Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 30: Chương 30



130 

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng tháo đai trinh tiết của Vệ Tu xuống. 

Không phải hắn đột nhiên nổi lòng từ bi mà là vì dây sạc không đủ dài. Để sạc cho cái dây đai trinh tiết ấy hắn đành phải tạm thời tháo nó ra. 

“Hầy, phiên bản mới nhất định phải cải thiện thời lượng pin.” 

“…” 

“Nhưng khoản này tôi không giỏi lắm, có lẽ phải tìm người giúp đỡ rồi.” 

“…” 

“Thiếu gia mau tìm người giúp tôi đi, dù sao đây cũng là thứ chính anh muốn đeo, anh cũng phải tự nghĩ cách đi chứ, không thể phó mặc hết cho tôi được… Hí hí, có giống dáng vẻ anh dạy bảo tôi không?” 

“…” 

“Thiếu gia sao lại không nói gì vậy? Thiếu gia, anh nói một câu đi mà!” 

Vệ Tu nghiến răng ken két: “Cậu còn muốn tôi nói gì nữa! Cậu có thể đừng cứ nói chuyện hướng vào chỗ đó không?” 

Từ Doãn Xuân ngẩng đầu lên từ giữa háng Vệ Tu: “Không nói vào đó thì tôi làm sao mở khóa nhận diện khuôn mặt được? Lát nữa còn phải nhìn chằm chằm để mở khóa mống mắt nữa!” 

Vệ Tu sống không còn gì để luyến tiếc: “Hay là cậu chụp thuốc mê tôi đi, đợi tháo xong rồi gọi tôi dậy.” 

Từ Doãn Xuân: “Không muốn lãng phí thuốc, Tiểu Xuân phải tiết kiệm tiền cho thiếu gia.” 

Vệ Tu câm nín, cũng chỉ đành nhẫn nhịn. 

Không sao, sẽ tháo được nhanh thôi, rất nhanh thôi. 

Khóa vân tay chỉ cần đưa tay chạm một cái. 

Khóa nhận diện khuôn mặt chỉ cần ghé sát mặt vào. 

Khóa mống mắt chỉ cần ghé gần hơn nữa, rồi trợn to mắt lên. 

Còn khóa giọng nói thì cũng chỉ là… 

“Chúc bạn phát tài!” 

“Chúc bạn rực rỡ!” 

“Cái tốt hãy đến!” 

“Cái xấu đi xa!” 

Trong tiếng hát ngập tràn vui vẻ nhưng lệch tông kinh khủng của Từ Doãn Xuân, Vệ Tu cảm giác từng giây trôi qua như dài cả năm. 

Từ Doãn Xuân hát suốt ba phút, cuối cùng “cạch” một tiếng, khóa được mở ra. 

Vệ Tu đang định chất vấn Từ Doãn Xuân sao lại chọn bài hát này làm khóa giọng nói thì Từ Doãn Xuân đã trả lời: “Đây là bài hát hiện đại đầu tiên tôi được nghe, vui vẻ biết bao! Lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ hát cho thiếu gia nghe, cùng thiếu gia đón chào năm mới!” 

Câu hỏi của Vệ Tu nghẹn lại trong cổ. 

… Cũng khó cho Từ Doãn Xuân khổ tâm một phen. 

… Chỉ là ngoài chỗ giữa háng của y ra không còn chỗ nào tốt hơn để hát à? 

131 

Cuối cùng khoá cũng được tháo, đêm đã khuya. 

Vệ Tu kinh hồn bạt vía cả ngày giờ chỉ muốn được một mình yên tĩnh, đồng thời tiếp tục giận Từ Doãn Xuân. 

Vệ Tu: “Về phòng cậu ngủ đi!” 

Từ Doãn Xuân nằm trên giường Vệ Tu chơi game, giả điếc không nghe. 

Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân!” 

Từ Doãn Xuân: “Mệt rồi, không đi nổi, thiếu gia bế tôi về đi.” 

Quá làm càn rồi! 

Vệ Tu lập tức bế Từ Doãn Xuân lên. 

Không phải vì y chiều Từ Doãn Xuân đến mức không có giới hạn, mà là vì y từng có bài học nhớ đời. 

Năm đó, lúc vừa nhặt Từ Doãn Xuân về nhà, Từ Doãn Xuân còn nhỏ xíu xiu, không dám ngủ một mình, đêm nào cũng khóc. 

Thế là y để Từ Doãn Xuân ngủ dưới sàn, ngay dưới giường y. 

Nhưng ngủ được hai ngày, Từ Doãn Xuân vẫn khóc, nói dưới sàn đáng sợ, có chuột lớn muốn ăn thịt người. 

Y không muốn ngủ chung với ai, nhưng Từ Doãn Xuân nài nỉ, bảo chỉ vài ngày thôi, đợi chuột lớn đi rồi sẽ tự xuống dưới sàn ngủ. 

Ai ngờ lần lên giường này kéo dài tám năm… mãi đến khi y không chịu nổi nữa hai người mới chia giường ngủ riêng. 

Vì vậy y hiểu rõ, tên nhóc này rất dễ được đằng chân lân đằng đầu, tuyệt đối không thể để hắn mào đầu! 

132 

Vệ Tu tức tối bế Từ Doãn Xuân về phòng. 

Nhưng vừa mở cửa, Vệ Tu suýt tức chết luôn: “Đây là cái chuồng lợn gì thế! Giờ cậu không sợ chuột lớn ăn thịt sao? Tôi thấy cậu mới là chuột lớn đấy!” 

Từ Doãn Xuân thoải mái cuộn mình trong lòng Vệ Tu chơi điện thoại, nghe thiếu gia mắng mình, không biết sống chết mà cười hì hì. 

Vệ Tu đành phải bế người quay lại phòng mình. 

Vệ Tu tức giận lẩm bẩm: “Mỗi lần đều phải để tôi dọn dẹp cho cậu, rốt cuộc tôi là thiếu gia hay cậu là thiếu gia?” 

“Có người hầu nhà ai mà mang dáng vẻ như cậu chứ!” 

“Cậu đừng tưởng lần này tôi sẽ giúp cậu! Không có cửa đâu!” 

“Từ Doãn Xuân! Rốt cuộc cậu có nghe không!” 

Từ Doãn Xuân: “Không nghe không nghe con rùa niệm kinh!” 

Vệ Tu tức đến nổ phổi. 

Y bế Từ Doãn Xuân quay lại ổ lợn của hắn, ném xuống dưới giường, đắp chăn rồi đi thẳng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.