Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 10: Đám hàng xóm kì quái (10)



Ánh sáng huỳnh quang của máy tính phản chiếu trên mặt người đàn ông, vẻ mặt hắn say sưa nhìn chằm những dòng chữ trên máy tính, giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, lộ ra ý nghĩ vô cùng hưng phấn.

Cách gây án này thật hoàn hảo….

Trong mắt người đàn ông hiện lên cảm giác của một kẻ bệnh hoạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

Rít —–

Quả là một thiên tài.

Giờ phút này người đàn ông tựa như bị người khác chạm đến điểm kíc.h thíc.h, không khống chế được mà run rẩy.

Sau khi đọc cập nhật mới nhất, người đàn ông không còn kìm nén được cảm xúc của mình đối với tác giả của cuốn sách nữa, mười ngón tay bắt đầu liên tục hoạt động trên bàn phím.

Là ai là ai…

Rốt cuộc là ai đã viết cuốn sách này.

Rất nhanh, máy tính của người đàn ông liền hiện ra một đống mã số màu xanh lục, hắn liếc mắt một cái nhìn chằm chằm số liệu phía trên, trong miệng lẩm bẩm, nói cái gì đó, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm phấn khởi.

Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông trong nháy mắt sáng lên, giống như một nham thạch nóng chảy đột nhiên phun trào, với sự nóng bỏng phá hủy tất cả mọi thứ.

Tìm thấy rồi…..

Chậc chậc.

Tìm thấy rồi.

Hóa ra anh ở đây…

Cách tôi lại gần như vậy…

Người đàn ông cũng không cách nào khống chế hưng phấn của mình, từ bả vai hắn trở xuống, một phát run rẩy liền không ngừng run lên, sau tai nhanh chóng dâng lên một tầng nổi da gà.

Chờ tôi…

Tôi sẽ đến gặp anh sớm thôi.

***

Tống Ngôn Trần đau đầu như muốn nứt ra mà mở mắt, nhìn quanh bốn phía, cổ họng vẫn khô khốc đau đớn như trước.

Liên tiếp mấy ngày, con ma đáng sợ kia cũng không xuất hiện quấy rầy cậu nữa, tựa như đã thật sự buông tha cho cậu rồi….

Nhưng mấy ngày nay Tống Ngôn Trần lại giống như một cái xác chết không hồn, trạng thái tinh thần cả người đều rất kém, làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ rối loạn, ăn uống không đều đặn…

Tống Ngôn Trần sờ sờ cái trán nóng bỏng của mình, nằm sấp trên giường mình, khó khăn nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình.

【01:24】

Cậu vô thức vào trang bình luận của cuốn tiểu thuyết và nhìn thoáng qua những bình luận mới nhất.

Một bình luận đặc biệt được đặt ở trên cùng, phía sau cũng bởi vậy mà đọng lại không ít những lời bình luận khác, có vẻ đặc biệt bắt mắt.

【 Cậu quả thực chính là định mệnh của tôi, mong chờ tới lúc chúng ta gặp nhau. 】

Tống Ngôn Trần sửng sốt.

Mà bình luận này đằng sau cũng thật chói mắt.

【Mẹ kiếp, ở đây có một fan cuồng rất lớn nè tác giả ơi. 】

【????? đây là kiểu nói gì thế này??? 】

【Anh? Anh có bình luận sai không???? Anh là nam, phải không? Tôi có nên nhắc nhở anh tác giả của cuốn sách này cũng là nam giới không?? 】

【Xem tiểu thuyết giết người kinh dị, bình luận cho tác giả một câu như vậy, không hiểu sao mà rùng mình. 】

【Tác giả chạy đi, nơi này có một tên biến thái!!! 】

【……..】

Tống Ngôn Trần chỉ coi như là trò đùa nhàm chán của mọi người, không quá để ở trong lòng, yên lặng khóa màn hình.

Có vẻ cậu bị sốt rồi…

Tống Ngôn Trần hô hấp khó khăn, cả người đều chóng mặt đến choáng váng.

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần khó khăn ngồi dậy, từ trên giường bước xuống, cậu vừa đứng thẳng thì bị một trận choáng váng ào tới, lại một lần nữa ngã xuống đất.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

Tống Ngôn Trần cầm lấy quần áo bên cạnh, tiện tay khoác lên người mình, liền vất vả vịn tường, đứng lên.

Cậu sẽ ra ngoài mua thuốc…

***

Toàn bộ hành trình của Tống Ngôn đều cúi đầu, cậu rầu rĩ đi về phía trước, vừa đi tới cửa lớn, một chùm ánh sáng liền trực tiếp đánh thẳng lên người cậu, một giọng nam mang theo vài phần đánh giá, từ phía sau hắn vang lên.

“Mỹ nữ, buổi tối một mình à?”

Tống Ngôn Trần giật giật chân mày, đầu vẫn có chút choáng váng, cậu không xác định nhìn thoáng qua phía sau.

Gọi cậu sao?

Nói thật, không trách Tống Ngôn Trần cảnh giác như vậy, bởi vì cậu đã từng trải qua nhiều lần bị coi là nữ sinh, tuy rằng vóc dáng cậu không tính là thấp, cũng tầm một mét bảy sáu, nhưng Tống Ngôn Trần quá gầy, bộ xương nhỏ, làn da lại trắng, mà ngũ quan của cậu rất thanh tú, yết hầu cũng không nổi bật.

Huống chi hiện tại vẫn là buổi tối, càng dễ nhìn không rõ hơn, hơn nữa hiện tại nơi này ngoại trừ cậu ra, không có người khác, không khó để Tống Ngôn Trần cảm thấy đối phương nói là mình.

Tống Ngôn Trần nghĩ như vậy, người đàn ông cũng đã cầm đèn pin từ xa đi lại gần người cậu, cong lưỡi, biểu cảm có chút hèn mọn, “Mỹ nữ, đi đâu vậy?”

“Buổi tối một mình không an toàn đâu, có muốn anh trai đây bồi em không?” Nói xong, hắn ta liền nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng vô cùng kinh của hắn, loáng thoáng còn có thể thấy  lá rau còn dính ở giữa kẽ răng.

Cũng chỉ liếc mắt một cái, Tống Ngôn Trần lập tức nhận ra đối phương.

Hắn là bảo vệ của tòa nhà, một số người thuê nhà nữ đã báo cáo hành vi quấy rối tình dục của hắn.

Ngực Tống Ngôn Trần căng thẳng, lập tức hạ thấp vành mũ, lui về phía sau một bước, cố gắng trấn định nói, “Anh nhận sai rồi, tôi là nam. ”

“Nam?” Nhân viên bảo vệ dùng ngón tay út chà răng mình, ánh mắt khẽ mập mạp mà trần trụi. Trần trụi, không chỉ không bởi vì những lời này mà bị ngăn cản, thậm chí còn có chút chờ mong khó có thể ức chế.

Đèn pin của bảo vệ chiếu lên thắt lưng Tống Ngôn Thần, đầu tiên là hít một hơi, sau đó cười nói: “Vậy cái rắm này là của anh à. Cũng hơi cong nha. ”

Mông Tống Ngôn Trần quả thật rất vểnh lên, lúc đi lên cầu thang, to tròn như hạt châu, nhất là khi cậu mặc quần jeans, mông được bao bọc rất tốt, cùng dáng người mảnh khảnh của cậu có vẻ đẹp không thể tưởng.

Tống Ngôn Trần hiển nhiên sợ đến ngây người.

Đây không phải là biến thái, quấy rối thì gọi là gì? Bảo vệ này ngay cả nam cũng không buông tha sao?

Cậu nuốt nước miếng, luống cuống lui về phía sau hai bước, cơ hồ là không chút do dự, cậu liền mạnh mẽ xoay người một cái, chạy như bay.

Biến thái!

Bảo vệ nhổ lá rau thối bị mắc kẹt trong kẽ răng ra, đứng tại chỗ cười “hắc hắc” hai tiếng, liền giơ đèn pin đuổi theo phía sau cậu, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị, “Này, đừng chạy, này!”

Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, dưới chân chạy nhanh hơn, hai mắt cậu vô cùng luống cuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì vận động mạnh, lại dâng lên một màu ửng đỏ say khòe, thoạt nhìn càng thêm khiến người ta trìu mến, cũng càng làm cho người ta hận không thể nắm lấy cậu ngay lập tức.

Giống như một con thỏ trắng nhỏ chờ để làm thịt.

Mà tiếng cười quái dị trong miệng bảo vệ phía sau cậu cũng càng ngày càng lớn.

Cứu tôi!

“—- rít”

Tống Ngôn Trần nhìn trước nhìn sau, cả người cậu vô cùng lo lắng và hoảng sợ, cũng bởi vì chạy nhanh không nhìn đường, cả người cậu đụng phải một ai đó, đụng vào trong ngực nam nhân phía trước.

Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, hoảng sợ mà ngã ra sau, cũng may người đàn ông kia nhanh tay nhanh mắt, một tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.

Người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu, cũng đội mũ, bóng râm của vành mũ in rõ lên mặt hắn, làm cho người ta không thấy rõ ngũ quan của hắn, thân hình của hắn mang đến cho cậu cảm giác rất cao to và khỏe mạnh, đặt biệt là hai cánh tay căng thẳng đang giữ cậu, tựa như một con sư tử đực oai hùng.

Tống Ngôn Trần vui vẻ.

Được cứu rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.