Vậy bước đầu tiên, trước hết phải lừa dối chính cơ thể của mình.
Coi đây như một vở diễn nhập vai không thể NG [*], ống kính ở khắp nơi, ánh mắt dò xét và soi mói theo sát từng nhịp thở của cậu như hình với bóng.
[* NG: No Good, thuật ngữ trong diễn xuất chỉ cảnh quay thất bại]
Sự thách thức thúc đẩy adrenaline tăng vọt, nhịp thở của Bạch Tẫn Thuật vô thức muốn tăng nhanh, cơ thể mô phỏng ra cảm giác căng thẳng và phấn khích.
Nhưng não bộ của cậu vẫn vô cùng tỉnh táo.
Trong mắt Bạch Tẫn Thuật thoáng qua một tia cười sắc sảo, ngay sau đó, nụ cười ấy biến thành vẻ ngoan ngoãn và thuần phục thường thấy khi đối diện với tà thần.
Đôi đồng tử rắn màu xám hơi nheo lại, hai giọt lệ chí sinh động lóe lên ở đuôi mắt rồi biến mất dưới bóng mờ do hàng mi dài buông xuống.
Trông giống như một mỹ nhân rắn nằm phục trên đầu gối của thần linh.
Thu lại nanh vuốt sắc bén và nọc độc, cậu lười biếng rũ mi, tạm thời nghỉ ngơi trên đầu gối của Ngài.
Camera giám sát của tổ chức theo thường lệ sẽ ngẫu nhiên chuyển đổi giữa các thành viên trong đội. Khi sắp chuyển sang Bạch Tẫn Thuật, nó bỗng hơi lóe lên, trên màn hình xuất hiện vài vệt nhiễu tuyết.
Ngay sau đó, nó như thể quên mất rằng mình từng có ý định quay Bạch Tẫn Thuật, trơn tru lướt qua căn phòng này, dừng lại ở Vân Quảng, người đang tra cứu tài liệu trong phòng.
Một vài bình luận nghi hoặc lướt qua màn hình:
【Tôi nhìn nhầm à? Vừa rồi màn hình sao lại lóe lên vậy?】
【Sao lại có hiện tượng nhiễu tuyết?】
【Chắc do vấn đề kết nối, một số không gian chưa biết của tổ chức có tín hiệu không ổn định, có thể nơi đó đang có dao động năng lượng mạnh nên mới bị nhiễu.】
【Không gian của hệ Khắc vốn vậy mà, đối diện với Cựu Nhật thì livestream chắc chắn sẽ bị lag. Thông thường, nhiễu tuyết tức là giữa đêm “Khắc Tổng” [*] thức dậy đi dạo một vòng, quen là được.】
(* “Khắc Tổng” (克总): Cách fan Trung gọi Cthulhu một cách hài hước. Với cả đoạn này khó hiểu vl, tui không biết “Khắc Tổng” là gọi “Cthulhu” hay gọi “Azathoth”)
【Vị tiên sinh này xin dừng bước, để tôi giới thiệu cho ngài về Thiên Chủ và cậu ruột Cthulhu của chúng tôi.jpg】
【Cháu trai của “Khắc Tổng” cũng xem livestream à? Đổi sang tài khoản chính mà nói chuyện đi, cho mọi người mở mang tầm mắt nào.】
【??? Ông cố ơi, bây giờ ông nói là ông gõ nhầm vẫn còn kịp đó…】
【Ngay cả khi xét trên toàn bộ hệ thần thoại Cthulhu và Necronomicon, từ “cậu ruột” vẫn là một khái niệm quá sức bùng nổ.】
【Cái từ đó phải là “Cứu Phụ” (救父)!!! Là “Thiên Chủ và Cứu Phụ(*)” của chúng ta, xin hãy gõ đúng, đừng dọa người vậy mà!!!】
(Một bản dịch tiếng Trung về liên hệ giữa các thực thể tối cao trong vũ trụ của Cthulhu, nhưng giống một biến thể tập hợp nhiều nguồn hơn là dịch thuật chính xác từ tác phẩm gốc của Lovecraft)
【Xong rồi, tôi không quên nổi lỗi gõ này nữa… Ai đó làm tôi mất trí nhớ đi…】
Dưới ánh đèn vàng dịu trong căn nhà trệt, Hoài Gia Mộc vẫn bình thản lật sang một trang sách mới.
Dưới bóng sách đổ xuống, Bạch Tẫn Thuật lười biếng ngáp một cái. Cảm giác mất đi hoàn toàn khả năng cảm nhận cảm xúc khi độ đồng bộ sụt giảm đột ngột thật không dễ chịu, giống như những ngày tháng trước đây của cậu vậy, đi ngược lại với mục đích ban đầu khi bước chân vào đây.
Nhưng phải nói thật, điều này rất hợp để ngủ.
Sự lười biếng của Xa Mạc Sở đã ảnh hưởng đến cậu, bây giờ cậu thấy buồn ngủ rồi.
Cảm xúc của nhân vật này quá dữ dội, giấc mơ của cậu còn giỏi lưu giữ chúng hơn chính cậu. Bạch Tẫn Thuật vốn đã chuẩn bị tinh thần tối nay sẽ gặp ác mộng sau khi gián tiếp khiến hai đồng đội thiệt mạng, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện tự động của liều thuốc ức chế cỡ lớn là Hoài Gia Mộc, có vẻ cậu có thể ngủ một giấc ngon rồi.
Chưa kịp ngồi dậy, ánh đèn trong phòng bỗng tối sầm.
Tốt quá, liều thuốc ức chế cỡ lớn của cậu còn có thể điều khiển đèn từ xa.
Bạch Tẫn Thuật rất tự nhiên lăn sang bên cạnh, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ như trẻ sơ sinh.
Trước khi ngủ, cậu không quên mở to đôi mắt long lanh nước sau cái ngáp, liếc nhìn tà thần với ánh mắt như đang xin phép.
Cậu biết Hoài Gia Mộc có thể nhìn thấy, cũng như Hoài Gia Mộc biết cậu cũng có thể nhìn thấy vậy.
Trong tiếng lật sách của tà thần, Bạch Tẫn Thuật khép mắt, độ đồng bộ quay về tỷ lệ cố định thông thường là 30%, những cảm xúc sụp đổ và mất kiểm soát lại trở về trong tâm trí.
Bạch Tẫn Thuật lặng lẽ lần mò, nắm lấy vạt áo của Hoài Gia Mộc.
Tốt, bây giờ còn 15%, vừa đủ để ngủ ngon.
Ngay cả trước khi ngủ cũng không quên thành kính cầu nguyện, cậu đúng là một tín đồ trung thành của tà thần.
Ống kính livestream vẫn tiếp tục chọn cách phớt lờ căn phòng này. Trăng sáng treo cao, tất cả đội viên đều lần lượt chìm vào giấc ngủ, dòng thời gian nghịch lưu chậm rãi nhảy lên một ngày.
Ngày thứ tư đội điều tra của tổ chức bước vào không gian chưa xác định.
Ngày thứ ba đội khảo sát địa lý khu du lịch tiến vào thôn làng.
Trong tiếng nước sôi lục bục, Bạch Tẫn Thuật mở mắt.
Khác với những giấc mộng luôn tràn ngập cảm xúc trước đây, đêm qua không một giấc mơ nào quấy nhiễu, cậu ngủ một giấc vô cùng sâu.
Ánh sáng ngoài trời xuyên qua lớp lều xanh nhạt, đổ xuống không gian nhỏ hẹp một vùng sáng tĩnh lặng. Bên ngoài, tiếng đồng đội trò chuyện vọng vào.
Bạch Tẫn Thuật vuốt tóc ra sau, lật người ra khỏi túi ngủ, đưa mắt quan sát xung quanh.
Tối qua, tà thần vẫn còn ngồi đọc sách đợi cậu ngủ đã không còn ở trong lều nữa. Xem ra, hoặc là hôm qua Ngài chưa từng xuất hiện, hoặc là cậu dậy quá muộn, dù thế nào thì với tư cách “Thầy Mã”, Hoài Gia Mộc đã ra ngoài rồi.
Chả trách khi thức dậy cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Bạch Tẫn Thuật nhấc chiếc áo khoác đắp trên túi ngủ, phủi nhẹ rồi khoác lên người, bước ra khỏi lều.
Bên ngoài vẫn là hang động quen thuộc. Quả nhiên, lại có thêm một người—sau lưng Trương Lộc là một cô gái mặc đồ đỏ.
Thấy cậu đi ra từ lều, Lỗ Trường Phong vui vẻ gọi lớn:
“Anh Sở, anh dậy rồi à?”
Vừa nói xong, động tác của gã khựng lại, cảm giác lời chào này quen thuộc đến chết tiệt.
Lần trước, khi ở không gian chưa biết, cậu ta cũng chào anh Scao như thế thì phải?
May mà Xa Mạc Sở trông không có vẻ khó chịu vì bị gọi dậy. Tóc cậu hơi rối do ngủ dậy, vểnh tứ tung, làm mờ đi phần nào cảm giác quỷ dị phi nhân tính, ngược lại còn trông gần gũi hơn. Nếu không nhìn vào đôi mắt ấy, thì gã thậm chí còn có thể tin đây chỉ là một sinh viên đại học vừa bò ra khỏi ký túc xá để đi học tiết đầu sáng nay.
Nhưng mà… cái thứ vắt trên cổ tay cậu là gì vậy?
Lỗ Trường Phong nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác đen khoác hờ trên tay Xa Mạc Sở với ánh mắt nghi hoặc:
“Anh Sở? Cái gì đây?”
Gã nhớ rõ mấy ngày nay Xa Mạc Sở chưa từng mặc chiếc áo khoác này. Không phải cậu vẫn luôn mặc mấy bộ áo khoác dã chiến đó sao?
“Cái này à?” Bạch Tẫn Thuật nâng cánh tay lên, thấy Lỗ Trường Phong gật đầu chắc nịch, cậu vừa ngáp vừa đáp qua loa: “Ồ, chắc là áo khoác của thầy Mã.”
Lỗ Trường Phong: ???
Áo khoác của thầy Mã sao lại ở chỗ cậu???
“Không biết nữa.” Bạch Tẫn Thuật chẳng chút áp lực mà quẳng vấn đề này cho bản thân của ngày mai. “Dù sao sáng dậy đã thấy nó ở đó rồi, có lẽ tối mai sẽ xảy ra chuyện gì đó thôi.”
“Ồ…” Lỗ Trường Phong nghe thấy lý do này thì lại thấy cũng có lý, vừa gãi đầu vừa nhìn Xa Mạc Sở khoác áo bước đến trước lều của thầy dẫn đội, gõ cửa, nói vài câu rồi đưa áo khoác qua. Sau đó, gã trông anh Sở với bộ dáng vẫn còn ngái ngủ đi về phía bọn họ.
“Chào buổi sáng.” Cậu ta lười biếng chào hỏi mọi người với đôi mắt khẽ cụp xuống, chẳng buồn nhìn ai. “Sáng nay ai xuất hiện?”
“Sầm Kỳ Văn.” Cô gái đứng cạnh Trương Lộc tự mình trả lời câu hỏi của cậu. “Tôi đã hiểu sơ bộ tình hình bây giờ.”
So với Giang Kim Minh và Tất Vũ của hai ngày trước, cô ấy dường như không quá thân thiết với các thành viên trong đội thám hiểm lần này. Không có bạn bè quá thân thiết trong nhóm, lại đột ngột biết rằng hôm nay mình sẽ chết, khiến cô ấy không thể không mang theo sự cảnh giác và căng thẳng không cần thiết đối với tất cả mọi người.
Tất Vũ khoanh tay đứng cạnh Quản Hồng Nhạn, im lặng không nói gì. Mãi đến khi cả nhóm tập trung ăn sáng, cô mới mở miệng hỏi:
“Hôm qua, sau khi tôi chết, đã xảy ra chuyện gì?”
Trên bàn ăn, mọi người im lặng một lúc, sau đó Quản Hồng Nhạn, người ở chung lều với cô, chạm nhẹ vào sống mũi rồi nói:
“Để tôi kể cho cô.”
Hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng điều thực sự gây ra cú sốc hủy diệt đối với Tất Vũ không phải cái chết của cô, mà là việc cái chết ấy lại do chính thuộc tính cố định của cô—【Người Mù】—gây ra.
Thuộc tính cố định, thứ mà cô luôn dựa vào để sinh tồn, lại trở thành bàn tay cuối cùng đẩy cô vào cái chết.
Từ lúc sáng tỉnh dậy, tâm trạng của Tất Vũ đã không tốt. Không giống như Giang Kim Minh hôm qua, cái chết của hắn là do gặp phải “Rau mùi”—một yếu tố bất khả kháng, còn cô, thì lại giống như tự tay đẩy chính mình xuống vực sâu.
Điều này khiến cô có một loại kháng cự sâu sắc đối với thuộc tính cố định của bản thân.
—Mặc dù theo quy luật nhân quả trong không gian này, cô ấy đã không còn bị định sẵn sẽ chết trong hôm nay nữa.
Đây là một kiểu kháng cự tâm lý, cần nhiều thời gian để vượt qua. Nhưng tin xấu là, cô chẳng có bao nhiêu thời gian để tự điều chỉnh lại tư tưởng của mình cả.
Sau bữa sáng, nhóm thám hiểm sẽ bắt đầu thu thập manh mối trong ngày hôm nay.
Mọi người vẫn cần đến【Người Mù】của cô nàng để tiếp tục cung cấp đầu mối. Để tránh cả đội bị tiêu diệt hoàn toàn tại đây, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục sử dụng nó.
“Hôm nay, mục tiêu của chúng ta là tìm vị trí của khu di tích ngôi làng.” Vân Quảng, như thường lệ, bắt đầu phân tích nhiệm vụ trong ngày. “Dựa theo kết quả của kỹ năng 【Tinh thông Dân tộc học sơ cấp】 của Trương Lộc, thông thường, mộ tổ tiên sẽ được đặt ở vị trí không quá xa ngôi làng. Ở đây, quần thể mộ được phân bố rải rác trong các hang động. Chúng ta chỉ cần đi theo hang động về phía trước, lần theo hướng phân bố của mộ tổ tiên, là có thể đại khái tìm ra vị trí di tích.”
“Đúng vậy.” Trương Lộc khẳng định, “Hơn nữa, hôm nay sẽ không có sạt lở núi, quá trình thám hiểm hôm nay là tuyệt đối an toà—”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt cô chạm phải Sầm Kỳ Văn, khiến cô đột nhiên nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.
Hôm nay, Sầm Kỳ Văn chắc chắn sẽ chết.
Vậy thì, cuộc thám hiểm này làm gì có cái gọi là “tuyệt đối an toàn” chứ?
Cái gọi là an toàn tuyệt đối này, thực chất chỉ áp dụng cho tám người bọn họ mà thôi. Còn đối với Sầm Kỳ Văn, đây chính là một cục diện chết chắc.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay cô ấy không thể tránh khỏi cái chết.
Sầm Kỳ Văn nghe thấy Trương Lộc bỗng dưng im bặt, liền cắn môi dưới—đó là biểu hiện của sự căng thẳng.
“Khụ.” Vân Quảng lên tiếng ngắt lời Trương Lộc. “Vậy thì, kế hoạch hôm nay cứ như vậy đi. Trương Lộc, cô cho mọi người xem hình ảnh của loại cỏ dại đó đi.”
Trương Lộc mở nhóm trò chuyện tạm thời của đội, gửi vào đó vài bức ảnh.
Đó là ảnh chụp ba góc nhìn của một loại cỏ dại, người chụp rất cẩn thận, có đủ góc độ, thậm chí còn có cả ảnh từ trên xuống, cùng với suy đoán về hình dạng rễ và môi trường sinh trưởng.
“Đây chính là loại rau dại mà dân làng dùng để muối chua.” Giọng Trương Lộc trở nên thận trọng, không dám tùy tiện nói bừa nữa. “Nếu mọi người thấy loại rau giống như vậy trên núi, nhất định phải báo lại. Sau khi xác nhận chính xác thì lập tức hái, tốt nhất là mỗi người đều giữ một cây bên mình.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
“Chỗ chúng ta sắp đến có thể có một loại bệnh truyền nhiễm.” Vân Quảng vỗ tay, dặn dò lần cuối. “Dựa vào tình hình hôm qua, có vẻ như không ai trong chúng ta bị nhiễm bệnh. Nhưng hôm nay vẫn phải phòng ngừa cẩn thận, đặc biệt là cô, Kỳ Văn.”
Sầm Kỳ Văn ngẩng đầu lên, khẩn trương gật đầu lia lịa.
“Người đầu tiên có được cây cỏ này nhất định phải là Kỳ Văn.” Vân Quảng không hề xem cô như một người sẽ chết chắc mà gạt bỏ cô ra khỏi danh sách ưu tiên. Trái lại, anh đặt sự an toàn của cô lên hàng đầu. Điều này khiến sự lo lắng và sợ hãi trong mắt Sầm Kỳ Văn dịu bớt phần nào. “Mọi người hãy thông cảm, dù kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm.”
Mọi người đều tỏ ra nhẹ nhàng, đồng loạt gật đầu.
“Được rồi, những điều cần chú ý đều đã nói hết.” Vân Quảng đứng dậy, nhìn về phía Quản Hồng Nhạn. “Hôm qua cô vẫn nhớ vị trí cái hang đó chứ?”
Hôm qua, khi trời mưa, chính Quản Hồng Nhạn đã dẫn mọi người xuống đó, cũng chính cô là người tìm thấy hang động. Theo lý mà nói, cô là người quen thuộc nhất với khu vực đó.
“Nhớ.” Quản Hồng Nhạn dứt khoát gật đầu. “Tất Vũ, tôi đi tìm trước. Nếu không tìm thấy hoặc không phát hiện được mộ tổ mới, khi đó cô hãy dùng thuộc tính cố định.”
Tất Vũ gật đầu.
“Đi thôi.”
Sau bữa sáng, đội thám hiểm với quân số gần như đầy đủ, hiện đã có chín người, rời khỏi hang động.
Quản Hồng Nhạn có một chút thiên phú về ghi nhớ. Dù hôm qua cô chỉ theo chân Tất Vũ đi qua con đường đó một lần, nhưng hôm nay lại dẫn đường vô cùng thành thạo. Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã tới bệ đá hôm qua.
Sau đó, Quản Hồng Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, rồi dựa vào vị trí hang động nơi Tất Vũ chết hôm qua để suy đoán đường rút lui xuống dưới. Cô dẫn cả nhóm đến trước cửa hang đầy xương cốt hôm qua.
Hang động vẫn y như hôm qua.
Để xác nhận vị trí không có sai sót, mọi người tiến vào hang, bắt chước cách họ nhóm lửa hôm qua khi tránh sạt lở đất. Lỗ Trường Phong ngồi xuống đúng chỗ cũ, cố gắng tái hiện lại hình tam giác bí ẩn kia.
Đúng lúc mọi người đều đang trong hang, Quản Hồng Nhạn chợt nhìn quanh một vòng, nhận ra hình như thiếu mất một người.
“Sa Mạc Sở đâu?” Cô bối rối quét mắt khắp nơi. “Có ai nhìn thấy cậu ấy không?”
Lúc nãy tìm hang vẫn còn đó mà? Sao mới chớp mắt đã không thấy nữa rồi?
“Hình như cậu ấy không lên đây.” Vân Quảng hồi tưởng lại. “Cô ra ngoài xem thử đi?”
“Xa Mạc Sở? Xa Mạc Sở?” Quản Hồng Nhạn vừa bước ra khỏi hang vừa gọi tên cậu.
Chưa kịp ra hẳn bên ngoài, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở sườn dốc phía dưới.
Xa Mạc Sở đang đứng ngay lối vào hang, mắt cúi thấp, không biết đang nhìn cái gì.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Quản Hồng Nhạn bước tới, tò mò hỏi.
“Cỏ dại.” Sở Mạc Sở quay đầu nhìn cô, rồi khẽ hất cằm, ra hiệu cô nhìn xuống.
“Không ai trong các người nhận ra sao?” Giọng điệu của cậu ta vẫn thản nhiên, nhưng không hiểu sao Quản Hồng Nhạn lại nghe ra một sự châm chọc kiểu “mù hết à?”.
Bên cạnh cô, Xa Mạc Sở vẫn tiếp tục nói:
“Loại cỏ dại dùng để làm dưa muối đó, mọc ngay bên ngoài hang động.”
Cậu ta giơ tay, chỉ xuống sườn dốc dưới chân.
“Cả một vùng rộng lớn, toàn là nó.”