tay Quản Hồng Nhạn: “Hôm qua tôi chết là do răng của ‘Rau Thơm’ đâm thẳng vào chỗ này, sau đó bật tung cả hộp sọ.”

Hắn nhăn mặt như thể bị đau răng, vội vã kéo suy nghĩ của mình ra khỏi ký ức về con quái vật kỳ dị đó: “Có thể xem thử trên này có dấu răng không?”

“Có.” Quản Hồng Nhạn lật mặt xương sọ trong tay hắn lại, “Ở đây có hai vết lõm, cậu nhớ lại xem, có giống dấu răng đâm thẳng vào đầu cậu hôm qua không?”

“Cũng hơi giống.” Giang Kim Minh ngồi xổm xuống, đo đạc khoảng cách giữa hai vết răng, “Chiều dài xấp xỉ nhau.”

Vậy có thể xác nhận nguyên nhân tử vong của bộ xương khô này gần như giống hệt hắn ta.

“Khoan đã, vậy thi thể của tôi hôm qua đâu?” Hắn đột nhiên nhớ ra. “Mọi ngươid không nghiên cứu à?”

“Không có,” Quản Hồng Nhạn nhíu mày như vừa phát hiện ra điều gì đó, “Sau khi cậu chết hôm qua, thi thể lập tức tan biến…”

Vậy tại sao bộ xương này lại không biến mất?

“Còn Tất…” Cô nàng vô thức quay đầu định hỏi Tất Vũ xem có phát hiện gì khác không, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, đã phát hiện bóng dáng Tất Vũ vốn đang ngồi xổm đối diện đã biến mất.

Quản Hồng Nhạn quét mắt nhìn xung quanh, mới thấy Tất Vũ đang một mình đi về phía sau, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Tất Vũ?” Cô gọi một tiếng.

“Chờ một chút,” Tất Vũ đáp, “Hình như có manh mối gì đó ở đằng trước, mọi người đừng qua đây vội, tôi sợ các cậu mất điểm lý trí.”

“Ừ, cô cẩn thận đấy.” Quản Hồng Nhạn thuận miệng đáp lại.

Sancheck vẫn là một thứ sát thủ đối với họ lúc này.

“Vậy tôi qua đó.” Bạch Tẫn Thuật đứng dậy.

Tất Vũ đã gần như khuất hẳn vào hang động phía sau, cô nàng có vẻ chỉ đơn thuần đi theo thuộc tính cố định, mà không nhận ra mình đã đi đến đâu.

Bạch Tẫn Thuật vừa mới đứng dậy định bước theo hướng cô , thì đúng lúc này, giác quan thứ sáu của Xà Mạc Sở bỗng nhạy bén cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Cò điều gì đó không đúng.

Nơi Tât Vũ đang đi đến đã rời khỏi phạm vi của Quản Hồng Nhạn, nằm hoàn toàn trong điểm mù thị giác của cô ấy.

Đã biết rằng chấp niệm của Tất Vũ là 【Người Mù】.

Đã biết rằng thuộc tính cố định của cô là “phát hiện điểm  then chốt”.

Cũng đã biết rằng suốt hai ngày qua Tất Vũ không xuất hiện, nghĩa là hôm nay cô nhất định sẽ chết.

Hôm qua Quản Hồng Nhạn đặt tên cho sinh vật thần thoại nghi là ‘chó săn thành “Rau thơm”, bất cứ nơi nào có cô ta, nơi đó sẽ không có “Rau thơm”.

Sáu điều kiện đã biết lướt qua trong đầu Bạch Tẫn Thuật với tốc độ chóng mặt, cậu ta bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đột nhiên nghĩ đến một sự thật gần như kinh khủng.

Thuộc tính cố định của Tất Vũ chỉ có tác dụng cung cấp lời giải, nhưng không hề đảm bảo sự an toàn cho cô ấy.

Ví dụ như lúc này, khi manh mối về “Rau thơm” đã rơi vào ngõ cụt, mà Tất Vũ hôm nay chắc chắn sẽ chết—thế thì, tại sao cô không chết dưới tay “Rau thơm” chứ?

Vết thương trên bộ xương mới phát hiện gần như giống hệt Giang Kim Minh. Một bộ xương đã tồn tại hàng chục năm, tất cả dấu vết đều bị thời gian xóa sạch.

Nếu như 【Điểm then chốt】chỉ vào nơi này, nghĩa là vết thương giống nhau chính là một manh mối quan trọng—nhưng chỉ suy luận thì không thể tìm ra đáp án.

Hôm qua Giang Kim Minh chết quá đột ngột, hơn nữa trong số năm người có mặt, bốn người vừa trải qua sancheck tinh thần mơ hồ, một người thì rơi vào PTSD nghiêm trọng, gần như không ai kịp phản ứng để quan sát thi thể của hắn ta, kết quả là nó lập tức tan biến, ngay cả Giang Kim Minh cũng không biết rốt cuộc mình đã chết như thế nào.

Mà lúc này, nếu có một thi thể mới, một cái chết hoàn toàn mới xuất hiện ngay đây…

Vậy, đó chính là chìa khóa duy nhất để mở ra manh mối này.

Mà Tất Vũ, người đã rời khỏi tầm mắt của Quản Hồng Nhạn, lại không hề hay biết rằng, 【Điểm then chốt】mà chấp niệm của cô cung cấp lần này—đó chính là….

Bản thân cô ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.